[Chi Ngũ] Thanh Ti (Tóc Đen)

Chương 2: Thập niên mộng tỉnh



Đêm qua như một giấc chiêm bao, nhìn gương mặt Tiêu Nặc trong khoảng cách gần như thế, lần đầu tiên là của mười năm trước. Rõ ràng là cùng sống trong Vương phủ, lại gần mười năm mới gặp nhau một lần. Mà Tiêu Nặc, cũng buông tay. Ngũ vương gia nhẹ nhàng thở dài, hiện giờ chỉ có Tiêu Nặc, thế nhưng lòng của Tiêu Nặc còn là của mình không?

Lần thứ hai ngắm kĩ gương mặt ấy, thời gian như dừng lại ở năm mười bảy tuổi đó, vẫn gầy yếu như trước, chỉ là ngũ quan tuấn lãng đã không còn sức sống của tuổi trẻ nữa, đôi mắt không vui không buồn yên lặng mười năm tang thương. Rốt cuộc, vẫn là hắn tổn thương y.

Tiêu Nặc nắm cây lược gỗ, lẳng lặng giúp Ngũ vương gia chải tóc, tình cờ chạm vào vài sợi đã bạc, đôi tay hơi run. Ngũ vương gia đương nhiên cảm nhận được —— trong lòng y vẫn còn có ta.

Lại đem dây buộc gọn tóc lên, Ngũ vương gia đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Nặc.

Tiêu Nặc giật mình, lược trên tay rơi xuống đất —— “Vương gia?”

“Đến đây, ngồi xuống, ta giúp ngươi chải tóc.”

“Thế thì không hợp lễ tiết.”

“À, lẽ nào ngươi còn cho ta là Ngũ vương gia quyền khuynh thiên hạ ấy sao?”

“Vương gia…”

Ngũ vương gia dùng cây lược gỗ nhẹ nhàng chải tóc cho Tiêu Nặc. Năm đó Ngũ vương gia cũng từng chải đầu cho vô số giai nhân, nhưng trong số đó liệu có Tiêu Nặc của mười năm trước không?

Tóc Tiêu Nặc rất mượt, khi lược hạ xuống rồi vung lên, mang theo thanh hương của mái tóc. Mái tóc mềm mại vương vấn trên đầu ngón tay, khiến cả tâm cũng dịu xuống. Chỉ là hơi nước trong tóc rất nhiều, buốt giá ẩm ướt, thoáng lạnh từ đầu ngón tay rồi râm ran đến cả người.

“Ngươi… có từng hận ta không?”

“Cần gì phải nói những điều này, Vương gia?

“Rốt cuộc vẫn từng hận mà.”

Tiêu Nặc bỗng quay đầu lại, nhìn Ngũ vương gia nói: “Có thể nào không hận được không? Sau này mới biết ngay cả xa xa ngắm nhìn ngài một lần, cũng khó khăn đến thế.”

“Ngươi… vẫn luôn dõi theo ta?”

“Đúng thế, chỉ là dù có thấy ngài, bên cạnh ngài cũng là người khác. Rõ ràng ánh mắt ngài đã nhìn về phía tôi, nhưng lại chẳng hề thấy tôi.”

“Ta…” Ngũ vương gia đã hiểu, nhưng không thốt được lời xin lỗi, càng không đủ tư cách nói xin lỗi. Dù sao hắn chưa từng đặt y trong lòng, đương nhiên cũng không nhìn thấy sự tồn tại của y.

“Việc này tôi không trách ngài. Mười năm qua tôi cũng đã hiểu, rất nhiều việc không thể cưỡng cầu. Như mấy tháng trước, tôi đến bên ngài, vẫn là không bỏ được.” Khóe miệng Tiêu Nặc trào phúng nhếch lên, đau thương chợt vụt qua trong mắt rồi biến mất tăm.

Ngũ vương gia thầm nghĩ, người này thật là thẳng thắn đến đáng yêu, thẳng thắn đến khiến lòng người xót xa.

“Ta có thể lấy thời gian còn lại bồi thường cho ngươi không?”

“Vậy ngài phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

“Vậy ngươi đáp ứng rồi?”

“Tôi không biết có thể ở bên ngài bao lâu.”

“Ta đã mất đi thiên hạ, ngươi nhẫn tâm để ta lại tịch mịch suốt quãng đời còn lại ư?”

“… Địa vị ấy, ngài vốn không nên tranh đoạt.”

Hai người lâm vào trầm mặc. Vốn là điều cấm kỵ không nên động vào mà nay lại bại lộ dưới mặt trời.

“Nếu như ta nói đó không phải ý của ta, ngươi có tin không?”

“Không tin.”

Ngũ vương gia cười khổ, “Ngươi cũng thật tàn nhẫn. Là hắn… ép ta mà.”

“Hắn không phải người như vậy.”

Ngũ vương gia đột nhiên cao giọng: “Hắn không phải người như vậy?! Là hắn ép ta! Đầu tiên là chỉ trích trên nhạc lễ, sau là giới hạn binh quyền, sau này ngay cả ta nói chuyện với người khác, thậm chí cũng cần một chữ “xá”…” (*) Nói đến đây, ngay cả thanh âm Ngũ vương gia cũng đang run rẩy.

“Xin lỗi. Tôi thật sự không biết nhìn người.”

Tâm Ngũ vương gia run lên —— y nói nhìn người không thấu, là nói Thừa Thiên đế hay là hắn?

“Chúng ta đừng nhắc lại những việc này nữa, buông tha cho bản thân đi, cứ sống thật tốt.”

“Nhất định giống như lời Ngũ vương gia ngài nói.”

“Ta cũng không còn trẻ, có một số việc… Ta chỉ muốn nắm chắc bản thân mình khi còn có thể.”

“Vâng.”

Ngũ vương gia hôn lên mái tóc Tiêu Nặc, giống như mười năm trước, nhưng lòng lại không giống với mười năm trước. Năm tháng vô tình đã thay đổi rất nhiều sự việc, nhiều tình cảm. Mười năm trước phụ bạc, mười năm sau trân trọng. Trong lòng vừa đau vừa vui, người trong lòng à… Đem cả gương mặt vùi trong mái tóc ẩm ướt còn vương vít hương thơm.

Hết chương 2

***

Chú thích:

(*): “xá” ở đây là miễn xá, đặc xá.