Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 104-6: Bữa tiệc cuối năm và điều ước của em (6)



Yên Di vừa định đi ra ngoài thì thấy ổ khóa kêu lên lách tách và trong vòng vài sao thì Hoàng Gia Khiêm đã xuất hiện trước mặt cô. Yên Di hơi bất ngờ, cô nhìn anh đánh giá một lượt thấy trên tay anh không có thứ gì thì liền hụt hẫng thở dài. Anh cũng nhìn cô đánh giá một lượt, thấy cô chưa thay bộ đồ ngủ mình chuẩn bị sẵn treo trong phòng tắm mà vẫn mặc bộ đồ ban nãy thì cũng hụt hẫng chậc lưỡi tỏ vẻ không vui.

Hai người đánh giá sơ lược đối phương xong cảm thấy không vừa mắt liền đồng thanh hỏi: “Anh đi đâu?/Em đi đâu?”

Hoàng Gia Khiêm nhướng mày ra hiệu cho Yên Di trả lời trước. Cô nghe thêo liền nói: “Tôi đi xuống bếp lấy đồ ăn.”

Hoàng Gia Khiêm biết lúc chiều “cái bánh nhỏ tham ăn” không ăn gì nên mặt cũng vơi đi vài chục gram “dễ thương” cho nên anh liền nói: “Ở đây đi, để tôi đi lấy đồ ăn lên cho em ăn. Khuya rồi đừng làm ồn dì Thư thức dậy.”

Yên Di cũng có ý này, cô chỉ định xuống lấy cái gì đó qua loa ăn cho xong chứ không có ý đánh thức dì Thư cho nên nghe Hoàng Gia Khiêm nói vậy, cô liền gật đầu đồng ý. Trước khi quay đi, Hoàng Gia Khiêm còn dặn cô: “Thay bộ đầm ngủ trong phòng tắm ra đi. Em định mặc quần jean để ngủ sao?”

Yên Di không trả lời anh chỉ lắc đầu. Hoàng Gia Khiêm nhíu mày không hiểu, liền hỏi lại: “Sao? Không vừa sao? Hay em không thích?”

Hỏi một loạt câu hỏi rồi anh lại tiến vào phòng đưa tay mở tủ áo lấy ra một đống quần áo khác đưa cho cô và hỏi: “Mấy cái này cũng không vừa sao?”

Yên Di bị gặng hỏi thì không vui liền gắt lên: “Không phải, không phải, tôi không có thử. Không phải đồ của tôi lỡ tôi làm hỏng thì không có tiền đền.”

Hoàng Gia Khiêm đứng lặng người ngẩng ra không hiểu Yên Di nói gì. Rõ ràng là quần áo anh mua cho cô mà, sao không phải đồ của cô. Cho nên anh liền chậm rãi dò xét: “Em nói quần áo này không phải của em sao?”

Yên Di khẽ gật đầu quay mặt đi nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không biết nó của ai nữa nhưng nếu anh cho ai đến nhà rồi họ để quên thì anh cứ để đó lần sau người ta tới sẽ có để mặc.”

Hoàng Gia Khiêm nghe đến đây thì hiểu rằng Yên Di đang hiểu lầm. Nhìn cái mặt buồn bã cùng cái giọng như sắp khóc kia thì Hoàng Gia Khiêm biết được “cái bánh nhỏ tham ăn” của anh đang tủi thân. Anh được thể chọc cho cô ta khóc luôn xem cô ta ăn khuya có ngon hay không?

Hoàng Gia Khiêm nghĩ xong liền hắng giọng nói: “Phải ha. Thực sự em nói cũng có lý. Vậy để tôi cất vào tủ để lần sau cô ấy đến có cái để mặc.”

Yên Di nghe Hoàng GIa Khiêm nói vậy liền xác nhận suy đoán của mình là đúng, mặt cô cúi càng thấp hơn trông cực kỳ đáng thương. Hoàng Gia Khiêm chọc ghẹo được Yên Di thì vui lắm nhưng khi thấy Yên Di như vậy thì nah phát hoảng, liền chạy đến giữ vai cô. Khuôn mặt mếu máo cố không khóc nhưng hai mắt đã đỏ hoe tự bao giờ. Hoàng Gia Khiêm chậc lưỡi nói: “Ngốc quá! Biết nói làm sao với em đây. Quần áo nào em không mặc cũng được nhưng phải mặc cái đầm ngủ màu đỏ vô cho tôi xem. Không thì phạt không cho em ăn khuya.”

Yên Di nghe dọa mất chén cơm liền lấy tay xoa xoa cái bụng đang kêu lên của mình rồi thảm hại van xin: “Đừng mà, tôi đang đối lắm. Sẽ chết người đó.”

Hoàng Gia Khiêm phì cười rồi đét vào mông cô một cái ra hiệu cho cô chạy nhanh đi thay đồ. Yên Di vừa ôm mông chạy về phía phòng tắm vừa uất ức nói: “Anh ăn hiếp tôi, bắt tôi mặc quần áo của người khác. Tại sao anh phải làm như vậy?”

Hoàng Gia Khiêm lười giải thích với cái đồ IQ chỉ dùng để ăn cho nên không nói gì chỉ hỏi giọng ra lệnh: “Mặc hay là không?”

Yên Di khó chịu gật gù dậm chân nói: “ Mặc. Để tôi mặc là được rồi.”

Nói xong cái dáng tròn tròn ấy lăn nhanh vào phòng tắm, khóa cửa lại ngoan ngoãn thay đồ. Cởi quần áo ra xong, Yên Di tiện thể tắm luôn một cái rồi mặc bộ đầm ngủ màu đỏ như cái bao lì xì vào. Lưng hở vai hở, cả chân và tay cũng hở luôn.

“Ai lại tiết kiệm đến mức may ra cái thể loại quần áo như thế này?” - Yên Di vừa mặc bộ đầm vào vừa lẩm bẩm. Cô nhìn ngắm mình trong gương thấy bộ đầm cũng khá vừa giống như mua cho mình hơn là mặc lại quần áo của người khác. Tuy nhiên cô vẫn rủa thầm: “Hoàng Gia Khiêm biến thái. Tự nhiên bắt người ta mặc đồ của người khác. Giữa mùa đông lạnh như vậy mà bắt tôi ăn mặc thiếu vải. Anh muốn tôi bị bệnh hay sao?”

Yên Di đang hăng say mắng nhiếc thì từ bên ngoài Hoàng Gia Khiêm đã gõ cửa nói vọng vào: “Yên Di, ra ăn nào, có món gà nướng mật ong và tôm hùm đây.”

Hai mắt Yên Di liền long lanh khi nghe đến thức ăn. Cô lấy tay xoa xoa cái bụng lép xo của mình rồi nghĩ: “Bụng ơi, chúng ta sắp được ăn rồi. Ta không bạc đãi ngươi nữa.”