Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 149-4: Tìm con (4)



Henry ôm đầu suy nghĩ vấn đề căng não này. Cách nào để Dorothy giảm bớt đau đớn trong khi phẫu thuật? Bởi anh biết phẫu thuật không phải chỉ một lần là có thể thành công mĩ mãn. Các khâu cấy ghép da, chỉnh sửa và nâng xương đều là những ca phẫu thuật khó đòi hỏi sự chính xác cao và thời gian bình phục lâu dài cho nên không thể làm một lần mà có thể xong ngay được. Nhất là trước nay anh chưa từng thử qua việc này.

Henry ý thức được mức độ khó khăn của công việc lần này nhưng đó là đứa em gái mà anh yêu quý cho nên anh quyết không bỏ cuộc. Nắm tay Henry nắm chặt lại, hai mắt lộ lên sự quyết tâm sắt đá: “Dorothy, anh nhất định trả về gương mặt thiên thần cho em.”

Đồng thời với việc mời Henry đến Los Angeles, bà Dora cũng mời thêm một nhà tâm lý học xuất sắc nhất nước Mĩ Gore Fisher. Ông là nhà tâm lý học nổi danh với thuật thôi miên giúp con người tìm thấy năng lực tiềm tàng của bản thân và ông còn có khả năng giúp cho nhiều bệnh nhân tìm về ký ức bị lãng quên của mình. Bà Dora đã dùng rất nhiều tiền bạc để mời ông dùng thuật thôi miên đưa ký ức mới vào đầu cô gái đáng thương này.

Ký ức đó là những hồi ức tốt đẹp của bà và con gái mình. Bà Dora không biết mình làm vậy có phải là ích kỷ hay không nhưng nỗi đau mất đi Dorothy khiến bà không sao chịu nổi. Nếu như cô gái này cùng trong một vụ tai nạn với con gái bà mà quên đi mọi thứ, vậy thì hãy để cô ấy bắt đầu một cuộc sống mới có bà bên cạnh. Cuộc sống tươi đẹp có mẹ và có con.

Bà Dora khẽ nâng bàn tay của cô gái bất hạnh lên, chậm rãi nói: “Con gái, ta không biết việc mình làm có đúng hay không? Nhưng ta biết ta sẽ vĩnh viễn yêu thương và cưng chiều con như con ruuột của mình. Nỗi đau mất đi Dorothy quá lớn khiến ta không sao chịu nổi. Nếu như Thượng Đế đã để con sống vậy thì hãy sống một cuộc đời mới thật hạnh phúc con nhé!”

Người phụ nữ bất hạnh ấy cầm bàn tay gầy gò đang băng bó của cô gái, khẽ hôn nhẹ trước khi bác sĩ tâm lý Gore tiến hành đưa ký ức mới vào đầu cô. Ký ức của Dorothy, sở thích, thói quen sinh hoạt và mơ ước của cô tất cả đều được bác sĩ Gore lần lượt đưa vào trí nhớ của cô qua nhiều lần điều trị.

Lần đầu tiên sau khi hoàn tất việc đưa ký ức cơ bản vào đầu cô gái, cô đã tỉnh dậy và gọi bà Dora bằng mẹ. Người phụ nữ ấy đã mừng đến phát khóc. Bà đưa tay che miệng mình lại để tiếng nấc nghẹn ngào không vang lên quá to.

Giọng của cô gái này không khác nhiều với con gái của bà. Có lẽ do bà xúc động nên không nhận ra sự khác biệt hoặc giả do bà quá kỳ vọng sự hồi sinh của con gái mình chăng? Tất cả đều không quan trọng. Lừa dối bản thân hay đối mặt với nỗi đau, cái gì cũng không quan trọng bằng hạnh phúc lúc này. Hạnh phúc lúc Dorothy hồi sinh.

Bà Dora ngồi xuống giường, bà ôm cô gái đáng thương từ giờ trở thành con gái của bà vào lòng, khẽ gọi: “Dorothy, con tỉnh rồi!”

Cô gái đưa bàn tay cắm những chiếc ống nhựa của mình lên sờ nhẹ vào thái dương. Giọng cô yếu ớt khẽ hỏi: “Mẹ ơi, con đang ở đâu?”

Bà Dora thở dài kê gối cao rôi đỡ cô gái ngồi dậy, dịu dàng nói: “Con đang ở trong bệnh viện. Lần trước con xin mẹ đi cắm trại thì gặp chuyện không may.”

Cô gái cảm thấy gương mặt của mình rất đau rát. Cô khẽ đưa tay lên chạm vào những miếng băng đang được dán chặt trên mặt rồi hoảng hốt hỏi: “Mẹ ơi, mặt của con sao thế này? Đau quá!”

Bà Dora nghẹn ngào lau vội nước mắt nói với con gái rằng: “Cưng của mẹ, con đừng sợ. Anh Henry sẽ rất nhanh đến đây giúp con không đau đớn nữa. Mẹ hứa đó, sẽ không đau đớn nữa.”

Dorothy khẽ gật đầu, cô dùng ánh mắt tin tưởng nhìn mẹ của mình. Cô biết Henry, đó là người anh họ chơi chung từ lúc nhỏ của cô. Cô không nhớ rõ ràng từng chuyện xa xưa nhưng gần đây nhất cô vẫn nhớ món quà mà anh ấy mang từ London snag tặng cho cô dịp Giáng Sinh năm ngoái.

Giọng Dorothy lí nhí khẽ hỏi mẹ: “Anh Henry bay từ Anh sang Mĩ hả mẹ?”

Bà Dora thấy gương mặt con gái không còn căng thẳng nữa thì cũng nhẹ lòng. Bà cầm tay con vỗ nhẹ lên mu bàn tay, giọng điệu ấm áp bà khẽ khàng nói: “Đúng đó con à. Mẹ nghĩ chín giờ sáng mai theo giờ ở Los Angeles thì Henry sẽ đến. Mẹ gọi điện cho Henry từ tuần trước nhưng đến giờ nó mới sắp xếp được công việc để đến điều trị cho con.”

Dorothy khẽ gật đầu. Bất giác ánh mắt cô lại nhìn sang cùm tay đang băng bó của mình, cô liền kinh ngạc hỏi:

“Tay của con làm sao vậy mẹ?”

“Chân của con nữa?”

“Có phải là do bị thương khi đi cắm trại không?”

Những câu hỏi đứt quãng thi nhau nhảy ra từ miệng của Dorothy khiến bà Dora không giấu được nỗi xót xa. Bà đưa tay chấm nước mắt, chậm rãi an ủi cô gái từ giờ sẽ là con ruột của bà: “Con ngoan, con bị bỏng trong một trận hỏa hoạn ở khu vực cắm trại. Lúc mẹ và chú Peter tìm được con thì may sao con bị té xuống lưng chừng đồi và nằm trên ngọn cây nên giữ được mạng. Khi con tỉnh dậy nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình thì đã cắt tay tự vẫn. Mẹ... mẹ... không biết phải làm sao?”

Những lời tím tái ruột gan của bà Dora khiến Dorothy lưng tròng nước mắt. Cô ôm lấy bà vừa khóc vừa xin lỗi: “Mẹ à, con xin lỗi. Sau này con sẽ không khờ dại làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.”

Bà Dora vỗ nhẹ vào lưng con, vừa khóc vừa nói: “Tất cả là lỗi của mẹ. Mẹ là mẹ nhưng không bảo vệ được con để cho con chịu khổ.”

Dorothy nghẹn ngào vừa lắc đầu vừa nói: “Lỗi là do con không ngoan. Con cố chấp. Đúng ra con nên nghe lời mẹ ở nhà nhưng con đã lén trốn đi chơi.”

Bàn tay bà Dora hơi khựng lại vì bà có phần hơi kinh ngạc. Bà kinh ngạc không phải chuyện cô gái này nhớ rõ ký ức mà Gore đã đưa vào não của cô mà là vì thái độ nhận lỗi của cô gái này. Cô gái này không ương bướng như con gái của bà. Dorothy con gái của bà không bao giờ nhận sai càng không thành khẩn nhận lỗi nhưng cô gái này dù không nhớ những chuyện trước đây nhưng có lẽ phần tính cách này đã in sâu trong tiềm thức của cô ấy.

Trí não ngoại trừ giúp điều khiển các hoạt động cơ bản của con người, chi phối hành vi và nhận thức ra thì bộ não còn có chức năng lưu giữ ký ức và tiềm thức. Tiềm thức được hình thành trong suy nghĩ của bộ não một cách vô thức thông qua quá trình lớn lên của con người tạo nên quan niệm, lối sống và tính cách. Còn ký ức là những hình ảnh, âm thanh, mùi vị, cảm giác, sự việc, hành động hay những sự kiện xảy ra đối với bộ não trong khoảng thời gian giới hạn một cách ý thức. Bác sĩ Gore dù tài giỏi cách mấy thì cũng chỉ có thể thay thế được phần ký ức bị trống rỗng của cô gái này. Dù bà muốn cô gái này có tính cách giống con gái của bà nhưng xem ra những cái thuộc về tiềm thức thì không thể thay đổi được.

Bà Dora nghĩ thầm: “Đây quả thực là một cô gái được dạy dỗ tử tế biết đúng biết sai. Ngày tháng sau này mình sẽ dành tất cả tình thương cho con bé. Một mai dù có nhớ ra chuyện trong quá khứ có lẽ nó cũng sẽ không trách mình.”

Nghĩ đến đây bà Dora liền ôm Dorothy vào lòng. Cảm giác ấm áp lần nữa được hồi sinh trong trái tim chằng chịt vết thương của bà. Bà mãn nguyện và hai lòng với quyết định ngày hôm nay của mình. Mặc cho ngày mai chuyện gì đổi thay thì bà cũng muốn níu kéo thứ hạnh phúc mà mình đang có.