Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh

Chương 87: Không thể thất bại



Sự im lặng của Bối Nguyệt Sương không làm Thượng Quan Diên Dịch cảm thấy tức giận, anh đã lường trước được điều này. Bản thân anh cũng không nghĩ đó là một cách hay.

Thượng Quan Diên Dịch nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt vào lòng bàn tay mình: “Anh chưa nói với em một chuyện đúng không?”

Bối Nguyệt Sương chợt ngẩng đầu lên nhìn anh, tầm vài giây sau cô mới nhỏ giọng hỏi: “Là chuyện gì vậy ạ?”

Thượng Quan Diên Dịch vuốt nhẹ tay cô: “Năm ngày sau Tiết Chính Toàn sẽ bị bắt.”

Giọng điệu của anh vô cùng dõng dạc, từng câu từng chữ anh thốt ra đều khiến Bối Nguyệt Sương thực sự tin rằng năm ngày sau Tiết Chính Toàn nhất định sẽ bị bắt.

Niềm tin là thứ không cần chứng minh, Bối Nguyệt Sương có niềm tin tuyệt đối ở anh.

“Anh có kế hoạch gì sao?”

Lần này Thượng Quan Diên Dịch không ngại nói cho cô biết.

Ban đầu Bối Nguyệt Sương cảm thấy rất bất ngờ vì điều này, cô không nghĩ Thượng Quan Diên Dịch sẽ tiết lộ với mình, nhưng sau khi nghe qua kế hoạch của anh thì cô cũng tìm được lý do.

Kế hoạch này có liên quan trực tiếp đến dự án khởi nghiệp và Bối Nguyệt Sương.

“Em thực sự rất vui.”

Thượng Quan Diên Dịch nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang bám trên cổ mình ra, trông anh có vẻ không vui: “Tránh xa anh ra.”

Lúc này Bối Nguyệt Sương có bao nhiêu vui sướng thì trong lòng anh có bấy nhiêu dằn vặt.

Bối Nguyệt Sương vẫn nhất quyết không buông anh ra, Thượng Quan Diên Dịch cũng không đẩy cô ra nữa, bàn tay anh từ từ ôm cô vào lòng.

Khuôn mặt của Bối Nguyệt Sương vùi sâu vào hõm vai anh: “Anh sao thế? Chúng ta không làm như thế thì làm sao bắt được Tiết Chính Toàn? Hơn nữa người hắn muốn nhắm đến là em, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm đến em mà thôi.”

Trong kế hoạch lần này Bối Nguyệt Sương sẽ đóng vai trò là mồi nhử, thế nhưng việc này lại không hề gây nguy hiểm đến tính mạng của cô, Thượng Quan Diên Dịch chỉ lấy danh nghĩa của cô để dụ Tiết Chính Toàn lộ diện mà thôi.

Bối Nguyệt Sương rất vui vì có thể góp một phần nhỏ vào kế hoạch của anh, chỉ là Thượng Quan Diên Dịch lại không nghĩ giống cô, anh cho rằng Bối Nguyệt Sương đang bị mình lợi dụng.

Thấy anh vẫn không lên tiếng Bối Nguyệt Sương lại tiếp tục nói: “Anh định tìm người khác đóng giả thành em thật à?"

Thượng Quan Diên Dịch trầm giọng đáp: "Phía cảnh sát đã tìm được người thích hợp rồi, người đó cũng là cảnh sát."

Bối Nguyệt Sương giả vờ đẩy anh ra: "Vậy là hôm đó anh sẽ thân mật với cô ấy sao?"

Thượng Quan Diên Dịch cười lạnh một tiếng, anh không nghĩ Bối Nguyệt Sương đang ghen với nữ cảnh sát đó.

"Tóm lại từ giờ em phải ngoan ngoãn ở trong nhà cho anh."

Nhìn hàng lông mày đang nhíu chặt của anh, Bối Nguyệt Sương lại nói: "Em biết rồi, nhưng bây giờ anh phải cho em xem hình của vị cảnh sát đó, em muốn biết mặt mũi cô ấy trông như thế nào."

Thượng Quan Diên Dịch không muốn tiếp tục chủ đề này với cô: "Lần này anh phải nhúng tay vào dự án khởi nghiệp rồi, đợi mấy đứa làm không biết bao giờ mới xong."

Lần này đến lượt Bối Nguyệt Sương nhíu mày: "Anh Diên Dịch à, bây giờ bọn em chỉ là sinh viên thôi mà, anh đừng so sánh khập khiểng như vậy có được không?"

Thượng Quan Diên Dịch khẽ vỗ lên má cô mấy cái, ánh mắt ẩn chứa ý cười: "Anh chỉ muốn chuyện này kết thúc nhanh một chút, đến lúc đó anh sẽ cho cả thế giới biết phu nhân của anh là ai."

Cơ mặt của Bối Nguyệt Sương từ từ thả lỏng, cô mỉm cười hỏi anh: "Vậy phu nhân của anh là ai?"

Thượng Quan Diên Dịch nhẹ nhàng thốt lên ba chữ: "Bối Nguyệt Sương."

...

Ngày hôm sau Bối Nguyệt Sương không thể đến lớp học vì lý do sức khoẻ không tốt.

Biết được chuyện này, nhóm của Đường Hảo lập tức gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô. Cô khẳng định mình chỉ bị cảm nhẹ rồi tiện thể bàn bạc với mọi người về việc Thượng Quan Diên Dịch muốn rút ngắn tiến độ triển khai dự án.

Mặc dù có chút đường đột nhưng cả nhóm đều tin tưởng vào quyết định của Bối Nguyệt Sương.

Khi có sự hỗ trợ của Thượng Quan Diên Dịch, chỉ sau ba ngày quán cà phê đã hoàn thiện về cơ sở vật chất, các trang thiết bị, nhân sự cũng như việc quảng bá hình ảnh.

Mọi người đã thống nhất lấy tên của quán là 'F&R', viết tắt của cụm từ 'tập trung và thư giãn'.

Để có thể dụ được con cáo già Tiết Chính Toàn, Thượng Quan Diên Dịch đề nghị đưa hình ảnh cả nhóm lên tờ quảng cáo rồi lan truyền rộng rãi, khi thấy hình ảnh của Bối Nguyệt Sương trên đó, ngày khai trương của quán Tiết Chính Toàn nhất định sẽ tìm tới.

Mấy ngày gần đây Bối Nguyệt Sương không ngừng suy nghĩ về vấn đề này, dự án khởi nghiệp là tâm huyết của cả nhóm, vậy mà cô lại dùng nó làm mồi nhử Tiết Chính Toàn.

Mặc dù Thượng Quan Diên Dịch nói rằng nếu 'F&R' có bất cứ tổn thất nào anh sẽ đền bù thật thoả đáng nhưng trong lòng Bối Nguyệt Sương vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, giờ đây cô mới thực sự hiểu được cảm giác của anh.

Vì thế kế hoạch lần này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.