Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh

Chương 82: Cầu cứu



Thượng Quan Diên Dịch không trách Bối Nguyệt Sương vì đã không nghe lời anh, dù sao cô cũng không mất sợi tóc nào, anh không muốn tạo cảm xúc tiêu cực cho cô.

“Đi thôi.”

Nghe anh nói câu này Bối Nguyệt Sương cứ ngỡ anh sẽ đưa cô vào lớp học, không ngờ Thượng Quan Diên Dịch lại ôm eo cô đi đến chỗ mà nhóm Đường Hảo đang đứng.

Cô đoán rằng Thượng Quan Diên Dịch đang nhắm tới Trình Húc, ánh mắt của anh lúc này đến cả Bối Nguyệt Sương còn cảm thấy sợ hãi huống chi là người khác.

Khi toàn bộ sự chú ý đều tập trung về phía này, Thượng Quan Diên Dịch và Bối Nguyệt Sương đứng đối diện với nhóm của Đường Hảo, hai người chưa lên tiếng bọn họ cũng không biết phải mở lời như thế nào, tất cả đều biết Thượng Quan Diên Dịch là chủ nhân của Thiên Thời, bây giờ anh đứng ở đây với tư cách là bạn trai của Bối Nguyệt Sương sao?

"Bà xã, anh muốn làm quen với các bạn của em."

Không cần Bối Nguyệt Sương phải giới thiệu thì bọn họ cũng đoán được quan hệ của hai người rồi.

Trước đó Đường Hảo đã biết Bối Nguyệt Sương có một người chồng bí mật, nhiều năm trước cô nàng cũng đã biết đến sự tồn tại của Thượng Quan Diên Dịch nhưng không ngờ anh lại là chồng của Bối Nguyệt Sương.

Những gì mà Bối Nguyệt Sương đã miêu tả về anh khiến Đường Hảo thật sự muốn phát điên.

Cô nói chồng mình đang làm việc ở Thiên Thời, không sai, anh làm chủ ở đó mà.

Cô nói tên của anh rất xấu chẳng qua là không muốn công khai.

Đường Hảo xin giơ hai tay đầu hàng.

Nghe anh nói như vậy Bối Nguyệt Sương cũng giới thiệu lần lượt từng người trong nhóm anh, đến lượt anh cô chỉ mỉm cười nói: "Đây là anh Diên Dịch."

Thông tin quan trọng nhất Thượng Quan Diên Dịch đã nói ngay từ đầu rồi.

Về phía Trình Húc, cậu ta cũng đã tìm được đáp án cho riêng mình.

Bối Nguyệt Sương không muốn tiếp tục bầu không khí quái gở này, cô nhẹ nhàng cất giọng: "Em thực sự không cố ý giấu mọi người."

Ngoại trừ bản thân cô, những người còn lại đều không hề oán trách.

Doãn Tranh Tranh nói: "Không phải bây giờ em đã công khai rồi sao? Bọn chị còn chưa kịp chúc mừng hai người đấy."

Đường Hảo cũng vui vẻ tiếp lời: "Phải rồi, lúc nãy bọn chị bất ngờ quá nên chưa kịp chúc mừng gì cả."

Cố Kiều liếc Đường Hảo một cái: "Nói tới nói lui vẫn chưa chúc mừng người ta."

Hai cô bạn này rất thích vạch trần sơ hở của đối phương.

Rốt cục người lên tiếng chúc mừng đầu tiên lại là Trình Húc, cậu ta cảm thấy hai người thực sự rất xứng đôi.

Thượng Quan Diên Dịch không nán lại lâu, đợi Bối Nguyệt Sương đi vào lớp học anh mới cùng Vương Vĩ về sở cảnh sát.

Hiện giờ cảnh sát đang lấy khẩu cung của hai tên bắt cóc, Thượng Quan Diên Dịch và Vương Vĩ chỉ đứng ở bên ngoài quan sát.

Cuối cùng hai tên đó cũng thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình, khi cảnh sát hỏi về người đứng đằng sau vụ bắt cóc này thì bọn chúng lại tỏ ra khá mơ hồ.

Một trong hai tên thuật lại: "Tối qua, lúc bảy giờ, người phụ nữ đó hẹn chúng tôi ở một nơi rất vắng vẻ để trao đổi về vụ bắt cóc, cô ta che kín mặt nên chúng tôi cũng không biết cô ta là ai cả."

Kể cả sáng nay cô ta cũng không để lộ khuôn mặt của mình.

Cảnh sát hỏi: "Hai người có thể mô tả lại đặc điểm của người phụ nữ đó hay không?"

"Hình như cô ta có một nốt ruồi nhỏ ở khoé mắt trái."

Thật trùng hợp Bối Quân Ninh cũng có một nốt ruồi như vậy.

"Còn gì nữa không?"

Tên còn lại bỗng sực nhớ ra một chuyện: "Sau khi đưa tiền cọc cho chúng tôi, người phụ nữ đó vội vàng lên xe rời đi, trong lúc bất cẩn cô ta đã làm rơi một chiếc bông tai, chúng tôi nghĩ rằng giá trị của nó chắc cũng không nhỏ nên đã bán cho một tiệm trang sức để lấy tiền tiêu xài, quả thực chiếc bông tai kia đổi được rất nhiều tiền."

Đây là một tình tiết có giá trị

Cảnh sát: "Hai người có nhớ tên của tiệm trang sức đó không?"

Hai tên đồng loạt gật đầu.

...

Bối gia.

Sáng nay Bối Quân Ninh không đi làm, sau khi trở về từ trường của Bối Nguyệt Sương cô ta chưa từng bước ra khỏi phòng.

Tần Khuê đi mua sắm trở về thì nghe người giúp việc báo lại, do đó bà ta lập tức đến tìm con gái.

"Tiểu Ninh, mở cửa cho mẹ đi."

Mấy phút trôi qua, cánh cửa trước mặt không có động tĩnh gì, Tần Khuê càng sốt ruột hơn.

"Con gái à, đừng làm mẹ lo lắng có được không?"

Cứ như thế, mười phút sau Bối Quân Ninh mới chịu bước ra mở cửa. Tần Khuê vừa nhìn sắc mặt của cô ta đã biết có chuyện không lành xảy ra.

Không đợi bà ta hỏi, Bối Quân Ninh đã kể lại đầu đuôi câu chuyện trong sự thấp thỏm, không biết hai tên kia có khai ra cô ta hay không?

Ban đầu Tần Khuê tỏ ra vô cùng tức giận vì hành vi nóng vội của cô ta, nhưng tức giận cũng không giúp cô ta thoát tội. Bối Quân Ninh nắm chặt tay Tần Khuê: "Mẹ, con không muốn vào tù đâu, mẹ cứu con lần này có được không?"

Tần Khuê vội ôm cô ta vào lòng, bây giờ chỉ còn một cách là cầu cứu Tiết Chính Toàn.