Chỉ Sủng Ái Phi Của Ta

Chương 28: Thư Bích



Quân Khuynh Nhã vẫn luôn cho rằng bản thân đã buông bỏ kiếp trước, nhưng hóa ra khi hồi lại quá khứ, tận mắt chứng kiến những sự việc đã từng xảy ra, trái tim nàng vẫn đau như vậy.

Đó có thể hiểu là mấy năm qua nàng cố chôn giấu mọi kí ức không vui ở một góc khuất trong lòng, để rồi khi ngày càng gần với người đó hơn, cái thứ đó lại trỗi dậy. Cũng không rõ ràng phải chăng là còn yêu hay do hận quá sâu đậm hay không, chỉ biết một điều cái gúc mắc vẫn chưa tìm ra lời giải đáp, nó khiến nàng bận lòng.

Quân Khuynh Nhã mãi suy vấn, tiểu Lạc đẩy cửa bước vào cũng không hay biết.

- Tiểu thư, người.. người làm sao vậy? Đừng làm muội sợ!

Tiếng kêu gấp gáp, chứa đựng vô vàn quan tâm lo lắng kéo nàng thoát khỏi những muộn phiền, bất ổn.

- ..

- Tiểu Lạc ta không sao! Muội có thể giúp ta chuẩn bị nước tắm không?

Vết thương sau một đêm hầu như đã khép lại.

Nàng chỉ muốn chìm trong nước cho thư giãn đầu óc ngay lúc này cũng không màn vết thương có thể bị vỡ ra hay không, với nàng nỗi đau thể xác làm sao bằng nỗi đau tinh thần.

- Vâng!

Tiểu Lạc nhíu mày không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà ngay cả nàng cũng giấu, chỉ biết mỗi lần Quân Khuynh Nhã biểu hiện trạng thái vô hồn, đau xót từ trong giấc ngủ tỉnh dậy thì luôn kêu nàng chuẩn bị bồn tắm, dù cho lúc đó trời lạnh hay trời nóng, ban ngày hay ban đêm.

Sau khi thư thả trong dòng nước lạnh, tạm thời giải tỏa những muộn phiền. Khuynh Nhã một thân lam sắc nhẹ nhàng, hoạt bát, đai xanh ngọc rủ làm trang sức nhấn phần eo, sau đó ra cửa thỉnh an phụ thân.

Nàng không quên chuyện hồi khuya, không thể cứ vậy cho qua, mặc người muốn làm gì thì làm. Dù sao nàng đang là người bị hại cơ mà.

Khuynh Nhã trên đường đến sảnh chính đi vòng qua Cư Tịch viên, nơi đây hết sức vắng vẻ, thấy một đám người hùng hùng hổ hổ, vây quanh thứ gì đó. Nàng không biết tại sao tâm trạng không thoải mái, cảm thấy bồn chồn, bất an nên cùng Vô Ưu, tiểu Lạc đi lại gần. Càng tiến lại gần, nàng càng thấy rõ đó là một tiểu cô nương, khó khăn né tránh gập cả thân thể, một tay che lấy đầu bị đám người chân đá tay đấm.

- Dừng tay! Ai cho phép các ngươi trong Quân phủ gây rối loạn, tự tiện ra tay đả thương người.

Đám người bỗng chốc ngừng lại mọi động tác, một người có vẻ gan lớn, chức vụ không nhỏ xoay người lại phách lối hét, rồi giật mình.

- Kẻ nào nhiều.. chuyện. Á, tam tiểu thư thứ tội!

- Không dám nhận, Thân ma ma hảo uy phong.

- Lão nô sợ hãi!

Nàng đánh mắt qua tiểu Lạc ý muốn nàng đỡ nữ tì kia dậy. Chẳng qua khi ánh mắt đụng tới gương mặt kia nàng bất ngờ, xúc động qua đi lại vô vàn phẫn nộ ập tới. Sắc mặt nàng vẫn như thường chỉ là ánh mắt tản ra khí lạnh.

- Nữ tử này không biết phạm sai gì, khiến Thân ma ma đích thân dạy dỗ?

- Tiểu thư lại quá lời. Tiện nô này, hành xử mất quy cũ, lại còn có thói trộm vặt bị người bắt tại trận.

Khuynh Nhã nhớ lúc trước, khi được điều đến hầu, một tình cờ phát hiện nàng toàn thân là thương tích cũ để lại. Không ngờ kiếp này đụng phải một màn này.

Không có nhiều phản ứng trước lời nói chắc như đinh đóng cột của lão ma ma. Nàng quay lại nhìn nữ tỳ dù bị đánh tả tơi, nhưng để lộ ngũ quan ưa nhìn, hai mắt trong suốt, kiên định, tính cách trầm ổn, quật cường, dù vết thương chồng chất, vẫn cắn răng không phát ra tiếng.

- Ngươi tên gì? Không muốn biện giải cho bản thân sao?

- ..

- Nên biết lúc nào cần quật cường, lúc nào cần phản kháng. Nếu không nói chuyện ta cũng không giúp được ngươi.

- Tiểu thư sẽ tin lời nô tỳ sao?

- Ngươi không nói, làm sao biết ta có tin hay không? Ngươi còn có lựa chọn nào khác ngoài tin ta?

Thân ma ma đứng một bên biểu tình quái dị, hai tay đan chặt vào nhau, hai mắt hung hăng, chặt chẽ khóa trên người nữ tử kia.

- Tam tiểu thư, người đừng mất thì giờ với ả tiện nô này. Nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, chuyện này cũng không đến phiên tiểu thư nhúng tay. Người đây là đang nghi ngờ năng lực làm việc của ta, hay Quân gia chủ mẫu.

- Chát, chát, chát!

Thứ nhất, đừng quên thân phận bản thân, bà một câu hai câu đều kêu người khác là tiện nô. Bản thân mình cũng không khác họ là bao! Người với người là bình đẳng, dù thân phận họ có thấp, vẫn đáng được tôn trọng trong lời nói. Thứ hai, nên nhớ mẫu thân ta được Hoàng Thượng sắc phong Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ta mới đường đường chính chính là đích nữ của Quân tướng phủ, bà lại dám dùng giọng điệu kẻ trên, ra lệnh ta, trừng mắt ta sao? Thứ ba, ta có hỏi bà, kêu bà trả lời sao, hình như người nãy giờ mất quy cũ là Thân ma ma đi! Ai cho bà lá gan lớn như vậy?

Liên tiếp ba cái tát, cùng lời nói sắc bén của Quân Khuynh Nhã khiến những hạ nhân còn lại không khỏi cảm động lẫn kinh sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. Cảm động vì nữ tì đó được Tam tiểu thư giữ gìn, tôn trọng, kinh sợ vì được thể hội một mặt bão nổi, mạnh mẽ của nàng.

- Tiểu thư tha tội, lão nô không có ý như vậy!

- Hừ!

Nàng không phát uy người khác đúng là nghĩ nàng là hello kitty mặt người bày bố.

- Nô tỳ tên là Thư Bích. Thật ra ta phát hiện Thân Tú ma ma xén bớt, chiếm dụng bạc trắng trong lương thực hằng ngày nên..

- Vu khống, con tiện nô, dám hãm hại ta!

- Bà kích động như vậy làm gì? Ta còn chưa nói xong..

Quân Khuynh Nhã thấy bà ta như phát rồ, hành động khác thường bèn bắn hòn đá vào hai ma huyệt khiến toàn thân bà ta mỏi nhừ, tê dại, không hoạt động nhanh được.

Đúng lúc này Quân Khuynh Nhã ngước mắt lên phía trên bởi nàng cảm nhận một luồng khí không đúng đang ẩn nấp trên tầng cây cao kia.