Chỉ Vì Hoàng Hôn Khó Tìm

Chương 23-2



Editor: Little Little

*. . . Xin lỗi. . . [Cô gái đáng yêu đang khóc.Gif]*

*Chắc là bây giờ cô ghét tôi lắm. . . [Nước mắt.Gif]*

Sau một lúc im lặng, Thẩm Khâm gửi đến hơn mười vẻ mặt, Lưu Hà ngẩng đầu nhìn ghế sau xe —— anh cũng không ngẩng đầu lên, vẫn duy trì tư thế làm kén. Từ đây có thể suy đoán, trâm trạng của Thẩm Khâm vô cùng kém. Nói chuyện với cô cũng giống như cái đêm quyết định lên đường đi tìm lão tiên sinh vậy, dường như mang đến cho anh áp lực rất lớn.

*Ghét anh sao?* Cô trả lời lại, muốn sử dụng biểu tượng cảm xúc nhưng cuối cùng cô từ bỏ quyết định này: Với sự nhạy cảm của Thẩm Khâm, tốt nhất lúc này nên duy trì giọng điệu ban đầu. *Suy đoán của anh khá bất ngờ, tại sao tôi lại ghét anh chứ? Ngược lại tôi nên biết ơn anh mới đúng.*

Thẩm Khâm không trả lời ngay, Lưu Hà cảm thấy bản thân đang dỗ một đứa trẻ, *Nếu như không nhờ kỹ thuật máy tính siêu việt của anh làm sao tôi có thể tự cứu mình nhanh như vậy? Hôm nay anh chính là đại anh hùng, đúng không? Bây giờ tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh.*

Mặc dù đoạn đối thoại này hơi xấu hổ, nhưng vẻ mặt của cô vẫn không thay đổi khi nhắn tin, đương nhiên điều này đã được cân nhắc ——

Mặc dù không phải ngay lập tức, nhưng một lúc sau, ở rìa tầm nhìn dường như có người ngẩng đầu lên thật nhanh, nhìn cô qua cửa sổ xe rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

*Đánh rắm, cô đang trêu chọc tôi à.*

Xem ra tâm trạng của người nào đó đang chuyển biến rất tốt —— Lưu Hà nghĩ  đến vẻ mặt của Thẩm Khâm lúc này, nhẹ nhàng nở nụ cười, *Lại có thể nhìn thấu chuyện này à? Tầm nhìn của anh càng khiến cho lòng tôn kính của tôi tăng lên và tôi không thể không không gục ngã dưới quần jean của anh.*
(>"< chị lại cà khịa anh nhà vụ quần jean lần trước, nhưng nghe cứ trừu tượng thế nào ấy nhể, ta không biết gì cả, chị nói sao thì ta dịch lại như vậy thôi nha kkkkk).

*. . . Được rồi, đừng gây rối nữa! [S nhỏ không vui. JPG]* Diendan.le.q.đ

*Nếu không vì cổ phần của tôi, chú ba cũng sẽ không tìm đến cô, vì vậy cô không cần thiết phải cảm ơn tôi, giúp cô loại bỏ hết tất cả phiền phức là trách nhiệm của tôi.*

*Ồ, vậy chặn số điện thoại của Thẩm Thước cũng vì mục đích này phải không?* Lưu Hà chọc anh.

. . . Thẩm Khâm lại không nói gì khiến cô hơi lo lắng: Cô chỉ đùa một chút để làm sôi động bầu không khí thôi mà.

*Không phải, đó là vì tôi thích cô.* Sau một lúc im lặng, Thẩm Khâm trả lời một cách dứt khoát —— Một cái đầu chợt lóe lên cạnh cửa sổ sau xe.

*Ừ. . .*

*Cô Lưu, cô thật sự. . . không ghét tôi sao?* Giọng điệu của Thẩm Khâm lại rối rắm, ngay cả Lưu Hà cũng có thể cảm nhận được áp lực phóng ra từ trong xe.

*?*

*Tại sao lại muốn tôi xác định việc này một lần nữa, tôi đã nói rồi, tôi không ghét anh, ngược lại bây giờ tôi rất biết ơn anh.*

*Bởi vì. . . *

*Bởi vì. . . Tôi đột nhiên nhận ra rằng nếu như một người bị. . . ừm. . . theo dõi, người này dường như không có nhiều cảm nhận tốt về đối phương. . . Nói chung họ sẽ không thích. . .*

Nếu như cô là người không giỏi nói chuyện, chắc chắn lúc này Lưu Hà sẽ làm ra một vài biểu cảm không nói nên lời. *Chúc mừng anh, cuối cùng anh cũng đã nhận ra được điều này. . . *

Sau khi gõ xong câu này cô dừng lại, không khỏi kinh ngạc đối với phản ứng bản năng của mình: Lần này ngón tay của cô còn nhanh hơn suy nghĩ, hiếm khi nào cô nhắn tin mà không xem xét đến tâm trạng hiện tại của Thẩm Khâm. Ngay cả ý thức của bác sĩ tư vấn tâm lý cũng xuất hiện sau đó —— Có thể nói, ngoại trừ việc tự cho bản thân mình là trung tâm của Thẩm Khâm, nó còn thể hiện ra một góc tinh thần của anh.

Thẩm Khâm cũng không phải là người cuồng theo dõi, trước đây cô đã chắc chắn điều này, nhưng bây giờ chứng cứ càng đầy đủ hơn —— Phần lớn niềm vui của kẻ cuồng theo dõi bắt nguồn từ phản ứng kịch liệt của người bị theo dõi. Khi một người bị xâm phạm thì đương nhiên sẽ có cảm giác bị chèn ép và ghê tởm, điều này có thể mang đến cảm giác quyền lực và khống chế cho kẻ theo dõi. Ngay cả khi bọn họ không bị vạch trần, họ vẫn có thể thỏa mãn thông qua trí tưởng tượng về cảnh bị vạch trần, và khi trí tưởng tượng này không thỏa mãn được họ thì họ sẽ tăng thêm một cấp quấy rối qua thư và điện thoại v.v. Nhưng đối với Thẩm Khâm, sự thật này khiến anh ngạc nhiên và thất vọng, nói cách khác, kiểu nhìn trộm này không làm anh hài lòng, nó chỉ là một phương tiện mà anh buộc phải áp dụng để đạt được mục đích của mình ——

*Việc này đã giải thích được sự nghi ngờ của tôi, vì vậy anh đã ngừng toàn bộ theo dõi xung quanh tôi sao?* Cô vừa gõ tin nhắn trả lời, vừa đến gõ cửa sổ phía sau xe.

Lần này, Thẩm Khâm không lo lắng cuộn người lại —— có lẽ cuối cùng anh đã chắc chắn rằng cô không hề tức giận. Anh từ từ thả lỏng tư thế ôm đầu gối, đưa mũ lưỡi trai về vị trí ban đầu. Ánh sáng biến thành những đường sọc do kính phía sau xe tạo thành, ánh sáng buổi chiều dần chiếu sáng bên trong xe, anh dũng cảm đối mặt với Lưu Hà chưa tới một giây đồng hồ, lập tức nghiêng đầu đi, càng hạ thấp vành nón, nép vào một góc ở ghế sau.

Cửa sau xe từ từ nâng lên, Lưu Hà lùi về sau một bước, xem kỹ bên trong cốp xe —— giữa đống máy vi tính, bàn phím và cáp sạc, cô không có nhiều chỗ để ngồi, cô chọn ngồi ở phía bên kia, xa chỗ ngồi của Thẩm Khâm nhất.Diendan.le.q.đon

*Tôi. . .* Thẩm Khâm gửi trước một tin nhắn, nhưng sau đó lại nhanh chóng chuyển thành giọng nói điện tử, 'Tôi. . .'

Một lúc sau, anh bỗng nhiên thở dài —— đương nhiên là anh đội mũ lưỡi trai, chỉ là lần này anh không mặc áo hoodie, vì vậy Lưu Hà có thể quan sát thêm rất nhiều, cô có thể nhìn thấy nửa gương mặt của Thẩm Khâm gần như ửng đỏ lên, đôi môi mỏng của anh cũng ửng đỏ, thậm chí còn kéo dài xuống cổ áo.

"Tôi có thể nhìn thấy camera ở cầu thang nhà cô" Giọng nói của Thẩm Khâm giống như giọt nước lạnh của mùa xuân rơi trên mái hiên nhà, "Camera thang máy, bãi đậu xe, camera dọc theo đường đi từ nhà cô cho đến văn phòng làm việc. . . Cho đến khi cô xuất hiện trong camera bảo an của văn phòng."

Lúc đầu, tốc độ nói của anh hơi chậm, giống như là chưa quen với việc mở miệng nói chuyện, nhưng một lúc sau càng nói càng trơn tru, chỉ là giọng điệu vẫn có chút kỳ lạ, đến cuối cùng đột nhiên ngừng lại, "—— thường là như vậy."

"Nhưng mà anh. . ." Lưu Hà nói, cô không biết nên diễn tả toàn bộ toàn bộ việc 'Bởi vì tôi thích cô Lưu' như thế nào, "Ừm. . . Vậy sau đó, tất cả theo dõi đều dừng lại sao?"

Thẩm Khâm gật đầu, anh bỗng nhiên lại vùi đầu vào đầu gối, phát ra tiếng rên khe khẽ giống như vừa rồi, *Nếu là trước đây, tôi sẽ trực tiếp thông báo với ông nội khi chú ba vừa xuất hiện, cô cũng sẽ không bị quấy rối. Nhưng. . .*

"Nhưng sau đó. . . Ừm. . . Sau đó, anh đột nhiên phát hiện ra một người có lẽ không thích bị theo dõi." Lưu Hà giúp anh nói xong.

Mũ lưỡi trai gật đầu lia lịa, Thẩm Khâm giơ tay lên —— giữa hai tay cầm điện thoại di động —— cúi đầu chắp tay với cô vài lần, nhưng vẫn không ngẩng đầu, *Xin lỗi. . .*

"Tôi không tức giận." Lưu Hà nhắc lại lần nữa, cô có cảm giác, nếu như không nhanh chóng xua tan cảm giác áy náy của Thẩm Khâm thì có thể cô sẽ nhìn thấy bệnh nhân đầu tiên trong lịch sử bị bỏng nặng vì xấu hổ. "Anh Thẩm, giống như tôi đã nói, ngược lại tôi cảm ơn anh rất nhiều và bây giờ tôi cũng cảm thấy an tâm hơn —— "

Thẩm Khâm hé một mắt ——mũ lưỡi trai của anh cũng vì hành động vừa rồi mà bật lên không thể che gương mặt của anh được nữa, vì vậy làm lộ ra nửa gương mặt trên —— đương nhiên anh là một thanh niên đẹp trai, nhưng không biết vì sao, động tác này khiến anh rất giống một chú cún con vô cùng đáng thương. "Thật sự sao?"

"Thật sự." Lưu Hà nhịn cười, nghiêm túc nói, "Ít nhất, hiện tại tôi đã biết rõ dụng ý của anh, chỉ vì người nhà họ Thẩm có thể đem đến nguy hiểm khó lường —— ví dụ như Thẩm Hán tiên sinh —— anh bảo vệ tôi, không phải sao?"

Hơn nữa, điều này cũng có thể giải thích một số nghi ngờ, Thẩm Khâm luôn quan tâm đến hành tung cá nhân của cô. Đêm mà cô mất liên lạc với anh lần thứ nhất do trêu chọc anh, trực tiếp khiến anh xâm phạm vào giờ làm việc của cô vào ngày hôm sau. Còn có hôm cô và Liên Cảnh Vân lái xe đến cục cảnh sát để cố vấn cho vụ án của Lý Kiến Quân thì bị anh liên tục truy hỏi, hiện tại đã có câu trả lời thích hợp. Xem ra, Thẩm Khâm hiểu rất rõ toàn bộ cục diện bên trong nhà họ Thẩm.

Nhưng điều này vẫn không thể giải thích được hành vi anh khống chế điện thoại di động của cô ——

Lưu Hà liếc nhìn Thẩm Khâm, phản ứng của anh hơi chậm chạp đối với câu hỏi của cô, có thể suy đoán phía sau có nhiều suy tính, nhưng từ cái kén này, cô không thể có thêm nhiều thông tin.

"Nhưng mà anh nói cũng không sai." Cô tiếp tục nói, "Đối với hành động theo dõi này, chỉ sợ phản ứng người bình thường sẽ không thể bình tĩnh được như vậy, tôi cảm thấy tôi không phải là người đầu tiên anh theo dõi, trước đó anh có làm như vậy bao giờ chưa?"

Nói đến đây, Lưu Hà biết mình đang đánh cược vận may —— cô đã bố trí sẵn một cái hố cho Thẩm Khâm nhảy vào, Thẩm Khâm đủ thông minh để nhìn thấu điều này, nhưng mà lúc này anh đang hoảng loạn hơn bao giờ hết.

"Không có. . ." Sự bình tĩnh của cô khiến Thẩm Khâm dần dần lấy lại dũng khí để 'nói tiếng người', giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên ở trong xe lần nữa, lưng anh thẳng tắp, nhưng vẫn không cách nào nhìn thẳng Lưu Hà, "Ừ, hay nói đúng hơn, có lẽ tôi mơ hồ nhận thức được điều này, nhưng tôi chưa bao giờ nghiêm túc chú ý đến. . . Tôi không bao giờ quan tâm những kẻ xấu đó nghĩ gì, nhưng. . ."

Anh lại nhanh chóng liếc nhìn Lưu Hà một cái, dường như hơi xấu hổ, anh nói, "Nhưng. . ."

Một sự thật là, mũ lưỡi trai của Thẩm Khâm đã bị lệch sang một bên do động tác của đầu gối, mất đi phần lớn tác dụng che đậy, đây cũng là lần đầu Lưu Hà có thể nhìn rõ diện mạo của anh. Một sự thật nữa là anh thật sự rất đẹp trai, giọng nói của anh rất êm tai, ngón tay của anh thon dài mà trắng nõn, khuôn mặt của anh có nét đẹp như điêu khắc hiếm có của người phương Đông, sống mũi thẳng tắp, đôi môi cong tự nhiên, giống như nụ cười mơ hồ kia chưa từng phát sinh —— đây là một lợi thế rất lớn khi anh cho phép người khác xem xét gương mặt của mình, mà đôi mắt của anh đương nhiên là bộ phận quan trọng nhất, Lưu Hà phát hiện trong đôi mắt u sầu kia có một tia ngây thơ khác tỏa sáng, đây là nguyên nhân quan trọng khiến cho khí chất của anh cao hơn tất cả những người cùng huyết thống.

Lần đầu tiên ở trong bóng tối cùng với người đàn ông đẹp trai này —— Đàn ông? —— Một phức hợp kết hợp hai sự quyến rũ, nghiêng người dựa vào ghế xe, đôi chân dài đang được ôm ở trước ngực, đôi mắt sâu hút hồn cô từ lúc nào không hay, tất cả những điều này đương nhiên vô cùng cảm động, bất kỳ cô gái nào ở cùng độ tuổi với cô đều sẽ rung động trước vẻ đẹp của khung cảnh này, nhưng điều này khác xa tất cả: Điều cảm động hơn so với vẻ ngoài của anh chính là biểu cảm và sự cố gắng của Thẩm Khâm —— cho dù là đối diện với Lưu Hà hay dùng chính giọng nói của mình để nói chuyện, đối với anh đều là một chuyện rất khó khăn, Lưu Hà có thể hiểu rõ sự cố gắng của anh từ những biểu hiện rất nhỏ trên gương mặt, mặt anh đang rất đỏ, hai tay anh nắm chặt, lưng anh đang căng thẳng ——Diendan.le.qi.đ

Đôi mắt đen ấy cuối cùng cũng chuyển đến gương mặt cô, đây là lần chạm mắt đầu tiên của Thẩm Khâm và cô, ánh mắt của anh dường như đang ẩn chứa một loại sức nóng đặc biệt, tiêu điểm có thể khiến người ta cảm thấy nóng bỏng một cách kỳ lạ. Lưu Hà kiềm nén ý định muốn nuốt nước bọt, bình tĩnh mỉm cười.

"Nhưng. . ." Thẩm Khâm chăm chú nhìn cô, giọng nói như suối nước lạnh, trong tiếng tên rỉ trầm thấp dường như có chút ấm áp, "Nhưng cô thì khác."

Câu nói này được nói ra bằng giọng điệu này từ miệng của một người đàn ông, giống như một thanh gươm lửa được Chúa ban tặng cho các thiên sứ, chân thành đến mức có thể thiêu cháy hàng vạn dặm quan ải, "Nhưng cô thì khác."

Lưu Hà nuốt nước bọt, và cô đột nhiên nhận ra rằng các ngón tay của cô đang xoắn vào nhau, và đây chắc chắn là một dấu hiệu của sự lo lắng.

"Ừ" Cô nói, chưa bao giờ cô cảm thấy biết ơn kinh nghiệm làm tư vấn tâm lý nhiều năm của mình như bây giờ. Sử dụng những động tác và lời nói vô nghĩa để điều chỉnh bầu không khí gần như đã trở thành bản năng thứ hai của cô, "Đúng vậy, tôi khác."

Theo thời gian sự tỉnh táo cũng đã trở lại, vô số suy nghĩ dồn đập ập đến không hề logic: Được rồi, anh và anh em họ của mình hoàn toàn không giống nhau, Thẩm Khâm dường như không ý thức được sức quyến rũ của chính mình, mà từ phản ứng của cô cho thấy cô không có sức phản kháng đối với biểu hiện này, ok, việc này không có gì ghê gớm, bất cứ ai không mù quáng đều có thể đưa ra sự lựa chọn giữa Thẩm Khâm và Thẩm Thước —— Trước biểu hiện của Thẩm Khâm, cô nên phản ứng như thế nào? Phản ứng tiêu cực sao? Nhưng tình cảm của anh dành cho cô khiến anh dễ dàng căng thẳng khi ở trước mặt cô. Nếu việc thể hiện tình cảm gặp khó khăn rất dễ khiến cho anh trở về trạng thái đóng kín trước kia. . .

"Vì vậy, anh thật sự là người rất may mắn", cuối cùng cô nói, quyết định giải quyết từng vấn đề một —— Thẩm Khâm rõ ràng rất chú ý đến việc 'Người bình thường đều sẽ rất tức giận khi bị theo dõi'. Theo quan điểm của cô, đây cũng là nguyên nhân chính khiến anh biểu hiện rụt rè ngày hôm nay, anh thật sự rất sợ cô giận anh. "Thẩm Khâm, bởi tôi thật sự 'Khác với bọn họ'."

Cô không sợ hãi nhìn chằm chằm vào anh, để ánh mắt của anh đảo qua gương mặt cô, tìm kiếm biểu cảm của cô —— những gì cô nói đều là sự thật, "Đương nhiên, tôi không thích bị theo dõi, nhưng chuyện như vậy, không đủ để kích động tình cảm của tôi, tôi chưa bao giờ vì chuyện này mà ghét anh cả."

". . . Nhưng cô đã nói, 'Anh Thẩm, hóa ra anh cũng không đáng ghét như vậy'. . ." Người nào đó dường như chưa bị thuyết phục, vẻ nam tính trên gương mặt của anh (Bất kể anh có cảm thấy như vậy hay không) từ từ giảm xuống, tính trẻ con lại hiện lên.

Nụ cười của Lưu Hà không thay đổi, "Đó là từ để hình dung."

"Có thật không?" Còn chút suy nghĩ linh tinh.

"Đương nhiên là thật." Lưu Hà nói, "Trên đời có rất nhiều người rất đáng ghét, có vài người đôi khi cư xử giống như gào lên để xin người khác căm ghét mình —— "

Cô liếc nhìn Thẩm Khâm, Thẩm Khâm rụt cổ lại, nhưng bên trong ánh mắt của anh lại hiện lên ý cười, rất tốt, tâm trạng của anh đang tốt lên, cũng đã khôi phục lại đủ để nhận ra mức độ của trò đùa, "—— Nhưng chán ghét là một loại cảm xúc mãnh liệt, tôi e rằng mình sẽ không dễ dàng giao nó cho bất cứ người nào như vậy."

Thẩm Khâm vẫn nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ như vậy, dường như anh đã quen với việc giao tiếp bằng mắt với Lưu Hà, điều này cũng có thể là do cô vẫn nấp ở trong góc tối, không có bất kỳ động tác hình thể nào, cố gắng giảm thiểu cảm giác uy hiếp của mình xuống mức thấp nhất. "Thật sao?"

"Thật." Lưu Hà nói, không còn nói đùa nữa, mà là khẳng định, dịu dàng nói. "Tôi đảm bảo."

Giọng điệu của cô dường như cuối cùng cũng chiếm được lòng tin của với Thẩm Khâm, vai của anh buông lỏng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như đã giải quyết được một vấn đề lớn rắc rối bấy lâu nay ——

"Cô thật sự đã giải quyết được một vấn đề lớn đã quấy nhiễu tôi lâu nay." Anh nói, câu nói kia của Thẩm Khâm dường như trong khoảng thời gian ngắn hòa cơ thể và điện thoại di động thành một, "Trời ạ, cô không biết mấy ngày nay tôi đã phát điên như thế nào đâu, nếu như cô ghét tôi thì tôi phải làm gì đây? Tôi thậm chí không có một chút manh mối nào, tất cả tài liệu đều không dạy điều này, tôi đi tìm hiểu vấn đề, lại bị mắng đầy mặt, ở Quora* cũng vậy, bọn họ còn nói sẽ báo cảnh sát, nghe đến chuyện này thật sự là tội ác tày trời —— "Diendan.lee.q.đ
(*Quora: là một trang web hỏi đáp được cộng đồng người sử dụng tạo lập, trả lời, và biên tập. Công ty sở hữu trang web được thành lập vào tháng 6 năm 2009, có trụ sở tại Mountain View, California, Hoa Kỳ, còn website chính thức đi vào hoạt động từ ngày 21 tháng 6 năm 2010).

Lưu Hà khẽ ho một tiếng, trong lòng viết lại một câu: Sau khi về nhà, phải dùng máy tính không theo dõi của Thẩm Khâm để tìm kiếm trên Zhihu*.
(*Zhihu: là một website Hỏi-Đáp được thành lập ngày 26/1/2011. Trên trang web này, người dùng có thể chia sẻ cho nhau kiến thức đủ các lĩnh vực, chia sẻ kinh nghiệm và hiểu biết của mình về bất cứ lĩnh vực gì. Zhihu được xem như là Quora Trung Quốc).

"Vì vậy, đây là lý do tại sao anh ngừng theo dõi và không liên lạc với tôi mấy ngày nay?" Cô nói.

"Đúng vậy, nhưng không phải tất cả ——" Thẩm Khâm trả lời không cần suy nghĩ, sau đó vẻ mặt cứng đờ, đưa tay lên vả môi, chậm rãi nhìn Lưu Hà giống như đại họa sắp rơi vào đầu.

Lưu Hà nín cười (Việc này thật sự càng ngày càng khó!), ngây ngô mở tay anh ra —— đây là chủ đề anh bắt đầu —— không phải tất cả, vậy lý do là gì?

Đối với câu hỏi ngầm của cô, vẻ mặt của Thẩm Khâm không ngừng thay đổi, đương nhiên là đang trải qua đấu tranh kịch liệt ở trong lòng, ngay cả Lưu Hà, cũng rất khó dự đoán được kết quả, chỉ có thể duy trì vẻ mặt ung dung, hi vọng không làm anh sợ hãi bỏ chạy ——

Kể từ lần gặp đầu tiên, Lưu Hà luôn tránh xung đột kịch liệt với anh, chiến lược mà cô thực hiện cuối cùng cũng coi như có chút thành tựu, bây giờ cuối cùng Thẩm Khâm cũng có đầy đủ cảm giác an toàn ở trước mặt cô, sau khi do dự một chút, anh thả đầu gối về phía trước, lại thở dài đau khổ.

"Tôi. . ." Anh nói, lại xuất hiện hiện tượng cà lăm, nhưng lần này, không phải xấu hổ tự trách, mà là —— giống như khó có thể giải thích ——

*Cô Lưu!* Cuối cùng anh đổi thành âm thanh điện tử, *Tôi không có kinh nghiệm yêu đương!*

"Hả?" Lưu Hà không khỏi giật mình.

*Mấy ngày nay tôi đã xem rất nhiều tài liệu, phim điện ảnh —— tiểu thuyết —— sách hướng dẫn theo đuổi bạn gái! Cũng không có ý tưởng nào cho tôi cả* Âm thanh điện tử cuồng nhiệt hét lên với sự giác ngộ khi đọc các tác phẩm kinh điển cách mạng, *Tôi thực sự không có linh cảm để theo đuổi cô!*

"À. . ."

*Cô có thể giúp tôi một chút được không, cô Lưu?* Điện thoại di động của Thẩm Khâm nói, "Cô nói cô muốn giúp tôi, bây giờ tôi thật sự rất cần sự giúp đỡ của cô ——"

Bản thân của anh, vòng tay qua ôm đầu gối, ngẩng đầu lên nhìn cô một cách đáng thương, kết hợp với âm thanh điện tử, lại lộ ra đôi mắt óng ánh như chú cún con —— nếu như anh có một chiếc mũi đen dễ thương ướt át, có lẽ bây giờ cô cũng đã co rúm lại rồi, "—— Cô có thể giúp tôi theo đuổi cô hay không, cô Lưu?"Diendaan.le.q.đ

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!