Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh

Chương 46: Hạnh phúc không tự dưng mà có



Từng giây từng phút trôi qua trong căn hầm này chính là sự tra tấn tinh thần khủng khiếp nhất đối với người đàn ông.

Rõ ràng anh ta đã rất tập trung, kết quả vẫn bị Thượng Quan Diên Dịch nắm được điểm yếu.

Người đàn ông mím chặt môi, im lặng là lựa chọn duy nhất của anh ta.

Khi trước mắt chỉ còn lại một màu đen, thính giác của con người sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm với những tiếng động ở xung quanh, lúc này đây anh ta cảm nhận được sự tồn tại của chiếc bật lửa cùng với đó là mùi thuốc lá vô cùng kích thích.

Người đàn ông hít vào một hơi sâu, bàn tay đang đặt trên đùi cũng vô thức nắm chặt lại, anh ta đang cố gắng áp chế nỗi sợ hãi của bản thân.

Cuối cùng giọng nói của Thượng Quan Diên Dịch cũng cất lên: “Nếu anh đã muốn bảo vệ Tiết Chính Toàn thì tại sao không tự kết liễu mạng sống của mình đi?”

Người đàn ông không dám trả lời.

Thượng Quan Diên Dịch tốt bụng cho hắn ta biết lý do: “Thứ nhất, anh tin rằng mình có thể an toàn thoát khỏi tay tôi, thứ hai, anh không thể chết.”

Người đàn ông buộc miệng hỏi: “Vì sao tôi lại không thể chết?”

“Cha mẹ và vợ con anh không cho phép.”

Giọng nói của người đàn ông run lên nhè nhẹ: “Anh biết sao?”

Anh biết đến sự tồn tại của họ sao?

Ngón tay của Thượng Quan Diên Dịch khẩy nhẹ tàn thuốc: “Trước khi anh hỏi câu này thì tôi thực sự không biết.”

Một lần nữa người đàn ông cảm thấy hối hận vì sự bất cẩn của bản thân. Thượng Quan Diên Dịch cười nhẹ: “Tôi sẽ không dùng họ để uy hiếp anh và cũng không có lý do gì để lấy mạng anh, người muốn anh phải chết nhất không phải là tôi, anh đoán được người đó là ai không?”

Trong đầu anh ta tự khắc hiện lên một cái tên.

Thượng Quan Diên Dịch ung dung ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện: “Nếu anh vẫn chưa chắc chắn với đáp án của mình thì tôi sẽ giúp anh, chỉ cần anh rời khỏi nơi này người đó sẽ xuất hiện nhanh thôi. Anh dám cược với tôi một ván không? Nếu tôi thắng, tôi sẽ tặng cho anh một chiếc quan tài.”

Ý chí của người đàn ông bắt đầu lung lay: “Nếu anh thua thì sao?”

Thượng Quan Diên Dịch rũ mắt nhìn điếu thuốc vẫn còn đang cháy dở trong tay mình: “Nếu không nắm chắc phần thắng thì tôi đã không cược với anh.”

Đúng vậy, anh đã nắm chắc phần thắng, người đàn ông này căn bản không có lựa chọn thứ hai.

Sau khi mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa, trợ lý Lâm đưa Thượng Quan Diên Dịch đến một bệnh viện ở gần đó để bác sĩ kiểm tra vết thương cho anh, nếu không có vấn đề gì hai người sẽ trở về ngay trong đêm.

...

Sáng sớm hôm sau, Thời Mặc Viễn nhận được điện thoại của anh nên lập tức lái xe ra ngoài, làm tài xế cho Bối Nguyệt Sương quả thật rất nhàn rỗi.

Đến Thiên Thời, anh ta tình cờ chạm mặt Vương Vĩ ở thang máy.

Vương Vĩ vừa chọn số tầng vừa nhâm nhi cốc cà phê thơm lừng: “Đến sớm vậy?”

Thái độ Thời Mặc Viễn vẫn lạnh nhạt như mọi khi: “Ừ.”

Khi hai người đến phòng làm việc của Thượng Quan Diên Dịch thì trợ lý Lâm đã có mặt ở đó, bốn người đàn ông cùng ngồi xuống sofa.

Vương Vĩ nhìn cánh tay bị thương của Thượng Quan Diên Dịch, lo lắng nói: “Hành động lần này của cậu đúng là có thu hoạch nhưng vết thương kia xem ra cũng không hề nhẹ.”

Hiện tại Thượng Quan Diên Dịch còn một số công việc chưa xử lý xong nên vẫn đang dán mắt vào máy tính: “Quan tâm làm gì?”

Vương Vĩ nhún vai cười lạnh: “Ừ.”

Thời Mặc Viễn lên tiếng: “Tên đó đã khai ra những gì rồi?”

Cùng với tiếng lách cách của bàn phím là giọng nói có phần lãnh đạm của người đàn ông: "Hắn đi theo Tiết Chính Toàn chưa lâu, thông tin về ông ta vô cùng ít ỏi, tuy nhiên khi tôi cho hắn xem ảnh chụp của Tiết Chính Toàn thì hắn lại khẳng định người trong ảnh và ông chủ của hắn là hai người khác nhau."

Vương Vĩ hơi nhíu mày: "Vậy người chỉa súng vào cậu là ai? Cậu đã khẳng định người đó là Tiết Chính Toàn mà."

Nói một cách chính xác, Thượng Quan Diên Dịch chỉ nhìn thấy đôi mắt của ông ta.

Anh tạm gác lại công việc đang dang dở, hướng mắt về phía Vương Vĩ: "Có thể ông ta đã dùng đến dao kéo để thay đổi diện mạo."

Vương Vĩ gật đầu tán thành: "Cũng không thể loại trừ khả năng này."

"Ừ."

"Hôm nay tôi có một tin tốt."

Thời Mặc Viễn: "Nói đi."

Vương Vĩ đặt một túi hồ sơ lên bàn: "Trong đây là toàn bộ thông tin liên quan đến viên cảnh sát năm đó đã nổ súng bắn chết Bối Hoàng Sâm và Liễu Thu Nương, bảy năm trước ông ta đã từ chức ở sở cảnh sát để cùng gia đình sang Mỹ định cư, vào mỗi cuối tháng tài khoản của ông ta đều nhận được một số tiền không hề nhỏ, qua điều tra ở ngân hàng tôi đã xác định được danh tính của người gửi tiền, người đó không ai khác mà là chị gái của ông ta, điều này cũng không khó để giải thích. Tính đến thời điểm hiện tại ông ta đã mở được một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ, cuộc sống gia đình vô cùng hạnh phúc."

Khoé môi Thượng Quan Diên Dịch mang theo vô vàn sự châm biếm: "Hạnh phúc?"

Nhưng hạnh phúc đó không tự dưng mà có.

“Trợ lý Lâm.” Thượng Quan Diên Dịch trầm giọng nói: “Sắp xếp chuyến bay sớm nhất cho tôi.”

Vương Vĩ hết sức ngỡ ngàng trước quyết định của anh: “Cậu không đùa đấy chứ?”

Đáy mắt Thượng Quan Diên Dịch bỗng nổi lên một tia quỷ dị, anh đã chờ ngày này rất lâu rồi, anh muốn biết năm đó cha mẹ vợ của anh đã ‘chống đối người thi hành công vụ’ như thế nào?