Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh

Chương 28: Sinh nhật vui vẻ



Bối Nguyệt Sương không tài nào theo kịp tốc độ của Bối Quân Ninh, trông cô ta cứ như bị ma đuổi, chẳng những thế Bối Nguyệt Sương còn chưa đoán được cô ta muốn dẫn cô đi đâu, đây rõ ràng là đường tới vườn hoa.

Lẽ nào cô ta muốn cô đi vào phòng của mình bằng đường cửa sổ?

Quả nhiên Bối Quân Ninh dẫn cô đến trước cửa sổ rồi to tiếng thúc giục: “Em trèo qua mau đi.”

Cô ta bị điên rồi à?

Dù vậy Bối Nguyệt Sương vẫn bấm bụng làm theo lời cô ta, hôm đó cô thấy Thượng Quan Diên Dịch trèo qua đây một cách rất dễ dàng nhưng đến lượt cô lại trở nên vô cùng khó nhọc, hơn nữa cô lại đang mặc váy nên việc này càng bất tiện hơn.

Bối Quân Ninh thực sự không đợi được nữa, cô ta tuyệt đối sẽ không để hai người có cơ hội chạm mặt, để tránh đêm dài lắm mộng, cô ta với người lên đẩy Bối Nguyệt Sương lọt thỏm vào bên trong.

Từ đằng xa, Bối Tư Thành đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

Giải quyết xong cái gai trong mắt là Bối Nguyệt Sương, Bối Quân Ninh vội vội vàng vàng quay lại bữa tiệc, trong khi Bối Tư Thành thì hốt hoảng chạy về phía cửa sổ, khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Bối Tư Thành chỉ muốn đánh người phụ nữ độc ác kia một trận nhưng cậu lo cho chị gái mình hơn.

Bối Tư Thành khẩn trương trèo qua khung cửa sổ, đến nơi đã thấy chị gái cậu đang ngồi tựa lưng vào tường, một dòng máu đỏ tươi từ thái dương cô chảy xuống, dù vậy trên khuôn mặt cô vẫn không có bất kì biểu cảm đau đớn nào.

Tình cảnh trước mắt của chị gái khiến Bối Tư Thành càng hốt hoảng hơn nữa, cậu không nói lời nào mà ba chân bốn cẳng chạy đi tìm hộp cứu thương.

...

Trở lại bữa tiệc, Bối Quân Ninh cũng đã khôi phục lại dáng vẻ của một quý cô xinh đẹp, lúc này cô ta chỉ muốn đi tìm Thượng Quan Diên Dịch, nếu biết trước anh sẽ đến đây thì có lẽ giờ này Bối Nguyệt Sương còn đang vật vả ở tiệm đồ nướng rồi.

Rất nhanh sau đó Bối Quân Ninh cũng đã tìm thấy anh, anh đang đứng ngay dưới sân khấu trò chuyện với vài vị lãnh đạo cấp cao, Bối Quân Ninh khẩn trương chỉnh lại kiểu tóc rồi tao nhã bước đến.

“Thượng Quan tiên sinh.”

Chỉ cần gọi lên một tiếng những người xung quanh đã ngầm hiểu ra ý của chủ tiệc, họ nói giả lả mấy câu rồi nhường không gian lại cho hai người.

“Bối tiểu thư.” Thượng Quan Diên Dịch nhìn cô ta bằng ánh mắt hết sức lạnh nhạt: “Sinh nhật vui vẻ.”

Một câu sinh nhật vui vẻ này đã có thể khiến Bối Quân Ninh hạnh phúc đến rơi nước mắt rồi, bao nhiêu năm qua cô ta không dám đến gần anh, bởi cô ta biết miễn cưỡng sẽ không có kết quả, chẳng những thế còn đẩy anh ra xa hơn.

Bối Quân Ninh cười nhã nhặn: "Cảm ơn Thượng Quan tiên sinh."

Thượng Quan Diên Dịch không để cô ta nói đến câu thứ hai đã lấy cớ rời đi. Bối Quân Ninh chỉ có thể luyến tiếc nhìn theo thân ảnh cao lớn của anh mà không làm được gì.

"Bối tiểu thư, sinh nhật vui vẻ nhé."

Thấy cô ta đứng một mình nên có vài người tiến đến bắt chuyện, trong bữa tiệc Bối Quân Ninh không thể chỉ quan tâm đến một mình anh.

Tiếp chuyện xong với mấy vị khách, Bối Quân Ninh lập tức đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của anh, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy đâu, trong dạ cô ta hơi bất an, vội đưa mắt về phía đại sảnh thì thấy anh đang nói gì đó với người giúp việc trong nhà.

Bối Quân Ninh dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển về phía đại sảnh, đến nơi cô ta hỏi người giúp việc: "Anh ấy đã nói gì với chị?"

"Thưa tiểu thư, lúc nãy Thượng Quan tiên sinh hỏi tôi toilet nằm ở đâu."

"Được, chị làm việc tiếp đi."

Có được câu trả lời, Bối Quân Ninh đi một mạch đến trước cửa toilet, chạm vào tay nắm cửa cô ta phát hiện cửa đã khoá từ bên trong, cô ta nóng lòng áp tai vào cánh cửa, bên trong truyền đến giọng của anh, hình như anh đang xử lý công việc qua điện thoại.

Cuối cùng Bối Quân Ninh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, trước đó cô ta cứ ngỡ anh vào đây để tìm Bối Nguyệt Sương.

Bối Quân Ninh rời đi, Thượng Quan Diên Dịch cũng rời khỏi toilet.

Hiện tại trong nhà chỉ còn lại vài người giúp việc, nhân lúc không có ai ở gần đó Thượng Quan Diên Dịch liền rẽ sang trái.

Khi anh đẩy cửa phòng của Bối Nguyệt Sương ra thì thấy Bối Tư Thành đang dùng băng gạc che đi vết thương cho cô.

“Tiểu Thành, em vào toilet rồi khóa cửa lại, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng.”

Bối Tư Thành và Bối Nguyệt Sương đều ngơ ngác nhìn anh, Thượng Quan Diên Dịch nhíu mày với Bối Tư Thành: “Còn đứng đó làm gì?”

“Vâng.”

Bối Tư Thành rời đi, Thượng Quan Diên Dịch mới nhanh chóng đem cửa phòng lẫn cửa sổ khoá lại, toàn bộ quá trình còn chưa tới mười giây.

Từ khi có sự xuất hiện của anh trong căn phòng này, thái độ của Bối Nguyệt Sương rất lạ, cô ngồi bên mép giường nhưng không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô không muốn để anh thấy dáng vẻ thảm hại này của mình.

Thượng Quan Diên Dịch đi đến trước mặt cô, bàn tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, dưới ánh đèn chùm xa hoa lộng lẫy, anh nhìn rõ vết thương nơi thái dương của cô.

Bối Nguyệt Sương không muốn tiếp tục duy trì bầu không khí ảm đạm này nên cất giọng hỏi: “Anh không sợ chị ấy sẽ phát hiện sao?”

Thượng Quan Diên Dịch không trả lời, cô lại hỏi: “Anh trở về từ khi nào vậy?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

Bối Nguyệt Sương khẽ cắn môi: “Anh nói chuyện với em có được không?”

“Bối Nguyệt Sương.” Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói của anh khiến người đối diện không rét mà run: “Em hỏi thêm một câu nữa tôi sẽ lập tức đi lấy mạng cô ta.”