Chị Ơi! Anh Yêu Em - Lâm Hàn Y

Chương 3: Cái ôm trong vô thức



- Hỏi cái này có hơi ngại, nhưng mà tại sao em lại tỏ tình chị vậy?

Một câu hỏi mở đầu vô cùng vô tri. Người ta thường nói không có lần đầu thì ai cũng không dám làm. Nhưng đã có lần đầu rồi thì sẽ không xuất hiện lần cuối. Ngại câu mở đầu thôi chứ mấy câu sau não tôi đang đánh máy dần rồi.

- Trước hết em xin đính chính đây không phải là trò đùa ạ. Em thích chị nên là như...vậy đó. -Hoàng nhìn tôi nói, ánh mắt trông rất thuyết phục. Giờ tôi mới để ý cậu ta có đôi mắt rất cuốn hút, diễn đạt qua ánh mắt vô cùng ấn tượng.

- Nhưng mà sao thích ấy, ở một điểm nào đó chẳng hạn.

- Em không biết nữa, vì là chị nên em mới thích. Trước kia chị có rất nhiều điểm khiến em thích nhưng giờ nhìn chị thì em lại quên hết, em chỉ nhớ là em thích chị, em không muốn đơn phương nữa.

- Hay để chị quay lưng lại nhé, không nhìn mặt chị chắc em nhớ ra đó. -tôi đưa ra ý kiến toan quay người nhưng cậu ta chỉ phụt cười.

- Đây là một điểm ạ. -Hoàng cười tươi nhìn tôi chằm chằm. Không được, tôi phải ổn định tâm trạng, nói đúng trọng tâm. Đối thủ đã dùng nhan sắc tấn công rồi.

- Chị rất cảm ơn em đã thích chị nhưng giờ chị chưa muốn yêu đương, chị muốn tập trung học hành. Có thể em là rung động nhất thời, vô tình nhìn trúng chị lúc không tỉnh táo.

- Không ạ. Em thật sự nghiêm túc. Chị không tin thì có thể cho em cơ hội theo đuổi chị, được không ạ?!

Giọng Hoàng có chút run, hai tai cũng đỏ bừng lên rồi.

- Chị từ chối muốn nhìn em chứng minh.

Tôi nhất quyết từ chối và rồi cuộc trò chuyện kết thúc khi tôi cứng rắn giải thích lại. Sau đó tôi liền đi về, Hoàng vẫn đứng im ở chỗ ấy nhìn tôi rời đi. Thật sự gu tôi không phải là mấy em nhỏ tuổi hơn, tôi không muốn yêu đương với con nít, dù có trưởng thành hơn so với tuổi thì đáp án vẫn là không. Đặc biệt người quá nổi bật như Hoàng, tôi càng không muốn dính líu, bởi tôi không muốn bản thân là chủ đề trong cuộc nói chuyện của khác. Cảm giác ấy đáng sợ lắm rồi, mãi lên cấp 3 tôi mới thoát ra nên tôi không muốn phải gặp lại cảm xúc đó nữa.

Những ngày sau tôi không còn thấy Hoàng nữa. Cứ thế mọi thứ lại trở về quỹ đạo ban đầu, theo như lịch tập của câu lạc bộ, cứ vào buổi chiều cuối tuần, tôi đến trường để tham gia sinh hoạt câu lạc bộ. Khi ấy trưởng ban sẽ có vài điều muốn nhắc nhở, nhiều khi có văn nghệ tự phát và cuối cùng bắn cung là việc không thể thiếu. Chúng tôi cứ thay nhau chơi thôi.

- Hạ Vũ. -tiếng thầy gọi tôi từ trong hàng ghế vọng ra, còn tôi đang khoanh chân chống cằm ngồi bệt dưới đất vội quay đầu lại nhìn.

- Dạ, thầy. - tôi đáp.

- Nghỉ thế đủ rồi.

- A thầy ơi, em mới đổi cho cái Nguyệt chưa tới nửa tiếng nữa.

Tôi liếc nhìn lên đồng hồ trên tường, tính ra từ nãy lúc tôi bắt đầu nghỉ đến giờ mới được gần hai mươi phút chứ mấy. An Nguyệt nghe thấy vội dừng tay kéo tôi đứng thẳng dậy. Nó là một trong những đứa bạn thân của tôi. Nhờ nó chèo kéo tôi mới bay vào câu lạc bộ này. Lúc đứng dậy tôi có đảo mắt xung quanh thì chợt thấy bóng dáng quen thuộc. Dù đi từ trong bóng tối nhưng khuôn mặt vẫn luôn tỏa sáng, xung quanh như tỏa ra ánh hào quang vậy. Nhận thấy Hoàng đang đến chỗ hàng ghế ngồi, tôi như được lên dây cót, bật dậy ngay lập tức rồi chạy ra ngoài.

- Thầy, em đi vệ sinh nhé.

- Chạy đi rồi mới xin thì nói với tôi làm gì.

Nhưng mà chạy sao khỏi nắng, tôi chẳng mấy chốc mà bị Hoàng bắt lại. Theo trí nhớ của tôi, mọi chuyện đã giải quyết trong êm đẹp, nhưng tôi có làm gì sai đâu mà phải chạy.

- Đừng trốn nữa, em đưa nước cho chị này. -Hoàng đưa chai nước chanh ra trước mặt tôi. Vừa tập xong lại chạy nên giờ tôi cũng thở hổn hển như cún. Không lấy thì cậu cứ giơ mãi nên tôi đành vươn tay ra nhận. Ánh mắt mong chờ như cún con của Hoàng cũng dần chuyển sang vui vẻ, cười tít mắt. Tôi càng nhớ rõ ràng đã nói không theo đuổi hay làm bạn nữa mà. Nhưng câu nói vừa rồi vùa Hoàng khiến tôi hơi quê.

- Không trốn. -tôi lên tiếng biện minh, định dùng sức mở nắp chai thì thấy nhẹ tênh. Khi này tôi mới nhớ ra lúc cậu đưa cho tôi có xoay nhẹ một cái. Tinh tế như vậy thích tôi chi cho phí.

- Vâng. Chị tập có mệt lắm không?- Hoàng vừa hỏi vừa kéo tôi ra ghế đá ngồi.

- Nhìn thấy em mệt hơn.

- Em biết rồi. Lỗi tại em vậy để em đền đáp nha.

Nói rồi Hoàng quay sang bóp vai, đấm lưng, bóp tay cho tôi. Tôi định nói tiếp lại thôi bởi nhóc này phục vụ thoải mái quá mà.

- Thôi được rồi, trả lời đi.

Nạp xong năng lượng là tôi bật mode nghiêm túc liền, tôi nhìn thẳng vào Hoàng hỏi. Tuy tính tôi có xởi lởi, không tinh toán chuyện gì, nhưng cứ cố tình phớt lờ khiến tôi thấy hơi không thoải mái.

- Tập luyện vừa sức thôi. Em đi đây.- Hoàng cười nói, toan đứng lên nhưng lần nay người đưa tay kéo lại là tôi.

- Tại sao? Cậu...à em không tôn trọng lời nói của chị, chị đã cho rất nhiều thời gian để nói nhưng vẫn im lặng.

- Em xin lỗi. Nhưng chị bảo không muốn nhiều người biết, em sẽ hành động im lặng, không để ai thấy. Em không muốn từ bỏ. Chị nói em chưa suy nghĩ kĩ, vậy có thể để em làm bạn với chị không, có nhiều cơ hội tiếp xúc thì khi ấy em sẽ có quyết định rõ ràng hơn. Em hứa sẽ không làm phiền chị nhiều đâu. -Hoàng đáp, ánh mắt tủi thân đó lại dương lên nhìn tôi. Tôi biết chắc chắn nếu mình mủi lòng lần này thì sẽ có những lần sau. Nhưng nói không lại càng phiền phức. Trường hợp nào cũng phiền phức hết.

- Rồi. Làm bạn thôi, không làm phiền nhau.

- Em cảm ơn. Em nhất định sẽ không làm phiền đâu.

Nhìn cậu cười rối rít cũng khiến tôi nhẹ lòng hơn cái ánh mắt kia. Người yếu lòng hay vậy lắm. Thấy người ta van xin, nài nỉ, trông đáng thương một chút là mủi lòng liền.

- Mày ngủ trong nhà vệ sinh à. -An Nguyệt nhìn tôi với ánh mắt dò xét.

- Sạch đâu mà ngủ.

- Ủa thế nó sạch thì mày ngủ à???

- ...

Sau buổi nói chuyện hôm ấy, chúng tôi vẫn như thế, có lẽ là tiến triển thêm được một chút. Cậu mỗi ngày đều nhắn tin cho tôi, nhưng chỉ ở mức hỏi han vài ba câu rồi tám thêm tí. Nói chung là không chiếm quá nhiều thời gian thường ngày của tôi. Hoàng giữ lời hứa rất tốt.

- Lại đơ rồi Hạ Vũ. -Ngọc Minh lay tôi-Nhanh đi trận đấu sắp bắt đầu rồi. Nghe nói lớp mình lại xin thi đấu với mấy nhóc lớp 10 hôm trước, chắc là muốn phân chia thắng bại rõ ràng đây mà.

- Sao bảo vui là chính, nhưng mà tao cũng muốn hóng.

Tôi vừa đi ra sân vừa lôi điện thoại ra xem, đúng lúc ấy cậu gửi một tin nhắn.

"Chị chúc em thi tốt được không ạ?"

Không hiểu sao trong đầu tôi lại hiện lên ánh mắt cún con ấy nhở.

- Em đấu với lớp chị đấy.

Tôi chợt mỉm cười khi thấy Hoàng nhắn lại bằng icon khóc. Trẻ con ghê!

- Thi đấu tốt nha, theo đuổi bóng thì điểm theo đuổi mình.

Tôi không biết tin nhắn hơi kiểu mẫu đấy có giúp được gì cho cậu không nữa.

- Tí nữa thấy tao có giống hiệu đứng lên thì kéo tao xuống nhá, đạp ngã cũng được.

- Chắc chắn tao sẽ đạp mày khi thấy có dấu hiệu. Yên tâm đi.-Ngọc Minh hớn hở nói, tôi đảm bảo nó chỉ chờ đợi giây phút này -À mà mày với thằng nhóc kia sao rồi?

- Bạn bè thôi. -tôi hờ hững đáp. Tuy tần suất nhắn tin dạo này có hơi nhiều nhưng chỉ dừng ở mức bạn bè bình thường thôi.

- Mày học ngu Lý mà, quen Hoàng để nó kèm lý cho.

- Điên hả, tao lớp 12 nó lớp 10 đó.

- Mày mới điên, giờ chương trình 12 có ở sách mới lớp 10 rồi. Với cả thằng nhóc này đang ôn thi vào đội tuyển lý trường mình.

- Ơ sao đội tuyển tưởng chỉ có lớp 12?

- Lại nữa, để chị nói cho cưng nghe, Nguyễn Vũ Phúc Hoàng thi vượt để vào đội tuyển, chương trình cũ học hết trong hè rồi. Kể ra cũng là con nhà nòi, nghe đâu ba Phúc Hoàng là giáo sư vật lý hay sao ấy. Chắc có gen rồi, thi rồi được vào đội tuyển luôn.

- Đáng sợ thật! Quái vật. -tôi sợ hãi nhìn cậu bước ra sân trong tiếng gieo hò của các bạn gái. Cậu ấy quá nổi bật, sao lại phải muốn thầm lặng làm bạn với tôi, thậm chí còn đồng ý dẹp hết mấy cái page về cậu, lên núi ở ẩn với tôi. Càng tò mò, tôi lại thắc mắc rốt cuộc bản thân có điểm nào khiến cậu dây dưa như vậy?!

- Đồng ý Phúc Hoàng mày đâu có lỗ.

- Hoàng thuê mày bao nhiêu?-tôi quay sang tra hỏi, làm gì mà hôm nay khen gớm thế.

- Đâu, tao suy nghĩ cho hạnh phúc của mày thôi. Mày nói mày muốn có mối tình cấp ba mà, muốn được người yêu chờ sau khi tan lớp, muốn được chở về nhà...

- Đấy là tình yêu thật sự, không phải tạm bợ để có những điều này.

- Cứng rắn quá ha, hơn cả đá rồi. Vậy mày cá với tao không, tao chắc chắn Hoàng chỉ cần nửa học kì, dài nhất là một học kì tán được mày.

- Ha thôi mày ơi, mày cá với tao có bao giờ thắng!

- Không, lần này team tao có Phúc Hoàng-người trăm trận trăm thắng. Đồng ý thì thắng tao bao mày đi ăn Haidilao rồi Dooki mỗi tháng luôn, nói về tiền thì chị đây không thiếu. Nghe hấp dẫn không?

Tôi nhìn Ngọc Minh đưa ra điều kiện một cách ngao ngán. Nó quá tự tin về một người lạ rồi.

- Nhưng mà thua thì mày phải đi chơi mấy trò mạo hiểm kinh dị với tao bất cứ lúc nào tao nói. -Ngọc Minh cười nham hiểm. Dăm ba cá cược, có cái nào mà tôi không thắng.

- Nhận kèo.

- Ngoan, giờ voice vào đây làm bằng chứng trước sân bóng rổ.

Thấy cái Minh nghiêm túc tôi cũng hợp tác theo, ghi âm xong thì trận đấu cũng bắt đầu. Thỉnh thoảng tôi nhìn về phía Hoàng, cậu vươn tay cướp lấy bóng rồi nhảy lên ném vào rổ, mỗi lần như thế chiếc áo lại bị tốc lên làm lộ ra cơ bụng của Hoàng. Khỏi phải nói tiếng hét của các bạn nữ liền ầm ầm lên một cách chói tai. Cuối cùng nhờ sự phối hợp nhịp nhàng mà đội của Hoàng đã dành chiến thắng. Đúng là không thể coi thường mấy đứa nhóc!

- Nhìn kìa -tôi nhìn theo hướng mà An Nguyệt chỉ.

- Cậu nhóc nhà cậu gái bu đầy rồi kìa. Ghen không?

- Mày hỏi câu nào khó hơn được không? -tôi khoanh tay bày ra vẻ mặt khó hiểu hỏi ngược lại.

Đợi vãn người ở nhà để xe cái Minh mới kéo tôi đi, nhưng đi được vài bước liền bị chặn lại. Nhìn kĩ thì nhận ra đây là đội bóng rổ khối mười ban nãy, mồ hôi nhễ nhại sao không ăn mừng lại ra đây đứng chặn.

- Chị là Hạ Vũ đúng không? -một trong số đó lên tiếng. Tôi bắt đầu thấy hơi lo sợ, cậu đã nói gì với mọi người sao. Ngọc Minh ở bên cạnh bước lên phía trước, tay vòng ra sau nắm chặt lấy tay tôi.

- Sao lại hỏi thế? Ở đây không có ai tên Hạ Vũ cả.

- Ơ vậy ạ, tại bọn em thấy bạn chị giống ảnh nền điện thoại của đội trưởng.

Tôi nghe xong liền gạt tay Ngọc Minh chạy ra chỗ khác. Khung cảnh xung quanh chợt hiện ra mờ mờ ảo ảo trong mắt tôi, tôi sợ nghe lời bàn tán về mình dù là tốt. Ai biết được sau khi tôi đi chỗ khác họ nói thêm gì. Tôi cứ chạy mãi cho đến khi tiếng ồn trong sân không còn nữa, chỉ còn tiếng lá sột soạt bị tôi giẫm vào. Tôi đứng ổn định tinh thần một lúc, nhưng chưa kịp thở phào đã nghe thấy tiếng chân người khác bước tới. Tôi bỗng giật mình toan chạy tiếp bị kéo lại. Lúc xoay người bị trượt chân nên ngã nhào vào lòng người đó.

Tiếng tim đập mạnh và nhanh quá!

- Chị có sao không, em xin lỗi, em không cố ý để lộ đâu. Là do bọn nó tự mò lấy điện thoại em nghịch, lúc đấy em mang nước cho chị nên để điện thoại lại sân bóng. -Hoàng thở dốc giải thích cho tôi. Nhìn cậu như chỉ sợ lỡ không nói kịp một giây nào thì có thảm hỏa xảy ra vậy.

Tôi vẫn đang sợ lắm cũng quên mất là phải Hoàng ra, cứ đứng đó để cậu ôm.

- Chuyện đấy chỉ có bọn kia biết, em cấm bọn nó không được nói cho ai rồi mới đuổi theo chị. Chị đánh em hay làm gì em cũng được. Đừng hủy kết bạn với em! Đi...

Tôi đẩy Hoàng ra. Khi nhìn lên tôi lại bắt gặp khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi quen thuộc đó, ánh mắt như muốn khóc rồi. Nhìn tôi bây giờ có giống bắt nạt trẻ con không chứ!