Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 122-4: Đăng vị (4)



Nghe đến đây Tinh Vân rùng mình, thì ra những điều này không phải chỉ là ghi trên sách cho vui. Cô dịch lại mọi lời của họ nói cho Lâm Thiên Vũ nghe.

Sau đó Tinh Vân áy ngại nửa trêu nửa đùa hỏi nhỏ vào tai anh: “Thiên Vũ à, hôm nay anh là chú rể sao?”

Nói xong Tinh Vân liền che miệng cố gắng không cười thành tiếng. Vì theo những gì cô biết về Lâm Thiên Vũ thì bị ép hôn với anh đúng là chuyện mất mặt nhất trên đời.Chưa kể, lại phải ở trong hoàn cảnh không hay không biết bị đẩy vào động phòng. Tuy nhiên đó chưa phải là điều tệ nhất. Còn điều tệ hơn đó là không biết được mặt của tân nương nữa chứ.

Vừa định cười trêu Lâm Thiên Vũ thì Tinh Vân sực nhớ ra: “Nếu Lâm Thiên Vũ là chú rể thì... người bị moi tim ngày mai không phải là Nam Phong sao?”

Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi cô vụt tắt. Cô vừa định tắt máy và tìm cách liên lạc với Đoàn Nam Phong thì Lâm Thiên Vũ lại lên tiếng: “Tinh Vân, dịch cho anh xem cái đám ôn này chúng nó nói cái gì.”

Tinh Vân đành thở hắt ra và ưu tiên dịch cho Lâm Thiên Vũ trước, bởi vì tình huống này đối với Lâm Thiên Vũ thì đúng là anh đang nguy cấp thực sự. Còn về Nam Phong thì bây giờ cô cũng không thể xông ngay vào ngục cứu anh thoát ra được nếu như không có Lâm Thiên Vũ hỗ trợ. Nghĩ vậy nên Tinh Vân cắn môi cố giữ bình tĩnh lắng nghe đầu bên kia nói chuyện để sớm ngày cứu Lâm Thiên Vũ thoát ra khỏi rắc rối này.

Giọng của bà lão vẫn ôn tồn nói: “Đúng ra từ ba năm trước, cháu gái ta đã đến tuổi kết hôn. Nhưng vì duyên số của nó phải chờ đến hôm nay. Đúng như lời tiên tri của tổ tiên, người chúng ta chờ đã xuất hiện. Hắn là người được chọn kết hôn với nữ vương cao quý của chúng ta. Xin các vị hãy làm nhân chứng chỉ dẫn cho nữ vương và nam vương giao hoan.”

Tinh Vân dịch đến đây thì Lâm Thiên Vũ thấy đầu mình choáng váng. Sau lời của bà lão thì anh nghe từ bên ngoài cửa phòng bắt đầu vang lên tiếng tụng niệm nghe u mê và có phần khiến hồn phách bay bổng. Được một lúc thì tiếng tụng niệm kết thúc, cửa buồng mở ra. Ánh sáng ùa vào căn buồng khiến Lâm Thiên Vũ nhìn rõ được mọi thứ. Thì ra nãy giờ nữ vương đeo mặt nạ bằng vàng che đi ba phần tư gương mặt đang ngồi thẳng lưng bên cạnh anh.

Trong cuộc đời này của anh, chưa từng có giây phút nào hồi hộp đến tim đập như múa, tay chân run rẩy, toàn thân như có dòng điện chạy qua chạy lại như vậy. Cho đến khi nghe tiếng Tinh Vân gọi anh mới lấy lại được chút tinh thần: “Thiên Vũ, anh không sao chứ? Nữ vương đã vào phòng rồi sao?”

Lâm Thiên Vũ ậm à ậm ừ một lúc vẫn không nói được lời nào. Nữ vương này nhìn qua có một vẻ đẹp khiêu gợi, dáng người săn chắc, làn da màu lúa mạch tự nhiên bóng loáng. Nàng mặc quần áo rất đẹp, chiếc áo được dệt bằng chỉ làm bằng vàng chói lóa. Áo khoác ngoài rực rỡ. Đầu đội vương miệng bằng vàng. Phía trên vương miện còn đính lông chim ngũ sắc càng làm tôn lên mái tóc đen dài nửa búi, nửa xõa tạo nên phong thái của vẻ đẹp cổ xưa mị hoặc.

Lâm Thiên Vũ nhìn cô ngồi thẳng, trang nghiêm như một pho tượng bằng vàng mà anh thường thấy trong sách. Anh thề là đời anh đọc rất ít sách nhưng hình ảnh này khiến anh có cảm giác như đã nhìn thấy qua. Cảm giác vừa thân thuộc lại vừa gần gũi.

Cánh cửa buồng vừa mở ra chưa lâu thì một hàng dài nữ hầu của nữ vương bắt đầu tiến lên. Trên tay họ là những chiếc mâm bằng vàng. Phía trên mâm chứa đựng hoa, lá, thảo dược, trang sức bằng vàng, vài chiếc hộp bằng vàng nhỏ nhỏ, hai ly rượu, vài đĩa thức ăn cũng được làm bằng vàng và cuối cùng là một con rắn lớn.

Họ lần lượt đặt những thứ này ở trên chiếc giường bằng vàng sáng chói giữa Lâm Thiên Vũ và nữ vương. Cửa buồng dần dần khép lại. Thầy mo lúc này cũng lên tiếng: “Xin nữ vương và nam vương hãy cùng nhau dùng bữa tối tân hôn.”