Chỉ Muốn Thích Em

Chương 7



Khoảng thời gian trước Hướng Thành Du mới xuất viện, mẹ Hướng cứ dặn đi dặn lại là không để cho cậu ấy tự tiện đi lại, hôm nay là ngày cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra. Gần đến cuối năm nên bệnh nhân ở bệnh viện nhiều, mẹ Hướng sợ Hướng Thành Du lại không cẩn thận đụng phải, nên đặc biệt nhờ người gọi điện thoại chào hỏi bác sĩ chủ trì của Hướng Thành Du hẹn thời gian kiểm tra vào buổi tối.

Trong khoảng thời gian này nhà họ Hướng có khá nhiều việc vặt nên nhiệm vụ đưa Hướng Thành Du đi kiểm tra đương nhiên sẽ rơi lên đầu anh trai Hướng Ninh Sâm.

Hướng Ninh Sâm nghĩ dù sao gần đây cũng không có chuyện gì nên dứt khoát hẹn Trì Uyên ra ngoài, ba người cùng nhau đi ăn cơm.

Lúc nhận được điện thoại của cậu ta, thực ra Trì Uyên không định ra ngoài, trời lạnh không nói mà bên ngoài còn có tuyết bay nữa, nhưng vừa nghe thấy Hướng Thành Du ăn cơm xong còn phải đi bệnh viện kiểm tra, anh nhớ đến cái chìa khoá của Văn Tưởng ở chỗ mình nên lại đổi ý, định tiện đường thì mang qua luôn.

Ai mà ngờ, bệnh viện còn chưa đi mà đã gặp được người ở chỗ khác trước rồi.

Nhưng lại không may, đúng lúc gặp phải bạn của Văn Tưởng đang phổ cập những chuyện xấu ở quá khứ của anh cho cô, những câu chuyện phiếm ngay cả bản thân mình còn chưa nghe qua nên Trì Uyên đứng dựa vào cây cột bên cạnh nghe hết toàn bộ.

Lúc đang nghe đến đoạn cô gái đối diện Văn Tưởng kia nói mình không phải người tốt, Trì Uyên bật cười, nhịn không được lên tiếng chen ngang, lời nói ra khiến hai cô nàng đều sững sờ nên anh mới nảy ra ý xấu, nói chìa khoá Văn Tưởng để quên trên xe anh thành để quên ở phòng anh.

Mắt thấy vẻ mặt ngơ ngác đến không thể tin nổi rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó lại phẫn nộ của cô gái ngồi đối diện Văn Tưởng, Trì Uyên đi qua trước, cười tủm tỉm chìa tay về phía cô ấy, "Xin chào, Trì Uyên."

Ngay từ đầu Hứa Nam Tri đã kinh ngạc nhưng rồi lấy lại tinh thần, hiểu được lời vừa nãy của anh là nói phét, thua người không thua trận nên vui vẻ bắt tay, "Hứa Nam Tri."

Tay hai người chạm vào rồi buông ra.

Trì Uyên không nhiều lời với cô ấy, quay người lại đặt xâu chìa khoá trước mặt Văn Tưởng, ánh mặt lạnh nhạt nhìn cô, "Đúng lúc tiện đường."

Ý của bốn chữ này đại khái là 'tôi không phải cố ý mang đến cho cô, cũng không cố ý nghe lén đâu, chỉ là đúng lúc tiện đường qua đây lại vừa khéo ở góc tường nghe thấy thôi, không có ý gì khác nên cô cũng đừng nghĩ nhiều.'

Có lẽ Văn Tưởng cũng nghe ra được ý khác trong lời nói của anh, cũng không tỏ vẻ gì nhiều, vẫn là ba chữ, "Làm phiền rồi."

Trì Uyên nhìn cô một cái, "Tôi còn có việc, đi trước."

"Được."

Đợi anh đi xa, Hứa Nam Tri gãi gãi lông mày rồi đưa tay túm balo lấy hộp kẹo bạc hà trong đó ra, đổ ra hai viên ngậm vào miệng.

Đây là điềm báo khi cô ấy tức giận muốn đánh người.

"......" Văn Tưởng cầm nước chanh trên bàn rót cho cô ấy một ly, mở miệng giải thích: "Chuyện kết hôn với nhà họ Trì cũng là vì phát triển Văn thị, từ năm mẹ tớ qua đời, Văn thị theo đó cũng bị tuôn ra một số scandal, tình hình công ty vẫn không tốt lên được. Một hai năm gần đây, Văn thị dựa vào việc ra sức đầu tư vào hoạt động từ thiện nên danh tiếng và tình cảnh của công ty mới từ từ được cải thiện. Nhưng những cái đó đều là hư ảo, bây giờ Văn thị càng cần vốn đầu tư và các dự án khởi nghiệp."

Hứa Nam Tri cũng có nghe thấy tình hình Văn thị, cô ấy bưng ly thuỷ tinh uống một ngụm nước.

Văn Tưởng nói tiếp: "Nam Tri, Văn thị là do một tay ông ngoại tớ gây dựng, cũng là sản nghiệp mà mẹ tớ khi còn sống coi trọng nhất nên tớ không thể để nó mất như vậy được."

Hứa Nam Tri: "Nhưng mà cậu cũng biết rõ, ba cậu còn có con trai ruột, bây giờ anh ta với mẹ anh ta đi theo ba cậu, cậu không sợ ngày nào đó..."

"Có thể là ông ngoại tớ đã dự tính được ngày này từ lâu." Văn Tưởng rủ mắt, "Trước khi Tưởng Viễn Sơn với mẹ tớ kết hôn, ông ngoại yêu cầu hai người bọn họ công chứng tài sản trước hôn nhân và phân chia tài sản nên Tưởng Viễn Sơn ông ấy không đụng đến Văn thị."

Hơn nữa lúc ông ngoại Văn Tưởng còn sống đã bí mật sắp xếp chuyên gia, hàng năm vào thời gian cố định sẽ bí mật tiến hành kiểm tra tất cả các tài khoản trên danh nghĩa Tưởng Viễn Sơn, nếu có gì khác lạ, tài khoản sẽ bị đóng băng.

Dưới sự kiểm tra giai đoạn và căn cứ theo thoả thuận trước hôn nhân, Tưởng Viễn Sơn mãi mãi không thể đem Văn thị làm của riêng được.

Trước khi Văn Thanh Chi rời khỏi thế gian đã nói bí mật này cho con gái Văn Tống, cũng như Văn Tống đã nói bí mật này cho Văn Tưởng trước khi bà ấy ra đi mãi mãi.

Trên thế giới này, ngoài người mà Văn Thanh Chi đã sắp xếp ra thì chỉ có Văn Tưởng biết được bí mật này.

Hứa Nam Tri có hơi do dự, "Vậy lỡ như Tưởng Viễn Sơn phát giác ra được sự sắp xếp của ông ngoại cậu liền buông bỏ Văn thị thì làm sao?"

"Ông ấy sẽ không." Văn Tưởng hiểu Tưởng Viễn Sơn, cho dù ông không hề hết lòng với Văn Tống nhưng ông vẫn có vài phần thật lòng với Văn thị. Lùi vạn bước mà nói, cho dù ông thật sự sẽ buông bỏ Văn thị, vậy thì cũng còn có người mà Văn Thanh Chi sắp xếp tiếp quản. Huống chi, Tưởng Viễn Sơn đã ở Văn thị nhiều năm, giá trị tài sản ròng* liên quan đến mọi mặt, nếu thật sự muốn rời khỏi Văn thị thì cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.

(Giá trị tài sản ròng (Net Worth): là giá trị của tất cả tài sản tài chính và phi tài chính đang sở hữu trừ đi tất cả các khoản nợ chưa thanh toán. Nó có thể áp dụng được cho cá nhân, công ty, doanh nghiệp, chính phủ. Thậm chí Net Worth còn áp dụng được cho toàn bộ quốc gia.)

"Được rồi." Hứa Nam Tri buông tiếng thở dài, cười, "Đáng lẽ tớ nên nghĩ ra sớm mới đúng, nếu chuyện này không được sự đồng ý của cậu thì sẽ không truyền ra tin tức."

Văn Tưởng biết cô ấy lo lắng cho mình nhưng chuyện đã đến nước này nên cũng không nói thêm gì nữa, "Ăn cơm trước đi, tớ cũng đói bụng rồi."

"Ra ngoài với tớ mà cậu còn đói." Hứa Nam Tri giơ tay gọi nhân viên phục vụ, gọi mấy món mà bình thường Văn Tưởng thích ăn.

Đợi ăn gần xong, Hứa Nam Tri gọi nhân viên phục vụ đến chuẩn bị thanh toán, vừa mới lấy thẻ ra chợt nghe người ta nói, "Xin chào, thưa cô, bàn của cô đã được thanh toán rồi."

Hứa Nam Tri và Văn Tưởng đều ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, Hứa Nam Tri cất thẻ vào, khẽ cười ra tiếng, "Chậc, anh ta đây là cố ý khiến trong lòng tớ khó chịu đây mà."

Văn Tưởng không tỏ rõ ý kiến, "Không sao, tớ còn nợ anh ta một bữa cơm, đợi lát nữa tớ trả luôn."

Hứa Nam Tri đang gật đầu thì lấy cái thẻ kia đưa cho Văn Tưởng, dặn dò, "Đến lúc đó cậu thanh toán bằng thẻ này đi, mật khẩu là sinh nhật tớ, thanh toán xong nhất định phải nhớ nói với anh ta, đây là thẻ của Hứa Nam Tri."

"........."

Đừng nói đến chuyện Văn Tưởng với Trì Uyên cuối cùng có thành hay không, dù sao Hứa Nam Tri với Trì Uyên, hôm nay đã giải quyết xong.

Tính cách hai người lại còn hiếu thắng, về sau gặp mặt không biết còn ầm ĩ đến thế nào nữa.

Văn Tưởng tưởng tượng đến trường hợp đó, huyệt thái dương nhảy thình thịch lên.

Thật là đau đầu.

Tuy Hướng Ninh Sâm hẹn Trì Uyên ra ngoài cũng là muốn cảm ơn lúc trước Trì Uyên đã gánh tránh nhiệm trước mặt ba mẹ Hướng thay cậu ta và Thành Du.

Nhưng đến cuối cùng vẫn là Trì Uyên thanh toán, không có lý do gì khác, chẳng qua là cảm thấy bản thân lớn hơn hai đứa bọn họ nên không muốn tiêu tiền của em trai mà thôi.

Lúc quét thẻ thanh toán, Trì Uyên thuận tiện hỏi một câu, "Bàn 16 bên ngoài đã thanh toán chưa?"

Nhân viên phục vụ nhìn hệ thống, nói: "Vẫn chưa ạ."

"Được." Anh cười, "Tính vào thẻ tôi luôn đi."

"Vâng, thưa anh."

Đợi ký thanh toán xong, nhân viên phục vụ lui xuống, Hướng Ninh Sâm giả vờ giả vịt đứng lên, "Anh ngồi một lát, em đi vệ sinh đã."

Làm sao Trì Uyên lại không biết rốt cuộc trong bụng cậu ta là nước hay là ý xấu chứ, ngước mắt nhìn cậu ta, "Rồi thuận tiện đi nhìn bàn 16 là ai luôn phải không?"

"........." Hướng Ninh Sâm cười, "Làm gì có, em thật sự muốn đi vệ sinh mà."

Trì Uyên phớt lờ cậu ta, Hướng Ninh Sâm hai ba bước ra khỏi phòng vip còn Hướng Thành Du gãy chân đang ngồi gẩy con cua.

Cậu em trai nhìn như không có chuyện gì, tay vẫn rất lưu loát, thành thạo gỡ toàn bộ con cua ra, chân ra chân, thịt ra thịt, gạch cua ra gạch cua.

Hướng Thành Du gỡ cua xong rồi lấy khăn ướt bên cạnh lau lau tay, đưa đĩa nhỏ đựng thịt cua với gạch cua lên trên vòng tròn xoay đến trước mặt Trì Uyên, "Anh, nếm thử một chút."

Một chút tâm ý của bạn nhỏ nên Trì Uyên cũng không từ chối, anh lấy đôi đũa gắp lên rồi chấm vào nước tương bên cạnh ăn một miếng, dặn dò: "Món này cậu ăn ít thôi."

"Em biết." Hướng Thành Du cười cười, định gỡ một con cho Hướng Ninh Sâm, lúc cúi đầu lấy kìm gỡ cua thì thuận miệng hỏi, "Anh, bàn 16 bên ngoài là ai vậy?"

"Tuổi còn nhỏ sao lại hóng chuyện giống anh cậu vậy." Trì Uyên để đôi đũa xuống, lấy ly nước uống một ngụm. Anh không thích ăn cua lắm, một là phiền phức hai là cái hương vị đó quả thật anh ăn không vô.

Da mặt Hướng Thành Du không giống anh trai cậu ấy, rất mỏng nên bị anh nói vậy liền đỏ mặt.

Trì Uyên ngước mắt nhìn cậu ấy một cái, nhớ đến vừa nãy cậu ấy mới bóc cua cho mình nên từ từ mở miệng: "Cậu cũng biết trong nhà tôi chuẩn bị chuyện kết hôn cho tôi phải không?"

Hướng Thành Du 'à' một tiếng, gật đầu, "Biết ạ."

Trì Uyên hơi dừng lại, cân nhắc vài giây, "Người ở bàn bên ngoài kia, nếu như suôn sẻ thì không có liên quan gì đến tôi với cậu, nhưng nếu không thuận lợi thì..."

"Nếu như không thuận lợi thì sao?"

Anh cúi đầu, cũng không biết nghĩ cái gì mà cười nhưng chỉ là thoáng qua, sau đó lạnh nhạt nói: "Nếu như không thuận lợi thì cô ấy là chị dâu tương lai của hai cậu."

Hướng Thành Du nhất thời không thể làm rõ trình tự logic được, còn đang muốn hỏi cái gì đó thì Hướng Ninh Sâm đi vào, "Em biết bên ngoài là ai rồi đấy."

Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Trì Uyên, giọng điệu mập mờ, "Đó không phải là đối tượng kết hôn mà bác Trì chọn cho anh sao? Làm sao, anh sẽ không thật sự vừa ý người ta rồi đấy chứ?"

Trì Uyên liếc mắt nhìn cậu ta một cái, "Được rồi, cơm tôi đã ăn, người cũng để cho cậu nhìn rồi, không có chuyện gì thì tôi về trước đây."

Hướng Ninh Sâm biết trong khoảng thời gian này anh vì chuyện kết hôn mà bực bội nên cũng không dám hỏi nhiều nữa, "Được, vậy trên đường anh chú ý an toàn nha."

"Ừm."

Trì Uyên đứng dậy cầm áo khoác vắt bên cạnh lên, nhấc chân đi ra khỏi phòng bao, lúc đi ngang qua sảnh phụ có ngước mắt lên nhìn nhưng không thấy ai.

Quản lý nhà hàng đích thân đi qua tiễn anh ra cửa, Trì Uyên thu hồi ánh mắt, hàn huyên hai câu với anh ta, đến cửa thang máy bên tai mới yên tĩnh.

Trong phòng bao, Hướng Ninh Sâm ăn thịt cua mà Hướng Thành Du bóc cho, thuận miệng hỏi một câu, "Vừa nãy em nói gì với anh Ba vậy?"

Hướng Thành Du kể chuyện hai người vừa nãy nói ra, cuối cùng cậu ấy hỏi, "Anh, anh nói anh Ba anh ấy là có ý gì vậy, nếu như không thuận lợi thì người bên ngoài đó có thể là chị dâu tương lai của chúng ta sao, anh Ba anh ấy nói không thuận lợi là cái gì vậy?"

Nói đến kết hôn, Hướng Ninh Sâm nhớ đến hai năm trước lúc Trì Uyên mới vừa về nước, khi đó anh vừa du học từ Mỹ về, một nơi tràn đầy chủ nghĩa tự do lại tiên phong kêu gọi độc lập thì làm sao có thể chấp nhận sự sắp xếp này được, sau khi khóc lóc om sòm giống như đại náo một trận thì chuyện kết hôn cũng không còn xuất hiện nữa.

Lúc Trì Uyên càn quấy ấy, tuy Hướng Ninh Sâm không tham gia nhưng lại biết khá nhiều, lần này nghe Hướng Thành Du nói xong, trong lòng cậu ta hơi lộp bộp một chút, nghĩ đến một số cảnh tượng có thể xảy ra sau này, bỗng nhiên có hơi không đành lòng nhìn thẳng, "Không thuận lợi mà anh ấy nói, đại khái là con đường kháng hôn của anh ấy..."

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Tưởng: Đây chắc chắn không phải là vấn đề của em...

Từ đó Trì ngốc nghếch dấn thân vào con đường không quay trở lại:)