Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 193-9: Lễ hội đền Abu (9)



Lâm Cát Vũ miễn cưỡng nhìn theo tay của Nam Phương, anh vốn không thích môn lịch sử thì làm sao có hứng thú với mấy bức tường gạch không ra gạch, đá không ra đá kia. Cái anh quan tâm là thái độ của Đoàn Nam Phương khi chứng kiến cảnh Osaze đứng bên cạnh vợ hắn. Anh muốn biết cô có ghen hay buồn bã không nhưng xem ra sau trận khóc tối hôm qua thì tâm trạng cô đã tốt trở lại.

“Cát Vũ, anh có thấy những bức tường ở đây có gì đặc biệt không?” - Đoàn Nam Phương vừa chỉ cái đền vừa lên tiếng hỏi anh.

“Không.” - Lâm Cát Vũ đáp gọn.

Đoàn Nam Phương lắc đầu nói: “Phải chi anh là chị Tinh Vân thì hay biết mấy. Nói cái gì ra chị ấy đều biết. Còn anh thì nói cái gì cũng một chữ “không”.”

Lâm Cát Vũ cười cười gải ót nói: “Nam Phương, anh chỉ trả lời thành thực thôi mà.”

Đoàn Nam Phương thở dài giảng giải: “Những bức tường này đặc biệt ở chỗ nó được xây bằng đất bùn và muối được lấy từ hồ và biển rồi hòa trộn vào nhau tạo thành một hỗn hợp bền chắc qua hàng nghìn năm. Có kỳ diệu không?”

“Ừ, nghe cũng lạ.” - Lâm Cát Vũ thơ ơ đáp khiến cho Đoàn Nam Phương chán không muốn nói thêm cái gì nữa.

Sau khi bước vào đền Abu làm lễ và nguyện cầu thần Sidi Sulayman, Lâm Cát Vũ thở phào cầm tay Đoàn Nam Phương bước ra bên ngoài. Mùi hương liệu trong đền thoang thoảng theo bước chân hai người mang theo một chút dư âm của buổi lễ tế thần. Lâm Cát Vũ không chắc việc được pháp sư đền Abu vẩy vẩy nước thơm lên người có khiến cho tình cảm của anh và Nam Phương bền chặt hay không nhưng anh biết anh đã quỳ đến hai gối sắp rụng ra.

Lâm Cát Vũ nhìn bàn tay Nam Phương vẫn nằm trong tay mình theo như lời dặn của pháp sư là phải nắm tay nhau đi xuống núi thì anh thấy quỳ như vậy cũng đáng. Lâm Cát Vũ cười cười, vừa đi vừa trêu ghẹo Nam Phương: “Em có thấy cái trò cầu nguyện này hay không? Nhờ vậy mà em chịu cầm tay anh lâu như vậy.”

Đoàn Nam Phương nhìn hai bàn tay đang nắm chặt thì liền nói: “Lâm Cát Vũ, anh không nhớ lúc đưa tay ra cho vị pháp sư làm phép và đọc kinh sao? Ông ấy đã lấy sáp thơm thoa lên tay của hai chúng ta. Nếu buông ra thì sẽ thu hút côn trùng đến cắn cho nên mới phải giữ tay nhau đi xuống núi tìm chỗ rửa hoặc quay về nhà rửa.”

“Thì ra là vậy? Thật cao thâm.” - Lâm Cát Vũ cảm thán kêu lên. Anh không biết tiếng Ai Cập cho nên không nhìn thấy “hướng dẫn sử dụng” của “cao thoa cầm tay” này nên cứ tưởng Nam Phương cũng tin vào chuyện tình yêu bền chặt sau khi làm lễ tế ở đền. Hóa ra là anh bị hố, cô ấy không phải sợ tình cảm với anh không bền chặt mà là sợ bị côn trùng chích.

Đương nhiên, không phải chỉ mình anh và Nam Phương cầm tay nhau bước ra khỏi đền mà còn có cả những đôi khác nữa, bao gồm Osaze và vợ anh. Bốn người họ đụng mặt nhau, đi lướt qua nhau và để lại rất nhiều cảm giác trong lòng nhau. Reda hồn nhiên cầm tay chồng giục đi. Nam Phương nhắm mắt cố không nghĩ về Osaze. Lâm Cát Vũ khựng người miên man. Còn Osaze thì như có rất nhều tâm sự muốn giãi bày.

Giây phút nào rồi cũng trôi qua rất nhanh, dù đó có là giây phút hạnh phúc nhất hay là giây phút không mong chờ nhất thì cũng không thể níu giữ quá lâu. Bốn người họ trong giây phút này dù ở tâm trạng nào thì cũng phải quay về với cuộc sống với con người thật của chính mình.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

...

Chiều hôm đó, sau khi quay về khách sạn Oasis được một lúc thì có người đến gõ cửa phòng của họ. Đoàn Nam Phương không ra mở cửa vì sợ lại đụng mặt Osaze cho nên đã nói Lâm Cát Vũ ra ngoài đón khách.

Lâm Cát Vũ đang ngồi nghỉ trên ghế tựa cũng theo lời cô đứng lên ra mở cửa. Anh hơi bất ngờ vì người đứng ở cửa là quản lý của khách sạn.

Ông ấy lịch sự nhã nhặn cúi đầu nhẹ giọng nói: “Thưa ngài, ông chủ của chúng tôi đặc biệt căn dặn mang thêm hoa và trái cây đến phòng của ngài và gửi cho cô Nam Phương tấm thiệp mời.”

Lâm Cát Vũ chưa biết xử lý thế nào thì Đoàn Nam Phương từ phòng rửa tay bước ra cửa nhìn rồi chậm rãi hỏi: “Có chuyện tìm tôi sao?”

Nam Phương nhận tấm thiệp mời màu trắng có thắt nơ màu xanh được người quản lý khách sạn trung niên cung kính đưa hai tay cho cô thì c có phần cân nhắc nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy và mở ra xem.

Tấm thiệp đẹp đẽ sang trọng có một dòng viết tay đơn giản: “Hẹn em bảy giờ tối nay ở sảnh của khách sạn để cùng ăn tối. Osaze Muhamed.”

Đoàn Nam Phương nhìn lẳng hoa và giỏ trái cây trên tay hai người phục vụ đứng phía sau thì liền gật đầu cho họ mang vào. Lâm Cát Vũ không hiểu vì sao cô lại đồng ý nhận, dù không biết nội dung tấm thiệp là gì nhưng anh biết đó là thông điệp của Osaze gửi đến.

- ---