Chỉ Vì Hoàng Hôn Khó Tìm

Chương 22: 'Bà mối' bác sĩ Tề



"Ha ha ha. . ."

Tiếng cười trầm ấm vang lên ở trong phòng tư vấn, bác sĩ Tề cười một lúc rồi dừng lại, "Xin lỗi, Tiểu Lưu, thật ra tôi không nên cười, nhưng mà, ha ha ha —— "

Ông không nhịn được cười mười mấy giây nữa mới dừng lại, "Vậy cô từ chối bệnh nhân này rồi sao?"

"Không có." Lưu Hà nói.

Lông mày của bác sĩ Tề nhướng lên, cô hơi tức giận, "Bởi vì anh ta không cho tôi cơ hội từ chối, sau khi nói xong thì lập tức offline —— Thầy à, chúng ta đang giám sát tâm lý, tôi phải trả tiền cho thầy đó."

Bác sĩ Tề không để ý đến cô, lại cười khúc khích một lúc, "Xin lỗi, xin lỗi, nếu là những chuyên gia tư vấn khác, ta sẽ không cười, nhưng là cô thì —— "

Ông lắc đầu cố nén cười, "Làm người giám sát cho cô nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cô gặp khó khăn với bệnh nhân, tình cảnh vô lý như thế cô lại không cho tôi cười, thật là làm khó người khác mà."

Lưu Hà trợn mắt nhìn bác sĩ Tề, bác sĩ Tề lại cười: Nhiều năm làm công tác lâm sàng và hệ tư tưởng lạc hậu khiến ông ta vẫn quen dùng từ bệnh nhân để xưng hô khi tư vấn. Nhưng Lưu Hà cũng không gọi ông là bác sĩ, cô đã gọi quen gọi ông là thầy. —— Bác sĩ Tề trước đây từng giảng dạy tại khoa tâm lý học của trường Đại học P, cũng là một trong những giảng viên dẫn dắt Lưu Hà ở đại học P, cô có thể thuận lợi vào học chương trình tiến sĩ ở Harvard cũng nhờ bác sĩ Tề đề cử và dienndnle,qu.y don các cơ hội thực tập lâm sàng mà ông cung cấp.

Dựa theo quy định của ngành ngoại trưởng thành, mỗi cố vấn tâm lý cần phải có người giám sát, sau khi Lưu Hà về nước không lâu, bác sĩ Tề đã được thuê làm chủ nhiệm với mức lương cao và đến thành phố S, thuận lợi trở thành người giám sát tâm lý của Lưu Hà. Tất nhiên ông ta hiểu rất rõ lịch trình tư vấn của Lưu Hà. "Không từ chối bệnh nhân, là do cô có ấn tượng tốt với anh ta sao? Thật ra hai người chưa chính thức thiết lập mối quan hệ tư vấn, cô và cậu ta yêu nhau cũng không trái với đạo đức —— thằng nhóc này, tôi đánh giá rất cao, cậu ta đã không chấp nhận ngay từ đầu, chắc chắn cậu ta đã sớm nghĩ đến điều này rồi, xác định mưu kế sau đó hành động, hay, hay."

Dường như là một hiện tượng tự nhiên, người Trung Quốc khi lớn tuổi họ sẽ quan tâm đến việc làm mai mối một cách kỳ lạ. Vấn đề cá nhân của Lưu Hà cũng nằm trong phạm vi quan tâm của bác sĩ Tề. Phản ứng của cô đối với ông ấy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, "Nhưng tôi rất nghi ngờ, với tâm lý hiện tại của anh ấy có thể xây dựng một quan hệ yêu đương bình thường được sao? Hơn nữa, anh ấy sẽ muốn yêu đương sao? Tôi đoán sau nhiều lần tư vấn tâm lý anh ấy đã cảm thấy khó chịu, đối với hình thức tư vấn này đã nảy sinh sự căm ghét và phản kháng. Vì vậy trong tiềm thức anh ấy đã lựa chọn biểu hiện mong muốn được giúp đỡ như một 'người yêu'. Về cơ bản, anh ấy muốn có mối quan hệ thân thiết với một người có thể điều trị cho mình, nhưng mối quan hệ này sẽ không gây áp lực cho anh ấy, anh ấy không cần ép buộc bản thân lặp lại thói quen đã rất căm ghét như bình thường."

"Đây là một phân tích hợp lý —— Cô không cho tôi nhiều thông tin, vì vậy tôi chỉ có thể nói đến đây." Sau khi nói đùa, bác sĩ Tề trở nên nghiêm túc, "Chính xác, một người sợ giao tiếp xã hội rất ít khi yêu, tình yêu về bản chất cũng là một hoạt động giao tiếp xã hội. Nhưng từ lời kể của cô cho thấy, cậu ta cũng không giống như bị mắc chứng sợ xã hội, ít nhất trong lúc cậu ta giao tiếp với cô cũng không gặp quá nhiều vấn đề. Nhưng việc này sẽ mang đến một vấn đề rất thú vị, bản thân của cậu ta dứt khoát từ chối lời mời tư vấn của cô, nên về mặt đạo đức, chúng ta không nên tiếp tục phân tích cậu ta —— nhưng nếu như nhu cầu bên trong của cậu ta vẫn đang tìm kiếm tư vấn thì sao? Chúng ta sẽ đáp ứng nhu cầu này sao?"

Ông nhìn Lưu Hà, "Cá nhân tôi cho rằng đây là vấn đề đầu tiên cần xác định rõ."

Sự sáng suốt của bác sĩ Tề khiến Lưu Hà hơi ngưỡng mộ, nhưng bây giờ cô không quá yêu thích anh ta kiểu 'nhất châm kiến huyết'*. ". . . Tôi không biết có nên đáp ứng hay không, một số biện pháp xử lý thông thường dường như không áp dụng được trong trường hợp này."
(*Nhất châm kiến huyết: Nghĩa là châm một cái đã thấy máu, lời nói trúng tâm sự, một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu).

"Cô không biết." Bác sĩ Tề quan sát cô một lúc, trầm ngâm nói "Tiểu Lưu, cô có biết tôi ấn tượng nhất với cô ở điểm nào không?"

Vẻ mặt Lưu Hà khó hiểu.

"Bình tĩnh." Bác sĩ Tề nói, "Xử lý vấn đề tình cảm giữa bác sĩ tư vấn - bệnh nhân và ngược lại luôn là một khó khăn đối với các bác sĩ tư vấn mới. Một số bác sĩ tư vấn nảy sinh tình cảm với bệnh nhân vượt quá mối quan hệ bình thường, biết bệnh nhân này nằm ngoài khả năng của mình nhưng vẫn không nỡ chấm dứt mối quan hệ tư vấn. . . Học cách phân chia ranh giới và tìm biện pháp đối phó vẫn luôn là nội dung thảo luận giữa bác sĩ tư vấn và người giám sát, trong quá trình giám sát, bác sĩ tư vấn sẽ hóa thân thành người cần giúp đỡ, mà người giám sát chính là người có thể giúp đỡ họ —— Nhưng cô thì không giống như vậy." d,0dylq.d

"Đặc biệt thú vị chính là việc phát sinh tình cảm trước giờ không phải là vấn đề của cô, cô và bệnh nhân chưa từng vượt qua tình cảm bình thường, trước giờ cô cũng chưa từng bỏ rơi bệnh nhân, tôi thường chuyển một vài bệnh nhân phiền phức cho cô, vài tuần sau, bệnh nhân ổn định hoặc là cô đến nói với tôi cô không xử lý được hoặc là cô đã có quyết định cô cho rằng người khác làm thì hiệu suất sẽ càng cao hơn. Trước giờ cô chưa từng đấu tranh, thậm chí một lần cũng không có —— tôi cũng chưa từng cảm thấy mình là một người giúp đỡ cô. Các cuộc thảo luận của chúng ta đều bình đẳng và mang tính kỹ thuật. Quá trình tư vấn và điều trị của bệnh nhân này bắt đầu như thế nào? Thay đổi góc độ sẽ tốt hơn hay không?. . ."

Bác sĩ Tề chắp tay thành hình tháp, đỉnh ở dưới cằm với vẻ mặt sâu sắc, "Trước giờ cô chưa bao giờ tỏ ra phiền muộn khi gặp bất kỳ hoàn cảnh nào, chưa từng lầm đường lạc bước, ít nhất là cho đến hôm nay, chưa từng có."

Mặc dù biết rõ bác sĩ Tề thật sự là cố vấn tâm lý của mình nhưng Lưu Hà vẫn cảm thấy khó chịu: Chết tiệt, cảm giác bị phân tích thật sự rất khó chịu.

"Có lẽ đây là do trước đây tôi chưa từng gặp khách hàng nào phiến phức như thế." Cô nói, sau đó cảm thấy hơi áy náy: Đây là sự đối kháng quá rõ ràng, hơn nữa còn ở trước mặt một người dày dặn kinh nghiệm như bác sĩ Tề, điều này tương đương với hành vi cực kỳ vô lễ. "Xin lỗi thầy."

"Không cần phải nói lời xin lỗi." Bác sĩ Tề nói, ông mỉm cười nhìn Lưu Hà, "Tôi đề nghị cô cố gắng thưởng thức rắc rối này, việc này là cơ hội hiếm có với cô, có lẽ sau khi xử lý người mắc bệnh này, năng lực tư vấn của cô sẽ lên một cấp độ cao hơn —— hoặc là càng tốt hơn, cuối cùng cậu ta vẫn không trở thành bệnh nhân và trở thành người bầu bạn với cô."

"Thầy —— "

"Đùa, đùa." Bác sĩ Tề giơ tay lên, "Về mặt tinh thần tôi đề nghị như vậy. Về mặt kỹ thuật, tôi vẫn nói như cũ —— thoải mái, tự tin, không ngại giao tiếp —— "

Câu này vẫn luôn là kim chỉ nam khi tư vấn của bác sĩ Tề, trên đường từ văn phòng về nhà, Lưu Hà vẫn đăm chiêu: Rắc rối của cô và Thẩm Khâm có liên quan gì đến chuyện này? Đối với Thẩm Khâm, cô đặc biệt ngại giao tiếp sao?

Đối với côi, việc giao tiếp là một phần đương nhiên của công việc, tại sao Thẩm Khâm lại ngoại lệ? Anh ta và những khách hàng khác có gì khác nhau?

Đương nhiên, anh ta rất giàu, cũng rất quái dị, có ấn tượng tốt với cô, nhưng phần lớn khách hàng của cô cũng đều như vậy. Điểm khác biệt duy nhất của Thẩm Khâm chính là năng lực cá nhân của anh ta vô cùng xuất chúng, và. . .Die nd da nl e q uu ydo n

Lưu Hà phải thừa nhận rằng 'Tìm sự giúp đỡ' cũng không thể giải thích được tất cả, Sự quan tâm cá nhân của Thẩm Khâm đối với cô thật sự nhiều hơn những khách hàng bình thường. Năng lực tìm hiểu xuất sắc của anh cũng khiến anh đặc biệt hiểu rõ cô hơn, mà anh lại thông minh như vậy, từ rất nhiều chuyện mà cả hai đã trải qua cùng nhau, cô không thể đối xử với anh như những khách hàng khác được —— Hứng thú của Thẩm Khâm đối với cô rất mạnh, bản thân của anh rất thông minh, đủ để anh nhìn ra cô đang dẫn dắt mình, cô nhất định phải mở lòng mình ra một cách chân thành nhất mới có thể giao tiếp với anh.

Việc này lúc đầu dường như không thành vấn đề, nhưng sau khi anh để lộ ra 'Mục đích' của mình, tâm trạng của cô có phải đã phát sinh thay đổi hay không? Lưu Hà nhìn điện thoại di động: Đã hơn hai ngày Thẩm Khâm không chủ động liên lạc với cô.

Có thể do anh thẹn thùng, nhưng cô thì sao? Lý do không chủ động liên lạc với Thẩm Khâm là gì?

Từ bãi đậu xe đến thang máy, dọc đường đi về nhà, cô đều suy nghĩ về vấn đề này, lúc cửa thang máy mở ra Lưu Hà vẫn còn chưa hoàn hồn—— cô chớp mắt mấy cái, suýt chút nữa cho rằng mình đi nhầm tầng.

"Xin lỗi!" Cô nói, "Xin hỏi các người có chuyện gì mà lại đứng ở trước cửa nhà tôi?"

Vài tên mặc đồ tây đen tránh sang một bên lộ ra một người đang ông trung niên —— Đừng nhìn thấy lão tiên sinh trước mặt - Thẩm Tam tiên sinh hơi mập mạp, vào lúc này, khí chất của ông ta lại tôn lên dáng vẻ của một ông trùm xã hội đen "Cô Lưu, đã lâu không gặp —— không mời chúng tôi vào nhà ngồi một chút sao?"

Lưu Hà đánh giá vài tên đàn em của ông ta "Có chuyện gì ông cứ nói thẳng."

"Cô làm gì vậy, cho cô thể diện mà cô không cần à ——" Một tên mặc đồ đen lập tức tiến lên, vừa xắn tay áo vừa lớn tiếng hét lên. Lưu Hà lùi về sau một bước, đánh giá tình hình —— nhưng đương nhiên cô không hề lộ ra vẻ sợ hãi.

"Nhảm nhí!" Một đòn thất bại, Thẩm Tam phản ứng nhanh chóng, sau đó quát lên, "Có phần cho mày nói chuyện à! Cút sang một bên cho tao!"

Ông ta quay lại nhìn, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Lưu Hà, thịt mỡ trên mặt cử động, nở nụ cười —— lần này so với lúc mới xuất hiện thì có nhiều hơn mấy phần trang trọng, nhưng cũng chỉ một ít mà thôi, "Được rồi, hãy nói về việc này đi, tất cả những gì cô biết —— "

Ông ta giơ tay lên búng tay với mấy tên đàn em, vài tên mặc vest đen cúi xuống lấy chiếc túi dưới chân lên, quay về phía Lưu Hà mở ra.

Bên trong xếp đầy các xấp tiền đỏ đỏ hồng hồng, đương nhiên, lông mày của Lưu Hà cũng không nhúc nhích: Chuyện này thật quá cũ rích, ngay từ lúc cầm chiếc túi lên đã có thể đoán được diễn biến tiếp theo.

"Bốn trăm vạn xem như lễ ra mắt, nếu không đủ có thể thêm bất cứ lúc nào." Thẩm Tam không thể tiếp tục khoan dung được nữa, bắp thịt trên gương mặt ông ta dường như nhảy lên, nụ cười biến thành dữ tợn, "Chén rượu mừng này, có thể khiến cô Lưu mở cửa đón khách chứ?"

Hai chữ rượu mừng, Thẩm Tam nghiến răng rất mạnh, điều này khiến Lưu Hà băn khoăn không biết ông ta đã chuẩn bị rượu phạt gì cho mình.

Cô mỉm cười, ra hiệu để mấy tên vest đen tránh sang một bên để cô tiến lên mở cửa.

Lưu Hà mở cửa, đặt túi xách trên tủ đồ cạnh cửa, tự nhiên lấy điện thoại di động ra. "Tam tiên sinh, uống trà hay cà phê?"

#

Thẩm Tam không muốn uống trà, cũng không muốn uống cà phê, ông ta ấn hai chân, bừng bừng khí thế ngồi xuống, móc một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, kẹp ở đầu ngón tay đưa cho Lưu Hà.

"Cô Lưu có vẻ không thích con số bốn trăm vạn này." Ông ta nói, "Chút tiền lẻ vừa rồi chỉ là lễ ra mắt mà thôi, trong tấm thẻ này cũng có bốn trăm vạn —— Đô la Mỹ. Ngay khi máy bay của cô Lưu hạ cánh, tôi lập tức nói mật mã cho cô biết."

Lưu Hà nhướng mày, "Ý của ông là muốn tôi đóng cửa văn phòng làm việc?"

"Cũng không phải là đóng cửa vĩnh viễn." Thẩm Ba hào phóng xua tay, "Đợi đến thời cơ thích hợp, cô vẫn có thể quay lại."

Lưu Hà nở nụ cười, "Ba tiên sinh, không phải tôi cố ý tranh cãi —— Nhưng mà có lẽ ông đã đánh giá sự tự do của tôi quá rẻ rồi."

"Sự tự do sao?" Thẩm Ba sửng sốt một lúc mới phản ứng được, khuôn mặt đầy đặn của ông ta hiện ra nụ cười mỉa mai, "Đúng là sinh viên tài cao, được thôi! Thẳng thắn, tôi đánh giá cao người trẻ tuổi như vậy —— Nhưng cô phải kiên nhẫn nghe đây, cô Lưu, tiền không thành vấn đề, ở Mỹ cô cứ tiêu xài thoải mái, không có gì phải ngại, cô sợ gì chứ? Nếu tôi không cho cô, cô có thể về nước tìm tôi để lấy."

Sau khi cô tiếp xúc với thế hệ thứ hai nhà họ Thẩm cho thấy người nhà họ Thẩm thật sự không đơn giản, ít nhất IQ sẽ không thua quá nhiều người, đừng xem thường Thẩm Tam, việc sắp xếp tăng giá ba bước liên tiếp này cũng coi như là vô cùng điêu luyện. Nếu như bốn trăm vạn có thể giữ chân được cô thì sẽ không có bốn trăm vạn Đô la Mỹ này. Nếu bốn trăm vạn Đô la Mỹ có thể giữ chân được cô thì đương nhiên cũng sẽ không có những lời hứa vô hạn như thế này.

Vâng, nói đến phương thức này cũng rất điển hình. . .

"Ba tiên sinh thật sự rất hào phóng." Ấm nước điện vang lên, Lưu Hà đứng lên rót hai ly nước, "Ông không sợ tôi ở Mỹ ăn chơi trác táng, ăn bám đại gia như ông sao?"

Thẩm Tam cười haha, "Cô Lưu là người thông minh, không thể làm ra chuyện không có chừng mực như thế được —— "di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Mặc dù cô nói lời khách sáo, nhưng Lưu Hà vẫn không lấy tấm thẻ ngân hàng, Thẩm Tam cúi người, đặt tấm thẻ lên bàn, đẩy về phía Lưu Hà, ẩn ý sâu xa, "Vì thể diện của lão già này, tôi cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cô Lưu, cô hãy cân nhắc thật kỹ, nếu như ầm ĩ không vui, đối với mọi người đều không tốt."

Lưu Hà cầm tấm thẻ ngân hàng lên, trầm ngâm thưởng thức, "Ba tiên sinh, xin mạo muội hỏi ông một vấn đề."

"Cô hỏi đi."

"Có phải từ nhỏ ông đã phụ trách công tác phá dỡ của tập đoàn không?"

Câu hỏi này của cô không hay lắm —— lại rất thô tục, cũng có thể cảm nhận được sự chế giễu trong lời nói của Lưu Hà. Bầu không khí trong phòng thay đổi, gương mặt của Thẩm Tam to như gan lợn, "Cô Lưu, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, sao cô lại vô vị như vậy."

Mấy tên vest đen không đợi ông ta dặn dò, tự động đến gần Lưu Hà, Lưu Hà vẫn duy trì nụ cười như cũ, "Ba tiên sinh, nhà tôi có camera an ninh."

Cô cầm điện thoại di động lên và mở màn hình, "Liên kết ứng dụng, giám sát thời gian, báo động một phím —— tính năng cuối cùng này, tôi chưa từng sử dụng, ông có muốn dùng thử với tôi không?"

Có ông cụ làm chỗ dựa, Thẩm Tam đương nhiên không thể quá đáng, ông ta giơ tay lên, 'Này' với bọn đàn em một tiếng, bọ họ lui lại, nhưng vẫn nhe răng trợn mắt hung dữ với Lưu Hà, Lưu Hà chống cằm hứng thú nhìn bọn họ biểu diễn, điều này làm cho Thẩm Tam càng tức giận ——

"Làm gì vậy!" Ông ta quay lại quát lớn, "Tưởng cô Lưu là những hộ dân bị cưỡng chế di dời kia à? Chết tiệt! Tôn trọng một chút đi! Đây là đang bàn bạc!"

Quả là một tay kì cựu quen đối phó với hộ dân bị cưỡng chế, không có thang xuống thì tự mình làm một cái, sau một trận rung cây dọa khỉ, giọng điệu của Thẩm Tam đột nhiên dịu lại, "Cô Lưu, cô đừng để ý, tụi nó là một lũ thô bạo —— cô đoán rất đúng, làm công tác phá dỡ quá nhiều nên nói chuyện không cẩn thận, cứ nghĩ đánh, đánh —— thật ra cô đoán không sai, Tân Hải thu mua đất, tôi luôn chịu trách nhiệm phá dỡ."

Ông ta dừng lại vài giây, dường như muốn để cho sự uy hiếp lặng lẽ tăng lên, nhưng ông ta lại thất bại trước nụ cười của Lưu Hà, ông ta cũng lộ ra vài phần khâm phục, Lưu Hà rót nước, "Cô Lưu, ta cũng đã nói thẳng, nếu như cô không đi, cô nghĩ tôi thật sự sẽ gây tổn thương cho cô sao? Vậy cũng không đến nỗi —— lại nói Thẩm Hán tôi thật sự ngồi không, dù sao cô cũng là bạn gái của Khâm Khâm, đều là người trong nhà không cần thiết ầm ĩ như vậy. Nhưng nếu cô thật sự có thể làm hài lòng ông cụ thì sao chứ, vẫn nên tiết kiệm một chút đi —— "

Ông ta đón ánh mắt của Lưu Hà, nụ cười của ông ta bỗng nhiên trở nên mơ hồ và bí ẩn, "Cầm số tiền kia rồi ra nước ngoài du lịch khắp thế giới với Khâm Khâm có gì không tốt chứ? Chuyện của cô cũng không trong sạch gì —— cô không sợ có người nói bí mật của cô cho ông cụ biết sao, gà bay thì trứng vỡ, ngay cả cửa lớn của nhà họ Thẩm chúng tôi cô cũng không vào được?"

Đương nhiên, ông ta hoàn toàn hiểu lầm mối quan hệ của Lưu Hà và Thẩm Khâm, nhưng điều này hoàn toàn không đủ để Lưu Hà giật mình ——quả thật cô hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới Thẩm Tam lại nói như thế, cô còn tưởng rằng rượu phạt trong tay Thẩm Tam vẫn là đội phá dỡ và công ty cho vay đến cửa tạt phân.

"Bí mật?" Cô lặp lại lời nói của Thẩm Tam, bất giác đứng lên.

Có lẽ do thái độ của cô từ đầu tới cuối quá khinh thường, có phần nghi ngờ khi xem màn biểu diễn này, cuối cùng sự do dự lộ ra vào lúc này khiến cho Thẩm Tam vô cùng đắc ý, cuối cùng ông ta từ bỏ sự ngụy trang cuối cùng, ngửa người ra sau, ngông nghênh gác hai chân lên, ngẩng đầu để đàn em hầu hạ đốt thuốc, hút một cái, làn khói trắng bay lượn lờ, bày ra dáng vẻ của một người đại ca.

"Cô Lưu." Ông ta trực tiếp dụi tàn thuốc lên thảm, "Nếu như cô muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, đây là thời đại toàn cầu hóa, mặc dù cô học đại học tại thành phố P, nhưng Trái đất nhỏ như vậy, chuyện ở thành phố P không lẽ không truyền đây được sao?"

Thành phố P, đại học. . .

Lưu Hà thả lỏng vai, cô không nhịn được mỉm cười.

Vừa định nói chuyện, 'Cốc cốc cốc' tiếng gõ cửa truyền đến, ngoài cửa có người hô to, "Cô Lưu có nhà không? Có chuyển phát nhanh của cô." dfienddn lieqiudoon

Mấy tên vest đen bắt đầu cảnh giác —— nhờ sự phát triển của internet, nhứng năm gần đây không ai xem thường việc chuyển phát nhanh xuất hiện đột ngột.

Nhưng Thẩm Tam cũng rất thả lỏng."Đi mở cửa."

Ông ta nhìn Lưu Hà, tự tin chế nhạo, "Tôi muốn xem xem, cô có dám ầm ĩ đến cục cảnh sát hay không."