Chỉ Tiếc

Chương 5: Người quấy rầy ta trong lòng nhiều ưu phiền



Nguyệt Thất thu được tin tức bẩm báo của Nguyệt vệ, nói rằng Yến hoàng bệnh nặng, Trọng Vũ cô nương quỳ xuống khóc lóc khẩn cầu nên sư thái đã đi theo Trọng Vũ cô nương. Nguyệt vệ bẩm báo hỏi rằng có cần âm thầm bám theo hay không. Trong lòng Nguyệt Thất thầm mắng mấy tên người mới không hiểu chuyện, chủ tử phái bọn họ đi chỉ để làm mỗi việc theo dõi hành tung hay sao?

Chuyện này làm không tốt chính là bọn họ, nhưng bẩm báo về người bị mắng không phải là hắn sao. Nguyệt Thất vừa nghĩ, vừa nhanh chóng tránh xa khỏi thư phòng của công tử nhà hắn một chút, vì hắn cảm thấy người ở trong nghe xong bẩm báo nhất định sẽ khiến bầu không khí xung quanh đóng băng. Kỳ thực, Nguyệt Thất đã suy nghĩ quá nhiều. Vũ Văn Nguyệt vừa đọc xong tin tức, trầm ngâm một lúc lâu. rồi chỉ buông xuống một câu là cho rút hết người về. Việc này quả thật Nguyệt Thất không thể nghĩ đến được.

*****

Yến Tuân bị bệnh nặng không phải là giả vờ. Khi hắn trở lại Yến cung, ban đầu vẫn có thể uống thuốc bình thường, khả năng xoa bóp của Trọng Vũ cũng không tệ lắm, chỉ tiếc quanh năm dùng đao kiếm, chai tay có chút dày. Trọng Vũ đem phương pháp xoa bóp truyền dạy cho tiểu cung nữ thường ngày hay hầu hạ Yến Tuân. Ai ngờ, tiểu cung nữ vừa thử đã bị sức nóng của nước thuốc dọa khóc.

Chỉ trong nháy mắt Yến Tuân có chút ngẩn ngơ, cho người lui xuống hết, xoa xoa thái dương, sau đó lại không muốn chữa bệnh nữa. Trọng Vũ khóc nói với Nguyên Thuần, bệ hạ bây giờ đau đầu dữ dội, không biết vì đau quá nên mới dẫn đến thất tâm phong, việc gần đây thường làm nhất chính là ở trong điện cầm đao chém lung tung. Mọi người đều không tiến đến gần được, cuối cùng vẫn phải nhờ Yến vệ liều chết đánh ngất hắn.

Nguyên Thuần nhắm mắt ngồi xếp bằng trong xe ngựa. Thời điểm nhìn thấy Trọng Vũ, là nàng đã biết sự tình đã rất nghiêm trọng. Trọng Vũ và A Tinh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm nàng. Hắn đã bệnh đến mức như thế rồi, Nguyên Thuần thầm thở dài, phật châu trong tay chưa từng ngừng lại. Trọng Vũ tâm loạn như ma, nhìn Nguyên Thuần thật lâu, chỉ cảm thấy tại sao tâm của Nguyên Thuần lại có thể sắt đá như vậy.

*****

Đoạn đường này quả thực đi quá nhanh. Chứng say xe của Nguyên Thuần càng nặng, ngoại trừ mê man cùng tụng kinh, mỗi ngày chỉ miễn cường dùng được một bữa. Cũng không phải là Nguyên Thuần không muốn ăn, mà quả thực ăn không vô. Chờ tới lúc đến được Yến cung, Nguyên Thuần đã suy yếu đến mức đứng cũng không vững.

Nhưng dù như thế, Trọng Vũ vẫn hạ quyết tâm, cắn răng nhét Nguyên Thuần vào trong nhuyễn kiệu, thừa dịp đêm tối trực tiếp đưa đến tẩm điện của Yến Tuân. Yến Tuân bị bệnh có chút mơ hồ, thái y dùng thuốc khiến hắn ngủ mê man. Lúc Nguyên Thuần đến, hắn vẫn còn chưa tỉnh.

Nguyên Thuần chịu đựng việc sức khỏe không tốt, cắn răng xem bệnh cho Yến Tuân, rồi lại sắc thuốc, bón cho hắn.

Lo liệu cho Yến Tuân xong, Nguyên Thuần hoa mắt váng đầu được tiểu cung đỡ xuống, ngay cả việc được dẫn đến đâu cũng không rõ. Chỉ dám chống đỡ đến trong phòng xong mới bắt đầu nôn mửa. Có lẽ chưa ăn được nhiều lắm, nên cũng không ói ra được nhiều, thẳng cho đến lúc hai mắt đỏ bừng, tay chân mềm nhũn, đừng nói đến ăn chút gì, mà ngay cả nước cũng không uống được, chỉ cưỡng ép bản thân ngủ một giấc.

Mấy ngày đi đường vất vả, dọc đường luôn mê man ngủ thời gian dài, thân thể luôn khó chịu, nên trời vừa sáng, Nguyên Thuần đã tỉnh. Nhân lúc trời còn chưa sáng, Nguyên Thuần không kinh động đến ai, đẩy cửa phòng ra hít thở không khí. Sắc trời tờ mờ sáng khiến cho Nguyên Thuần nhận ra bản thân được an bài ở một điện phụ, nhận thức này khiến cho Nguyên Thuần sợ hãi cả người toát mồ hôi, khiến nàng run rẩy trong cơn gió lạnh sáng sớm.

*****

Liên tiếp ba ngày chữa trị cho Yến Tuân, Nguyên Thuần cuối cùng cũng không thể chống đỡ được, bắt đầu có chút sốt nhẹ. Thái y được phái tới chuẩn trị là người quen biết cũ, chính là vị họ Bạch được Yến Tuân dẫn tới Thanh Hải.

Nguyên Thuần hiểu rõ cơ thể bản thân. Một chưởng năm đó của Vũ Văn Nguyệt không tính là nặng, nhưng nàng không phải là người tập võ mà chỉ là công chúa được bao bọc che chở mà thôi. Nội thương của nàng chưa từng được chữa trị tốt, hơn nữa vì việc ám sát mà dùng thuốc phá hủy giọng nói khiến thân thể càng ngày càng suy kiệt. Càng chưa nói đến việc nàng lưu lạc nay đây mai đó nhiều năm, đã từng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ngày nào? Nàng sớm đã là cái xác không hồn, nàng sống cùng chỉ vì Thải Vi, vì Ngụy Thư Diệp, vì mẫu phi. Thanh đèn cổ Phật cũng không thể khơi dậy dục vọng sinh tồn của nàng.

Nếu là lúc thanh tỉnh Nguyên Thuần nhất định sẽ không cho người chẩn bệnh cho nàng, nhưng lúc nàng tỉnh lại, Bạch thái y đã khám bệnh xong. Nguyên Thuần hiểu rõ ai đã phái ông ấy tới, nhưng cũng chỉ lắc đầu với ông ấy, giao phương thuốc Bao đại phu viết cho mình lại cho ông ấy, nhìn ông ấy buồn bã lui xuống.

Bạch thái y khâm phục Nguyên Thuần vì nàng còn trẻ mà đã có thể dễ dàng đạt được y thuật như thế. Trước khi tới, ông cũng chỉ phỏng đoán nàng mệt mỏi vì đường xá xa xôi, nhưng kết quả chuẩn mạch lại không tốt cho lắm. Ông nhớ tới ám chỉ của Nguyên Thuần, không rõ nàng nói đến mọi cách chữa trị đều vô dụng, hay bảo ông đừng nói lại cho bệ hạ. Bạch thái y tâm loạn như ma, bẩm báo về bệnh tình của Nguyên Thuần có chút ấp a ấp úng. Thẳng cho đến khi Yến Tuân nổi giận, Bạch thái y chỉ có thể khẽ cắn răng, nhưng cuối cùng ông ấy cũng không dám thực sự nói rõ ngọn ngành đối với Yến Tuân. Lại nói tiếp dù sao cũng là một người xuất gia, Bạch thái y cũng không dám liều nói ra sự thật.

Nguyên Thuần sớm đã như lá rụng mùa thu, nói dối cũng không thể che giấu được. Chỉ cần đổi một thái y khác vừa nhìn đã có thể phát hiện, nên ông chỉ có thể khéo léo tìm lý do thoái thác thường gặp của một đại phu, nói rằng thân thể Nguyên Thuần suy yếu không phải lâu dài, nhưng cần phải điều dưỡng tốt, không biết chừng còn có sinh cơ.

Yến Tuân nghe xong bẩm báo, lại lâm vào trong hoảng hốt.

Nguyên Thuần mới nằm một ngày, mà mọi thứ đã thay đổi. Thiền viện và sân nàng đang ở đã nhanh chóng thay đổi dáng vẻ ban đầu. Trong viện đặt một lò thuốc, còn dành riêng một khoảng để làm vườn thuốc. Cảm giác quen thuộc này không phải là Nguyên Thuần không nhận ra, nhưng không hài lòng cũng chỉ giữ riêng không biểu hiện ra ngoài.

Tuy vẫn còn bệnh, nhưng Nguyên Thuần dường như đã tập thành thói quen, vừa bắt đầu tối trời đã đến tạ ơn. Thật sự không ai có thể so với nàng về việc hiểu biết các lễ nghi cung đình.

*****

Kỳ thực từ ngày đầu tiên nàng tới Yến Tuân đã biết. Bọn họ quen biết từ nhỏ, rồi làm bạn quá nhiều năm rồi. Hơi thở tràn đầy hương phật quanh quẩn của nàng, dù không tính là hương vị quen thuộc nhưng lại làm cho hắn trở về thời thành Trường An còn yên bình, mặc dù bị người khác cười nhạo châm chọc, nhưng bên người hắn có bằng hữu, có ấm áp, có sự quan tâm che chở. Không như lúc hắn nhớ tới Yến Bắc chỉ có ký ức về thời thơ bé mơ hồ cùng chiến tranh tàn phá.

Kỳ thực ở Trường An cũng có ký ức đau thương ở Cửu U đài cùng loạn lạc, nhưng chỉ cần thấy hơi thở của Nguyên Thuần, hết lần này đến lần khác hắn đều không thể nhớ ra những việc đó.

Chuyện năm đó, nàng vô tội, chính hắn mới là kẻ cô phụ. Nàng luôn đối tốt với hắn, còn hắn lại luôn tàn nhẫn với nàng.

Yến Tuân lâm vào một loại tự thôi miên bản thân chìm đắm trong ôn nhu dịu dàng. Hắn đang ở trên địa vị quá cao, cô độc một mình. Hoàng hậu của hắn là điệp giả, phi tử của hắn là nhãn tuyến, còn thời niên thiếu của hắn đã lùi quá xa. Hắn cảm thấy bản thân quá cô độc thê lương, từng ngày càng khắc sâu vào thân thể của hắn. Hắn muốn thoát khỏi, nóng lòng muốn thoát khỏi.

Quá khứ của Nguyên Thuần, những việc mà Nguyên Thuần trải qua, hiện thực trần trụ như muốn xé nát nàng ở ngay trước mặt hắn. Đột nhiên, Yến Tuân muốn được bù đắp. Nhu tình trong lòng không có chỗ để thể hiện bỗng nhiên tìm được lối thoát. Nếu như không phải là Sở Kiều thì hắn đối với ai cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng nếu người đó là Nguyên Thuần, nếu người đó là nàng, hắn nguyện ý giống như trước đây, coi nàng như tiểu muội muội.

Yến Tuân muốn bù đắp, hắn muốn kéo nàng quay về. Vì hắn hy vọng, nếu Nguyên Thuần quay trở về như ban đầu, có lẽ hắn cũng quay trở lại được như trước đây. Hắn cũng định quên hết huyết hải thâm thù, như vậy Nguyên Thuần cũng sẽ quên hết mọi chuyện cũ.

Chỉ tiếc, con người luôn tự cho bản thân là đúng.