Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 129-1: Không bao giờ nói tạm biệt (1)



Con đường đi đến chỗ của nữ vương vô cùng khó khăn và phức tạp. Chiếc chuyên cơ vừa đáp xuống sân bay Cusco, mọi người lại tiếp tục đi xe đến Machu Picchu để lấy trực thăng bay đến hang động đó. Lúc đến đây, Lâm Thiên Vũ đã mang theo rất nhiều bom mìn dự định là sẽ làm sập lối vào nhưng không ngờ khi vừa đến cửa hang thì bọn họ đã gặp Inti đang đứng chờ sẵn.

Sắc mặt hắn không tốt, trên người không mặc giáp y đỏ sẫm chói lóa như mọi ngày nữa mà thay vào đó là trang phục màu nâu sậm trầm mặc.

“Thầy mo sai tôi ra đây đón mọi người.” - Giọng Inti cùng nét mặc Inti không biểu lộ cảm xúc nhưng đôi mắt anh hoàn toàn nhuốm màu đau khổ.

Lâm Thiên Vũ nghe vậy liền hồ nghi hỏi lại: “Các người biết chúng tôi sẽ đến?”

Inti gật đầu, hai mắt rưng rưng quay đi. Hắn đưa bọn họ đi qua cổng bí mật, đi xuống những chiếc thuyền nhỏ làm bằng gỗ nhẹ rồi chống theo đầm lầy đi vào hang động của vương quốc Inca. Trên đường đi, nhìn sắc mặt Inti không tốt, Tinh Vân quan tâm hỏi: “Cậu không khỏe sao?”

Inti lắc đầu, ánh mắt man mác nhìn về nơi vô định, khó khăn nói: “Thầy mo của chúng tôi nói rằng hôm nay sau khi mặt trời xuống núi, nữ vương sẽ về với thần Mặt Trời.”

Tinh Vân nghe xong trừng lớn hai mắt. Trong mắt cô có hoảng sợ, có kinh hãi gấp gáp hỏi lại: “Sao lại như thế được. Nữ vương còn rất trẻ.”

Inti nhắm mắt nén nỗi đau vào lòng, hét lớn từng tiếng: “Còn không phải do các người ban cho hay sao?”

“Tại sao các người lại xuất hiện?”

“Tại sao lại đến đây?”

Giọng nói của Inti bắt đầu chuyển sang kích động mạnh hơn khiến Lâm Thiên Vũ nghi ngờ. Anh nheo mắt bắt Tinh Vân dịch lại cho anh nghe dù rằng cô đang muốn tạm lánh đi chuyện này.

Nhưng cuối cùng trước sức ép bức bách của Lâm Thiên Vũ thì cô đành phải dịch lại những lời Inti nói. Sau khi nghe xong, toàn thân Lâm Thiên Vũ cứng đờ. Anh lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm phủ nhận điều mình nghe thấy: “Không phải, không phải.”

“Tại sao lại như vậy?”

“Tại sao?”

Giọng anh ngày một tăng đến mức chói tai: “Cô ấy không thể chết!”

“Không thể chết!”

“Sao có thể như vậy được?”

“Tại sao... tại sao...?”

“Mau nói cho tôi biết tại sao?”

Lâm Thiên Vũ nắm chặt hai nắm tay kích động đứng lên khiến chiếc thuyền chao đảo. Inti liền cố gắng kiềm anh lại. Hắn cũng tức giận thét lớn đáp trả: “Hai người vốn không nên bắt đầu. Nếu không có bắt đầu thì cũng không có kết thúc. Cuộc sống của cô ấy sẽ vui vẻ biết bao.”

Gương mặt Inti lúc này cũng chuyển sang xấu hơn bao giờ, nhăm nhúm, méo mó và rưng rưng, chậm rãi hạ giọng nói: “Tôi cũng rất muốn hỏi tại sao.”

Lâm Thiên Vũ không có câu trả lời, cũng không biết tại sao mọi chuyện lại như vậy. Anh như người bị rút đi linh hồn, vô thức ngồi bệt xuống thuyền, ôm mặt khóc tưng tức như một đứa trẻ. Có quá nhiều cái “giá như” cũng có quá nhiều xót xa trong tình cảm này. Lâm Thiên Vũ chưa bao giờ nghĩ anh sẽ yêu một người đến rút hết tâm can, đau đến không muốn sống nữa như vậy.

“Sisa...”

Anh gọi tên cô. Mơ hồ mà gọi. Thâm tình mà gọi. Tiếng gọi vang ra từ cõi lòng hiu quạnh.

Cứ như vậy suốt đoạn đường đi đến cung điện, Lâm Thiên Vũ vừa khóc vừa gọi tên nữ vương. Tiếng nấc len vào những bụi lau sậy trong đầm lầy vọng lại một âm thanh thê lương buồn bã không kém gì tiếng khóc của nữ vương vào sáng hôm ấy, lúc anh rời đi.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Phải chăng tình yêu thì phải có sóng gió, phải có dày vò đau khổ thì mới gọi là trọn vẹn?

Lâm Thiên Vũ phải yêu nữ vương đến mức nào mới có thể đau đến chấn động tâm can, gạt bỏ cái tôi mà khóc trước mặt nhiều người như vậy?

Tiếng kêu khóc da diết của Lâm Thiên Vũ cũng khiến Bảo Vy mủi lòng. Cô tựa đầu vào vai Ưng Túc để tìm cảm giác an ủi. Ưng Túc nhìn hai mắt của Bảo Vy đỏ hoe thì liền rút khăn giấy chấm nước mắt cho vợ. Hai người họ để đến được bến bờ yêu thương thì cũng trải qua không ít việc bi thương. Người ta vẫn thường nói: Phải trải qua cảm giác đau xé lòng mới có thể cảm thông cho nỗi đau của người khác. Tình cảnh này có phải là như vậy?

Nước mắt của đàn ông luôn chảy ngược vào trong nhưng nếu như bên trong đã không còn chỗ để chứa nữa thì sao? Gom nước mắt cả đời Lâm Thiên Vũ đong vào có lẽ cũng không sao nhiều bằng lúc này. Hình ảnh Lâm Thiên Vũ ngạo mạn, mạnh mẽ, phớt đời, xem thường tình cảm sụp đổ ngay tức khắc. Trước mặt Tinh Vân lúc này chỉ là một người đàn ông yếu đuối khóc thương cho người vợ trẻ của mình.

Những tia nắng cuối ngày cũng bắt đầu lùi dần, cung điện cũng dần chìm trong thứ ánh nắng màu mật đẹp đến say lòng nhưng buồn đến tang thương. Sắc mặt Lâm Thiên Vũ rất tệ, anh càng lúc càng hoảng hốt, anh chạy như bay đến phòng của nữ vương. Lúc này, nơi ấy, bốn phía nhuốm một màu tang tốc. Ai nấy đều khóc thương cho nữ vương trẻ tuổi sắp từ giã cõi trần tươi đẹp.

- --

Đừng mải ** *** ****** mà quên bấm like nha các tình yêu ơi!