Chí Tôn Kiếm Đế

Chương 2: Muội muội chịu nhục



Thành Cát Châu.

Nhà họ Diệp, một cô gái gầy gò, xanh xao, mặc một chiếc áo vải thô cũ nát, bước đi chậm rãi.

Bước chân của cô bé rất nặng nề.

Từng bước một, bước đi chậm rãi, thân thể không ngừng phát run.

Cô bé là tiểu thư Diệp gia, Diệp Mạnh Lăng.

Tuy nhiên, đãi ngộ của vị tiểu thư này thậm chí còn không bằng cả người hầu!

Giờ phút này, cả người Diệp Mạnh Lăng lạnh lẽo, lạnh như một khối băng, không thể chịu đựng nổi.

Cơ thể cô bé từ lúc mới sinh đã mang tính hàn.

Trời sinh không thể thức tỉnh huyết mạch.

Lại còn mắc chứng bệnh thân thể tính hàn.

Lúc trước, khi ca ca Diệp Thanh còn ở đây, hắn có thể lấy được điểm cống hiến trong gia tộc để đổi lấy Khai Dương Đan,

giảm triệu chứng lạnh cho cô bé.

Khai Dương Đan rất quý giá, cần rất nhiều điểm cống hiến của Diệp gia mới có thể đổi được.

Lúc trước Diệp Thanh liều mạng làm việc cho gia tộc, mục đích là để có được điểm cống hiến của gia tộc để đổi lấy Khai Dương Đan và chữa trị cho Diệp Mạnh Lăng.

"Ca ca, ca vẫn đang ở nơi đó sao? Hiện tại ca có khỏe không?”

"Bọn họ nói, ca bị nhốt trong ngục giam không thể trở về! Muội không tin, ca nhất định sẽ bình an trở về gặp muội!" Diệp Mạnh Lăng một mình lẩm bẩm.

Một dòng nước mắt trong suốt chảy xuống từ đôi mắt xinh đẹp của cô bé.

Chỉ chốc lát sau. Diệp Mạnh Lăng đã đi tới phòng Đan Dược.

Bên trong phòng Đan Dược có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen đang đứng.

Đây là thất trưởng lão Diệp gia, người chịu trách nhiệm quản lý phòng Đan Dược.

"Trưởng lão, ta muốn một viên Khai Dương đan, không biết có được không?”

Diệp Mạnh Lăng thấp giọng nói, trong lúc nói thân thể vẫn còn run rẩy, hiển nhiên cô bé đang rất lạnh.

"Ngươi có điểm cống hiến à?"

"Không có..."

Thất trưởng lão cười lạnh, như thể đang nhìn một kẻ ngốc.

"Có tiền?" Thất trưởng lão lại hỏi.

Diệp Mạnh Lăng lắc đầu.

"Trưởng lão, ta... Ta rất lạnh, van cầu ngài, xin ngài cho ta một viên Khai Dương đan, sau này ca ca ta sẽ đưa ngài điểm cống hiến!"

Diệp Mạnh Lăng gian nan nói.

Với tình trạng cơ thể hiện tại của cô bé, rất khó để nói chuyện.

Hai hàm răng cứ va vào nhau lập cập. "Ha hai" "Buồn cười!"

"Ca của ngươi đã chết rồi, còn có thể đưa điểm cống hiến cho ta kiểu gì?"

Sắc mặt của thất trưởng lão trở nên dữ tợn.

"Không... Không có khả năng! Ca ca ta sẽ không chết!"

Diệp Mạnh Lăng đột nhiên lớn tiếng nói.

"Cút đi! Thứ tiện tì như ngươi có tư cách gì để nhận tài nguyên của Diệp gia?" Thất trưởng lão cười ác độc, trong mắt

tràn đầy trêu chọc.

"Thế nhưng... Không có Khai Dương đan, ta sắp không kiên trì nổi nữa rồi, lạnh, lạnh quá..."

Diệp Mạnh Lăng run rẩy ôm lấy thân thể yếu ớt của mình.

"Thứ phế vật như ngươi sống trên đời cũng chỉ lãng phí tài nguyên! Còn không bằng chết đi!"

"Muốn Khai Dương Đan thì cứ nằm mơ đi!" Thất trưởng lão đột nhiên tát cô bé một cái. "Chát!"

Diệp Mạnh Lăng bị một chưởng đánh vào mặt, thân hình mảnh mai lập tức bay ra ngoài.

Cô bé vốn đang bệnh nặng, còn phải chịu một đòn nặng nề như vậy, lập tức ngất đi.

"Cái thứ tiện tì, đúng là thiếu đánh!"

Thất trưởng lão cười lạnh, quay người trở lại phòng đan dược.

Đột nhiên, bên ngoài phòng đan dược có một thanh niên cả người đầy máu chậm rãi bước tới!

Đôi mắt của hắn rất hung ác, thân hình thẳng tắp như kiếm, toàn thân lộ ra một luồng sát khí vô hình!

Hắn, Diệp Thanh, từ trong ngục giam, một đường giết trở vê!

"Bùm!"

Nhìn thấy cô bé nằm dưới đất, trong mắt Diệp Thanh bộc phát ra tia máu, sát khí ngút trời!

Cô bé chính là muội muội của Diệp Thanh, Diệp Mạnh Lăng!

Trong nháy mắt, Diệp Thanh liền lao đến đỡ Diệp Mạnh Lăng dậy.

Thương thế của cô bé rất nặng!

Dấu tay đỏ tươi trên mặt cô bé khiến Diệp Thanh phẫn nộ đến phát điên!

Muội Muội Diệp Mạnh Lăng là người thân duy nhất của hắn!

Người thân cận nhất!

Vậy mà con bé phải chịu thủ đoạn độc ác thế này! Là người nào đã ra tay, hắn phải giết!

"Ail Là ai làm?”

Thanh âm Diệp Thanh khàn khàn, ánh mắt quét về phía phòng đan dược.

Thất trưởng lão nghe vậy liền bước ra ngoài.

Khoảnh khắc thất trưởng lão nhìn thấy Diệp Thanh, lão lập tức hít sâu một hơi, trong lòng kinh hãi!

"Là ngươi! Diệp Thanh! Làm sao ngươi lại có thể trở về?" Sắc mặt thất trưởng lão biến đổi cực lớn.

Ngục giam, chính là sự tồn tại giống như Luyện Ngục, đáng lẽ hắn không thể ra ngoài được mới đúng!

Tuy nhiên, thất trưởng lão nghĩ tới một chuyện, huyết mạch của Diệp Thanh đã bị phế thì thực lực còn có thể mạnh được bao nhiêu chứ?

Đoán chừng là không làm nổi lên sóng gió gì!

Nghĩ đến đây, gan thất trưởng lão lớn hơn.

"Chính là ta làm, thì sao? Một tên phế vật bị phế huyết mạch như ngươi còn dám ra tay với lão phu sao?"

Thất trưởng lão Diệp gia hung ác cười, trong mắt tràn đầy khinh miệt.

Tu vi của lão cũng không kém, đương nhiên không coi Diệp Thanh hiện tại ra gì!

Nếu là Diệp Thanh ba tháng trước thì còn có thể khiến thất trưởng lão kiêng kị ba phần.

Nhưng bây giờ Diệp Thanh đã bị phế huyết mạch, tương đương với một phế vật!

Trên con đường võ đạo đã không còn chút hy vọng nào!

"Đáng chết!"

Diệp Thanh tiến lên một bước, trong nháy mắt xông vào phòng đan dược, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, hóa thành

một đạo bóng kiếm!

"Làm càn! Là đệ tử của Diệp gia lại dám ra tay với trưởng lão? Ngươi đang tìm chết!"

Thất trưởng lão cười lạnh, bàn tay vươn ra, muốn dùng tay không cướp lại kiếm trong tay Diệp Thanh.

"Xoẹt xoẹttI" Một bóng kiếm đẫm máu bay qual

Trong chốc lát, một tiếng hét vang lên, cánh tay phải của thất trưởng lão bị chém tới tận gốc!

"Dám làm tổn thương muội muội ta, tuyệt đối không thể that"

Toàn thân Diệp Thanh sát khí ngút trời, gần như ngưng tụ thành thực chất.

Sau ba tháng liên tục rèn luyện ở trong tù, hắn đã giết hết toàn bộ người ở đó!

Rất nhiều người trong số đó là hạng người cực kỳ hung ác ở thành Cát Châu!

Ở cái nơi như Luyện Ngục đó, Diệp Thanh hắn giẫm trên từng đống thi cốt để đi ra!

Thực lực của hắn, thứ rác rưởi sống an nhàn sung sướng như thất trưởng lão này sao có thể so sánh được?!

"Ngươi vậy mà có thể... Thất trưởng lão kêu thảm, sắc mặt biến đổi kịch liệt.

"Phụt!"

Bóng kiếm lóe lên, hai chân của thất trưởng lão rời khỏi thân thể, máu tươi phun trào, nhuộm đỏ mặt đất!

Trong phòng đan dược còn có một số đệ tử Diệp gia đang mua đan dược.

Lúc này, bọn họ đều sợ hãi đến choáng váng!

"Diệp Thanh, ngươi không sợ gia chủ sẽ trừng phạt ngươi sao?!"

Thất trưởng lão toàn thân đầy máu, biến thành một huyết nhân, vô cùng thê thảm.

"Ai đụng đến muội muội ta, ta liền giết! Gia chủ tới, ta cũng giết!"

Diệp Thanh vung kiếm, bóng kiếm đẫm máu xé nát bầu trời, chém thi thể của thất trưởng lão Diệp gia thành một đống

thịt nát!

Tu vi của thất trưởng đã đạt đến luyện thể tầng chín đỉnh phong, cũng xem như không tệ.

Nhưng mà, kiếm của Diệp Thanh rất nhanh! Kiếm thuật cực kỳ mạnh mết

Về mặt tu vi, Diệp Thanh chỉ là luyện thể tâng bảy, không bằng thất trưởng lão.

Nhưng thành tựu trên con đường kiếm đạo của Diệp Thanh có thể nói là kinh người!

"Cái này..."

"Huyết mạch của Diệp Thanh không phải bị đoạt đi rồi sao? Sao còn có thực lực mạnh như thết"

"Ba tháng trước, Diệp Thanh tiến vào ngục giam, không nghĩ tới hắn lại có thể sống sót đi ra!"

"Nơi đó được mệnh danh là Luyện Ngục trần gian! Sát khí của hắn nặng như thế, đến cùng là hắn đã trải qua chuyện gì ở

ngục giam vậy..."

Đệ tử Diệp gia đang ở trong phòng đan dược đều chết lặng, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi vô hạn.

Diệp Thanh thu kiếm, ôm lấy muội muội.

Hắn lấy mười viên Khai Dương đan trong phòng đan dược, cho muội muội hắn ăn vào.

Nhiều năm qua, chứng bệnh của muội muội hắn vẫn chưa được chữa khỏi.

Khai Dương đan là vật kéo dài tính mạng của cô bé.

Sau khi ăn vào Khai Dương đan, sắc mặt cô bé trở nên hồng hào hơn.

Tuy nhiên, cơ thể mảnh dẻ của cô bé vẫn đang run rẩy.

Diệp Thanh vuốt ve gương mặt muội muội mình, cảm giác như thể đang chạm vào một tảng băng.

Tim Diệp Thanh đau nhức!

Đau như bị kim châm!

Muội Muội hắn không thể tu luyện, thân thể yếu ớt nhiều bệnh, vậy mà tên súc sinh thất trưởng lão kia cũng đành đoạn ra tay!

Nhìn quần áo rách rưới và toàn thân lạnh lẽo của muội muội, trong lòng Diệp Thanh tràn đầy hận ý không thể ngăn chặn!

Ba tháng hắn không ở đây, muội muội hắn chắc chắn đã phải chịu nhiều đau khổ ở Diệp gia này!

Một màn Diệp Thanh nhìn thấy hôm nay có lẽ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Diệp gia... Không thể tha thứ!