Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 201-4: Vương tử chào đời (4)



Lâm Thiên Vũ thấy y tá đẩy em bé ra thì liền nhìn mặt con một cái rồi hỏi ngay bằng một câu tiếng Tây Ban Nha: “Vợ tôi sao rồi?”

Cô y tá liền nói: “Các bác sĩ đang cấp cứu cho cô ấy. Anh chịu khó chờ.”

Lâm Thiên Vũ lại hỏi: “Các người định đưa con tôi đi đâu?”

Cô y tá lại nói: “Chúng tôi đưa em bé qua phòng dưỡng nhi để bác sĩ khoa Nhi tiện theo dõi tình trạng của đứa bé. Bởi vì sinh non nên em bé chưa đủ ký. Với lại thời gian vỡ nước ối tương đối lâu cho nên em bé còn yếu cần phải nằm ở phòng dưỡng nhi để được chăm sóc đặc biệt.”

Thấy Lâm Thiên Vũ tỏ vẻ lo lắng, cô y tá liền chỉ vào tay của đứa bé và nói: “Trên tay và chân của em bé có gắn nhãn tên của vợ anh, không lo lạc đâu. Khi nào vợ anh cấp cứu xong thì anh có thể đến thăm con mình. “

Nói xong cô y tá liền mỉm cười rồi quay đi. Trên người Lâm Thiên Vũ lúc này vẫn mặc trang phục của Inca cho nên có phần kỳ lạ so với người khác nhưng anh không quan tâm. Cái gì anh cũng không quan tâm, anh chỉ biết hướng mắt vào phòng cấp cứu để chờ Sisa.

Lúc đèn cấp cứu vừa tắt, Lâm Thiên Vũ liền lập tức đứng lên, hồi hộp chờ bác sĩ bước ra. Vị bác sĩ nữ bước ra, nhướng mày chậm rãi nói: “Nước ối bị vỡ quá lâu dẫn đến tình trạng thiếu oxy cho đứa bé, cũng may cuống rốn không bị rụng cho nên thai nhi vẫn còn thở. Còn hệ tuần hoàn máu có bình thường hay không phải chờ bác sĩ khoa Nhi thăm khám mới nói được. Còn về người mẹ thì do cổ tử cung hẹp không giãn nở, xương chậu nhỏ và nhất là tuổi đời còn quá trẻ cho nên mang thai sẽ dễ dẫn đến sinh non, vỡ ối sinh khó. Cô ấy đã chịu đựng đau đớn khi rặng trong thời gian dài cho nên đã xuất huyết tử cung gây mất máu và ngất đi.”

Lâm Thiên Vũ nghe qua những điều bác sĩ nói thì vô cùng sợ hãi, anh sốt ruột cắt ngang lời bác sĩ, lo lắng hỏi: “Vậy hiện giờ vợ tôi thế nào?”

Vị bác sĩ trung niên dùng ánh mắt không có chút thiện cảm nhìn anh, vừa nói vừa trách: “Cậu lo cho tính mạng cô ấy thì đừng bắt cô ấy sinh con sớm như vậy? Tôi không hiểu vì sao đàn ông không bao giờ biết thương cho phụ nữ. Còn con gái mới lớn vì sao lại đi lấy chồng sớm làm gì khi chưa đủ kiến thức về sinh sản và nuôi con.”

Lâm Thiên Vũ nghe ra giọng điệu không nuốt nổi của vị bác sĩ khó tính thì chỉ dám trả treo trong lòng: “Làm như ai cũng có hoàn cảnh giống bà vậy đó. Bà biết được chuyện của chúng tôi sao?”

Tuy không vui nhưng Lâm Thiên Vũ vẫn nhịn. Anh cúi đầu nghe vị bác sĩ nữ vừa giảng đạo vừa chửi mắng cả một tràng dài về hôn nhân và đạo đức làm chồng. Đến cuối cùng bà mới nói ra một câu khiến anh an lòng: “Cũng may cô ấy đã qua thời kỳ nguy hiểm. Tuy nhiên chắc phải ba năm sau mới có thể hồi phục sức khỏe để mang thai tiếp. Cậu ráng mà chăm sóc bồi bổ cho cô ấy, có biết không?”

Lâm Thiên Vũ liền nói: “Biết, biết rồi. Từ giờ tôi không cho cô ấy mang thai thêm một lần nào nữa.”

Vừa nói xong, anh liền chạy ù vào phòng cấp cứu thăm Sisa. Nữ vương của anh lúc này không mặc quần áo của người Inca mà thay vào đó là bộ quần áo của bệnh nhân vừa được y tá mặc vào. Cô nằm yên lặng trên giường, mũi đeo máy thở, tay ghim ống truyền nước và truyền máu. Gương mặt xanh xao giờ đây đã có chút khí sắc tựa như giông bão vừa đi qua và bầu trời xanh trong đang trở lại.

Lâm Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy lại hơi thở của Sisa. Anh muốn đến nắm tay cô nhưng nhân viên y tế đang chuẩn bị đẩy cô sang phòng bệnh. Điều kiện của bệnh viện này không tốt như bệnh viện tư của gia đình anh ở New York cho nên phòng bệnh nghỉ dưỡng sinh có đến tám bệnh nhân.

Lâm Thiên Vũ muốn đổi phòng cho Sisa nhưng thẻ tín dụng của anh từ lâu đã bị phong tỏa vì cái tin báo tử, còn tiền mặt thì không đủ.

“Không lẽ bây giờ mang vàng đi trả cho bệnh viện?” - Lâm Thiên Vũ nghĩ thầm rồi tự mình lắc đầu vì ý nghĩ này của mình.

Sống ở xã hội hiện đại mấy tấm thẻ nhựa cần thiết hơn cả vàng. Giữa lúc cần thanh toán tiền cho bệnh viện thì làm sao đặt cục vàng lên bàn thu ngân được. Chưa kể vàng mà họ sở hữu lại không có đóng ký hiệu của một quốc gia nào thì ai dám thu mua?

Lâm Thiên Vũ nghĩ đến đây thì thấy chỉ còn duy nhất một cách là chờ Trần Khải Nam đến giúp anh tìm phòng bệnh tư nhân và thanh toán tiền viện phí mà thôi. Cho nên, hiện tại chỉ còn cách miễn cưỡng để Sisa nằm tạm trong phòng bệnh đông sản phụ này. Tiếng khóc của em bé, tiếng người nói chuyện khiến Sisa không ngủ yên. Cô cọ quậy cựa người tìm nơi yên ổn. Lâm Thiên Vũ thấy vậy liền đỡ cô dậy để cô nằm tựa vào người anh. Hai tay anh vòng ra phía trước tạo thành một cái khóa bảo vệ an ổn cho người phụ nữ nhỏ bé của mình.

- --

Chúc cả nhà buổi sáng vui vẻ. Định ráng đăng hết 3 chương nữa mà buồn ngủ quá rồi. Nhiều khi đọc lại thấy mình toàn viết Lâm Thiên Vũ thành Lâm Cát Vũ. Còn lúc viết đoạn về Lâm Cát Vũ thì lại nhầm qua Lâm Thiên Vũ. Hihi... cũng may đọc lại dò lại rồi mới đăng không thì nhục rồi. Hic... nhưng dù đọc rồi thì cũng không chắc tránh được hết sai sót cho nên nếu các bạn thấy sai chỗ nào thì nói để Hạc Giấy sửa nha.

Cám ơn các bạn độc giả nhiều.

Một điều quan trọng nữa là đừng quên bấm like nhé! >_*