Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 202-15: Một phen trống mái (15)



Tinh Vân là người có sự thấu hiểu và thông cảm cho người khác khá lớn, cho nên cô không chê trách gì Osaze mà chỉ nhẹ giọng nói: “Cuộc sống thì không bao giờ hoàn hảo với bất kỳ một ai. Chúng ta luôn phải đánh đổi và trả giá cho mọi quyết định và lựa chọn của mình. Nếu như anh không đủ sức để thay đổi thì hãy sống vì những điều được định sẵn đi.”

Osaze nghe được lời của Tinh Vân thì cảm thấy lòng mình được an ủi rất nhiều. Anh chưa kịp nói tiếng cám ơn cô thì Amy liền thở dài trách cứ: “Đàn ông không một người nào tốt cả. Yêu một người nhưng lại cưới một người, xong rồi thì lại đổ thừa hoàn cảnh.”

Lập Thế Khang nghe xong cảm thấy giống như bị đụng chạm. Anh liền nói: “Amy, anh yêu ai thì anh cưới người đó. Anh đâu có phụ tình em, em làm gì mà trách cứ y như oán phụ vậy?”

Amy nghe thấy lời của anh xong liền bĩu môi nói: “Em chỉ bất bình cho chị Nam Phương thôi.”

Đoạn cô lại giận lây sang Lập Thế Khang: “Còn anh nữa đó, lăng nhăng đa tình, nay ôm cô nọ mai ấp cô kia. Thật không đứng đắn.”

Lập Thế Khang nghe xong liền chưng hửng chỉ ngón tay ngược vào người mình kinh ngạc hỏi lại giống như Amy không phải nói anh: “Anh sao? Anh lăng nhăng đa tình sao? Anh nay ôm cô nọ mai ấp cô kia sao?”

Đoàn Nam Phong nhìn gương mặt ngô ngố ngộ nghĩnh của Lập Thế Khang thì liền phì cười. Lập Thế Khang bị kiểu cười mỉa mai của Đoàn Nam Phong làm cho khó chịu. Anh lập tức phản đòn bằng cách gây chia rẽ: “Người em nói giống với Đoàn Nam Phong hơn. Hắn phong lưu đa tình nổi tiếng cả nước Mĩ chứ không riêng Los Angeles. Amy, mấy năm trước em đọc báo cũng biết mà đúng không?”

Đoàn Nam Phong nghe nhắc đến tên mình thì liền trừng mắt ngó xéo Lập Thế Khang. Hắn không phủ nhận trước đây hắn ăn chơi nhưng hiện giờ hắn đã quay đầu là bờ. Lãng tử hồi đầu, có gì để trách?

Vậy mà Đoàn Nam Phong còn chưa lên tiếng tự bảo vệ mình thì từ phòng bên kia đã nghe Tinh Vân nói: “Chuyện này quả không sai. Nói về lăng nhăng thì anh Phong hơn dượng Khang nhiều đó Dorothy.”

Lập Thế Khang nghe xong liền đắc chí thè lưỡi chọc quê Đoàn Nam Phong. Đoàn Nam Phong cũng cắn môi dọa lại Lập Thế Khang. Còn phòng bên kia, Amy liền lên tiếng: “Không có đâu chị, anh Khang trước đây cũng từng qua lại với nhiều phụ nữ. Diễn viên, ca sĩ, người mẫu màu da nào anh ấy cũng gom hết. Em làm vệ sĩ thân cận cho anh ấy nên em biết.”

Nghe vợ mình tố mình, Lập Thế Khang liền vuốt mặt không kịp. Trán anh ở đâu mà có nhiều dấu chấm than hiện ra bay lòng vòng thế này?

Đoàn Nam Phong lúc này chỉ nhân cơ hội che miệng cười khúc khích không sao dừng được. Đến đoạn, nghe Tinh Vân kể tội đào hoa của mình ra hắn mới bắt đầu xanh mặt: “Em nghĩ anh Phong không có hay sao? Cả thư ký trong công ty anh ấy cũng không buông tha. Chưa kể mấy mối tình ồn ào trên báo chí nữa.”

Amy nghe xong liền tròn mắt nói: “Mấy vụ trên báo thì em có biết nhưng với cả thư ký cũng không tha thì... quá đáng quá rồi anh ơi.”

Amy vừa nói vừa quay mặt qua phía tường phòng bên để cố ý cho Đoàn Nam Phong nghe rõ. Đoàn Nam Phong chậc lưỡi đáp lại: “Anh có nỗi khổ, cũng do hoàn cảnh đẩy đưa.”

Amy nghe xong liền đáp: “Đàn ông các anh ai cũng giỏi viện lý do cho thói xấu của mình.”

Lập Thế Khang nghe xong liền phản bát: “Đàn ông tụi anh vốn rất chung tình, hoàn toàn là do mấy cô em gái bày trò thôi.”

Đoàn Nam Phong nghe xong thấy giống trường hợp của Tracy đối với mình cho nên liền gật đầu tán đồng nói: “Đúng, đúng thế! Toàn là do bọn phụ nữ giở trò “mỡ dâng miệng mèo”. Chứ tụi anh đâu có biết gì đâu.”

Amy nghe xong lời của hai người đàn ông liền tức muốn nhảy nóc. Cô lớn tiếng gắt lại: “Mỡ ngon quá nên con mèo mập dù no đủ vẫn ráng táp thêm vài miếng phải không?”

“Amy, em nói đúng trọng tâm rồi đó.” - Lập Thế Khang cười cười khen đểu.

Đoàn Nam Phong cũng bồi thêm: “Đúng, đúng thế. Có mỡ mà không ăn thì trừ khi con mèo bệnh hoặc cục mỡ hư. Mà mỡ nhiều như vậy, hư cục này có cục khác thế chỗ. Chỉ sợ con mèo bệnh. Mà con mèo bệnh thì ai cũng đều không có lợi.”

“Anh...” - Amy nghe giọng điệu lý luận của Đoàn Nam Phong thì tức muốn nghẹn.

Nhà lao bên kia Lập Thế Khang đưa ngón tay cái lên tán dương “kẻ thù không đội trời chung” đã giúp mình giải dây khỏi tội danh “đào hoa”.

Gương mặt của Đoàn Nam Phong cũng giãn ra rất nhiều, anh nhướng mày đắc ý rồi nhếch môi cười. Lần đầu tiên trong đời, nụ cười của anh đối với Lập Thế Khang không phải là cười đểu mà chính là nụ cười dành cho đồng minh.

- ---

Bão sẽ không đến cùng lúc mà sẽ đến từng chút. Chương này 600 likes thì lấy mình sẽ đăng tiếp. Đọc xong nhớ bấm like nhé!