Chí Tôn Kiếm Đế

Chương 8: Họ là những cỗ máy giết người



Trong tích tắc bộ lông trên người Tử Dương Dực Hỏa Hổ đã hoàn toàn cháy rụi.

Ngay cả máu thịt của nó cũng đang nhanh chóng tan ra.

Hoàn toàn không thể chống lại Bát Hoang Chân Hỏa!

Diệp Thanh thấy thế lập tức lao đến.

Thanh Phong kiếm trong tay nhanh chóng đâm vào cơ thể Tử Dương Dực Hỏa Hổ.

"Phụt!"

Một kiếm xuyên tim!

Sinh khí trong cơ thể Tử Dương Dực Hỏa Hổ nhanh chóng tiêu tán, thần thái bên trong mắt hổ dần dần ảm đạm.

Thú Vương cường đại bá chủ ở dãy núi Tử Dương đã ngã xuống!

Ngay khoảnh khắc Tử Dương Dực Hỏa Hổ nhìn thấy Diệp Thanh, nó đã động sát tâm.

Sát tâm rất nặng!

Bây giờ Diệp Thanh một kiếm giết chết nó cũng không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Ánh mắt Diệp Thanh cực kỳ lạnh lẽo.

Khi còn ở ngục giam, mỗi ngày Diệp Thanh đều làm bạn với giết chóc!

Đã sớm thành thói quen. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
2. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
3. Xuân Sinh
4. Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
=====================================

Vung Thanh Phong Kiếm, Diệp Thanh lấy ra trái tim của Tử Dương Dực Hỏa Hổ!

Chỉ cần luyện hóa trái tim này là có thể lấy được tinh huyết!

Bên trong tinh huyết ẩn chứa lực lượng thuộc tính Hỏa nóng cháy!

Dùng tinh huyết để trị chứng bệnh thể lạnh của muội muội hắn chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt hơn nhiều so với Khai Dương Đan!

Ngay lập tức, Diệp Thanh phát động huyết mạch, phóng ra ngọn lửa màu vàng bắt đầu luyện hóa trái tim của Tử Dương Dực Hỏa Hổ.

Đột nhiên, sắc mặt Diệp Thanh thay đổi kịch liệt!

Trong rừng có tiếng bước chân!

Có người đến!

"Không ngờ thằng oắt như ngươi lại có thể giết chết Tử Dương Dực Hỏa Hổ!"

"Quả nhiên, gia chủ đoán không sai, thực lực của ngươi hiện tại đã có thể sánh ngang với cảnh giới Ngưng Nguyên!"

Hai giọng nói lạnh lùng vang lên.

Người đến chính là Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão của Diệp gia.

Phía sau hai người này còn có mười người đàn ông mặc đồ đen.

Tất cả đều tỏa ra sát khí lạnh lẽo, hệt như ma quỷ giết người không chớp mắt.

Đôi mắt của chúng tràn đầy sát ý khát máu, không có chút cảm xúc nào.

Giống như cỗ máy giết người!

Bọn hắn chính là một loạt các cỗ máy giết người!

Khoảnh khắc Diệp Thanh nhìn thấy đám người áo đen kia lập tức đoán được thân phận của bọn họ.

Tử sĩ vương phủ thành Cát Châu!

Chỉ có đạp trên núi thây biển máu đi ra mới có thể có sát khí nồng đậm như thế.

Mười người áo đen chắc chắn cũng có trải nghiệm giống như Diệp Thanh.

Đã từng bị giam trong ngục giam của vương phủ, trải qua một thử thách vô nhân đạo, trải qua sự tra tấn ma quỷ.

Tuy nhiên, Diệp Thanh khác với họ.

Họ là những cỗ máy giết người.

Trong lòng Diệp Thanh vẫn còn một tia sáng.

Tia sáng này chính là muội muội của hắn!

"Diệp Thanh, hôm nay là ngày chết của ngươi, trước khi chết ngươi còn có di ngôn gì không?"

Ngũ trưởng lão nhe cười hung ác.

Dáng vẻ như đã có thể ăn chắc Diệp Thanh.

Ngũ trưởng lão thấy được trên thân thể Diệp Thanh có rất nhiều vết thương.

Chắc hẳn trên đường đi đã chiến đấu kịch liệt với yêu thú, thương thế không nhẹ.

Hơn nữa, Diệp Thanh đánh chết Tử Dương Dực Hỏa Hổ thì khẳng định cũng phải bị thương!

Trong mắt ngũ trưởng lão, với trạng thái này của Diệp Thanh thì hắn nhất định sẽ chết.

Không ai có thể cứu được hắn!

"Thân là trưởng lão Diệp gia, lại còn mang theo tử sĩ vương phủ đến đây vây giết con cháu Diệp gia?"

"Ha ha ha ha, thật buồn cười!"

"Từ khi nào mà Diệp gia biến thành chó săn của vương phủ rồi vậy?"

Diệp Thanh nói từng chữ một.

"Thằng nhãi, không cần nói nhảm, muốn trách thì trách ngươi xui xẻo đi. Huyết mạch bị phế, Diệp gia chúng ta đương nhiên sẽ không lãng phí bất kỳ tài nguyên nào trên người ngươi!"

Lục trưởng lão cười lạnh, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Diệp Thanh vẫn đang cười.

Càng cười càng điên cuồng.

Hắn lấy làm hổ thẹn khi có thân phận là người của Diệp gia.

Gia tộc này vĩnh viễn chỉ biết coi trọng lợi ích, mà không có bất kỳ một chút thân tình nào!

"Dừng tay!"

"Ta không cho phép các ngươi tổn thương ca ca ta!"

"Ca ca cũng là người Diệp gia, sao các người có thể nhẫn tâm như thế?" Diệp Mạnh Lăng đột nhiên lớn tiếng nói.

Bệnh của cô bé rất nặng, vốn không còn khí lực để nói chuyện.

Nhưng giờ phút này thanh âm của cô bé lại như tiếng chuông to.

"Diệp gia ta không cần phế vật!"

"Diệp Thanh, đối với gia tộc ngươi đã không còn bất kỳ giá trị gì nữa! Hôm nay, hai huynh muội các ngươi đi cùng nhau đi!"

Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão nhìn nhau, trên mặt cả hai người đều lộ ra sát ý tàn nhẫn.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Hai người vung tay lên.

Mười người mặc đồ đen đang đứng bên cạnh lập tức vọt lên.

Cùng lúc đó, ở trong rừng cách đó không xa…

Chẳng biết từ lúc nào, có hai người phụ nữ xuất hiện.

Một người trong số đó mặc một chiếc váy màu xanh, thân hình mảnh khảnh và khí chất thần tiên.

Làn da của nàng mịn màng, ngũ quan tinh xảo, không có một chút khuyết điểm, giống như tạo vật hoàn hảo nhất của thượng đế.

Nàng tựa như tiên tử bước ra từ trong tranh, không nhiễm khói lửa nhân gian.

Đẹp đến nỗi khiến người khác say mê!

Bên cạnh nàng còn có một người phụ nữ ăn mặc như nha hoàn.

Khí chất cũng xuất chúng không kém.

"Tiểu thư, ở thành Cát Châu thật sự có người định mệnh của ngài sao?"

"Đại tướng sư đã tính thì hẳn là chuẩn xác."

Cô nàng như tiên tử dịu dàng nói.

Trên tay nàng cầm một cái la bàn chỉ lớn cỡ lòng bàn tay.

Ánh sáng mờ mờ.

Nhìn rất bình thường không có gì lạ.

Đây la bàn mà đại tướng sư cho nàng, có thể cảm nhận được vị trí của người định mệnh!

Đột nhiên, đôi mắt đẹp như tiên nữ nheo lại!

Nàng thấy được Diệp Thanh cách đó không xa.

La bàn trong tay chợt tỏa sáng rực rỡ!

"Là người đó sao?"

Nàng sửng sốt.

Nhưng nàng vẫn chưa phát hiện bên chỗ Diệp Thanh có cái gì lạ.

"Tiểu thư, người đó chính là người định mệnh của ngài sao?"

Nha hoàn sửng sốt nói.

Các nàng cách vị trí Diệp Thanh đang ở không xa.

Nhưng trên thân các nàng có một luồng khí tức thần bí.

Diệp Thanh không nhận thức được sự hiện diện của các nàng.

Ngay cả Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão Diệp gia cũng không biết gần chỗ này còn có người khác!

"Ta cũng không biết, nhưng la bàn đã sáng lên, có thể chính là hắn!" Người phụ nữ lẩm bẩm.

"Nhưng mà tiểu thư ơi, ta thấy hắn ngoại trừ có vẻ ngoài tuấn tú thì không còn chỗ nào xuất sắc nữa cả! Tu vi yếu đến đáng thương!" Nha hoàn dùng tay chống cằm, chậm rãi nói.

Người phụ nữ không nói gì, chỉ đứng yên ở nơi đó.

Nàng dường như đang xem thử thiếu niên khiến la bàn sáng lên này đến cùng là có chỗ nào bất phàm?

Trong rừng.

Tỏa ra sát khí nồng đậm.

Trong không khí phảng phất xen lẫn mùi vị của tử vong.

"Diệp Thanh, chịu chết đi!"

Ngũ trưởng lão khẽ quát một tiếng, lao tới.

Nguyên lực trong cơ thể phun trào như núi lửa!

Võ giả cảnh giới Luyện thể chủ yếu là tinh luyện thân thể.

Khi tu vi của một người đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên, trong cơ thể sẽ sinh ra nguyên lực.

Võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên đối chiến với võ giả cảnh giới luyện thể sẽ có ưu thế cực lớn.

Võ giả cảnh giới Luyện thể còn chưa có nguyên lực, chỉ có thể dựa vào sức mạnh cơ thể!

Mà mười tử sĩ áo đen đều có tu vi đạt đến luyện thể tầng chín.

Hơn nữa, bọn họ đều từ trong đống người chết bò ra!

Chiến lực cực kỳ kinh khủng!

"Ca, ngươi đi mau đi!"

Diệp Mạnh Lăng vẫn đang nằm ở trên lưng Diệp Thanh, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Cô bé vùng vẫy, muốn nhảy xuống ngăn cản kẻ địch cho Diệp Thanh!

Cô bé biết bản thân chẳng có bao nhiêu sức mạnh.

Nhưng cô bé thà chết còn hơn nhìn thấy ca ca mình bị thương.

"Muội muội, yên tâm!"

"Ca sẽ không chết!"

"Ca cam đoan với muội!"

Diệp Thanh vừa nói vừa rút ra một thanh trường kiếm màu đỏ!

Tu La huyết kiếm!

Đối mặt với hai trưởng lão Diệp gia và mười tử sĩ của vương phủ.

Diệp Thanh chỉ có thể sử dụng con át chủ bài của mình!

"Xoẹt!"

Trong nháy mắt, Diệp Thanh vọt tới.

Tật Phong Bộ bị đẩy đến cực hạn!

Tốc độ của hắn rất nhanh!

Như cuồng phong càn quét!

Thậm chí còn nhanh hơn cả Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão Diệp gia.

"Bùm!"

Trong nháy mắt, Diệp Thanh đã tiếp cận Ngũ trưởng lão.

Tu La huyết kiếm trong tay hắn cắt xuyên bầu trời.

Ngũ trưởng lão nhếch mép cười, duỗi tay ra nắm lấy.

Lão thậm chí còn đoạt kiếm bằng tay không!

Trên cánh tay của Ngũ trưởng lão lóe ra một tầng ánh sáng trắng lấp lánh!

Nguyên lực hộ thể!

Khoảnh khắc tiếp theo, Tu La huyết kiếm của Diệp Thanh thực sự đã bị Ngũ trưởng lão ngăn trở.

"Rầm!"

Ngũ trưởng lão chưởng ra một chưởng.

Ở sau lưng lão hiện ra bóng mờ của một con báo đen.

Huyết mạch Báo Hắc Ám được kích hoạt!

Huyết mạch ba sao ở thành Cát châu không được coi là đứng đầu.

Nhưng cũng không yếu.

Cộng thêm tu vi Ngưng Nguyên tầng một của Ngũ trưởng lão, chiến lực khá kinh người.

Một tiếng va chạm dữ dội vang lên, ngực Diệp Thanh bị trúng một chưởng.

Hắn phun ra một ngụm máu, loạng choạng lùi về phía sau!

"Ca ca!"

Diệp Mạnh Lăng kinh hãi hét to.

Nhìn thấy Diệp Thanh bị thương thổ huyết, cô bé cũng cảm thấy đau đớn, trong lòng dường như còn đau hơn Diệp Thanh!

Cô bé bận không thể bị thương thay cho Diệp Thanh.

"Ngu xuẩn! Dùng máu tế kiếm đi!"

Đột nhiên, Diệp Thanh nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.

Giọng nói này rất lạnh lùng.

Giống như người phụ nữ thần bí mà hắn đã thấy trong tầng thứ nhất của Vạn Giới Tháp!