Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh

Chương 73: Thành thật



Trở về Bối gia cũng đã là xế chiều, Bối Nguyệt Sương ngủ một giấc đến tận giờ cơm tối mới tỉnh dậy, trong lúc mọi người đang dùng bữa thì Bối Quân Ninh bất ngờ đề cập đến chuyện của Bối Nguyệt Sương và Thời Mặc Viễn.

“Dạo này em và Thời Mặc Viễn tiến triển tới đâu rồi?”

Không khí trên bàn ăn có phần lắng đọng lại.

Bối Nguyệt Sương cố nén tiếng thở dài, cô thực sự rất lười đối phó với Bối Quan Ninh nhưng cũng không có lựa chọn nào khác.

“Chị, sao chị lại hỏi như thế?” Bối Nguyệt Sương ngượng ngùng gắp một miếng thịt bò đặt vào bát.

Bối Quân Ninh mỉm cười, cô ta cho rằng Bối Nguyệt Sương chưa muốn công khai chuyện này nên mới có phản ứng như thế.

Cô ta quay sang nói với Bối Kính Vũ và Tần Khuê: “Cha mẹ, Tiểu Sương và Thời Mặc Viễn đã hẹn hò được một thời gian rồi.”

Tần Khuê có chút ngạc nhiên, thật ra bà ta đã sớm nhìn ra tình cảm của Thời Mặc Viễn, chỉ là bà ta không nghĩ Bối Nguyệt Sương sẽ đáp lại tình cảm của anh ta.

Tần Khuê cảm thấy đây là một chuyện tốt: “Thật vậy sao? Tiểu Sương nhà mình và tài xế Thời đã là một đôi rồi à?”

Bối Kính Vũ không có phản ứng gì.

Bối Quân Ninh tươi cười đáp: “Đúng đó mẹ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà.”

Bối Nguyệt Sương không có hứng thú nói chuyện với bọn họ, cô chỉ tập trung ăn thịt bò, nếu cô đoán không lầm thì Bối Quân Ninh muốn gả cô cho Thời Mặc Viễn. Quả nhiên Bối Nguyệt Sương đã đoán đúng.

“Con thấy Thời Mặc Viễn đang rất nóng lòng muốn cưới Tiểu Sương, hay là chúng ta tác thành cho bọn họ đi.”

Nếu Thời Mặc Viễn có mặt ở đây thì Bối Quân Ninh nhất định sẽ không xong với anh ta, con mắt nào của cô ta thấy anh ta nóng lòng muốn cưới Bối Nguyệt Sương?

Tần Khuê đương nhiên ủng hộ ý kiến này của con gái: “Vậy là nhà ta sắp có hỷ sự rồi.”

Lúc này Bối Kính Vũ mới lên tiếng, từ lúc nào mẹ con bọn họ lại tự tung tự tác như thế.

“Tôi phản đối.” Giọng điệu và nét mặt của Bối Kính Vũ vô cùng nghiêm nghị: “Tiểu Sương còn chưa tốt nghiệp mà cưới sinh cái gì? Hôn sự của con bé phải để nó tự quyết định, từ nay đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Trước thái độ này của ông ta, mẹ con Tần Khuê chỉ có thể im lặng.

Lần này Bối Kính Vũ lại thành công giải vây cho Bối Nguyệt Sương.

...

Chỉ còn ba ngày nữa hôn lễ của Đường Hảo sẽ diễn ra, Bối Nguyệt Sương cảm thấy đã đến lúc phải nói ra sự thật, cô không thể làm phù dâu cho Đường Hảo, nói sớm một chút để cô nàng còn kịp sắp xếp.

Do đã có hẹn từ trước, sau khi tan học Bối Nguyệt Sương đợi Đường Hảo ở một tiệm cà phê gần trường.

“Sao nào?” Đường Hảo ngồi vào vị trí đối diện: “Tiểu bảo bối có chuyện gì muốn nói với chị?”

Bối Nguyệt Sương nhẹ giọng nói: “Chị gọi nước trước đi.”

“Chị muốn uống sữa nóng.”

“Được ạ.”

Sữa nóng được mang lên, Bối Nguyệt Sương bắt đầu đi thẳng vào vấn đề: “Chị, có lẽ chị sẽ rất ngạc nhiên khi nghe em nói điều này.”

Vẻ mặt của Đường Hảo bỗng trở nên căng thẳng: “Đừng nói là em không thể tham dự hôn lễ của chị đấy nhé? Tiểu Sương, em đừng dọa chị.”

Bối Nguyệt Sương nở một nụ cười trấn an: “Chị đang nghĩ đi đâu vậy? Em chỉ muốn nói em không thể làm phù dâu cho chị mà thôi.”

Đường Hảo thở phào nhẹ nhõm, Bối Nguyệt Sương không làm phù dâu cũng không sao nhưng Đường Hảo muốn biết lý do: “Vì phù rể là Trình Húc sao?”

Bối Nguyệt Sương chậm rãi lắc đầu, bất kể phù rể có là ai đi chăng nữa cô cũng không thể làm phù dâu, cô nhìn thẳng vào mắt Đường Hảo, nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ: “Em kết hôn rồi.”

Vài giây trước Đường Hảo còn nghĩ rằng cô chưa có bạn trai.

Đường Hảo hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh, Bối Nguyệt Sương cảm thấy vô cùng áy náy: “Em xin lỗi vì thời gian qua đã không thành thật với chị.”

Qua một lúc Đường Hảo cũng dần định thần lại.

“Em làm chị bất ngờ thật đấy.”

Câu nói này hình như Bối Nguyệt Sương đã nghe ở đâu rồi, cô bất đắc dĩ nói: “Cả anh ấy và em đều không có lựa chọn nào khác.”

Mặc dù Bối Nguyệt Sương không hề nói rõ về tình cảnh của mình nhưng Đường Hảo lại cảm thấy nơi lồng ngực có chút đau nhói.

Ngày đó khi Đường Hảo vừa khỏi cục dân chính đã lập tức gọi điện cho người thân, bạn bè để thông báo tin vui này.

Còn Bối Nguyệt Sương thì sao? Cô có thể thông báo tin vui này với ai?

Hốc mắt Đường Hảo đỏ bừng, trước giờ cô nàng rất hiếm khi xúc động như vậy.

Bối Nguyệt Sương hơi kinh ngạc: “Chị sao thế?”

Đường Hảo không để nước mắt rơi xuống, mỉm cười với Bối Nguyệt Sương: “Không có gì đâu, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.”

Đường Hảo uống một ngụm sữa rồi hỏi cô: “Vậy em có thể nói cho chị biết chồng của em là ai không? Lẽ nào là cái anh tài xế phong độ đó?”

Bối Nguyệt Sương biết kiểu gì Đường Hảo cũng sẽ nghĩ là Thời Mặc Viễn.

“Không phải anh ấy đâu.”

Đường Hảo vô cùng tò mò: “Nói cho chị biết đi mà, chị xin cam đoan sẽ giữ kín chuyện này cho em.”

Bối Nguyệt Sương khẽ cười: “Em có nói chị cũng không biết.”

Đường Hảo vội khoát tay: “Nói đi, nói đi, ai chị cũng biết hết.”

Bối Nguyệt Sương hỏi: “Chị có biết tập đoàn Thiên Thời không?”

Đường Hảo tặc lưỡi một cái: “Vậy cũng hỏi.”

“Anh ấy làm việc ở đó.”

“Xem ra chồng em cũng không hề tầm thường, nhưng mà em không định nói tên cho chị biết à?”

Bối Nguyệt Sương: “Tên của anh ấy rất xấu.”

Đường Hảo thực sự bất lực rồi.