Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 203-1: Mị lực của Tinh Vân (1)



Khu mỏ khai thác kim cương mà nhóm của Đoàn Nam Phong bị đưa đến chính là một nơi xa xôi hẻo lánh chỉ có núi đá bao quanh, không một mái nhà hay bảng hiệu để họ nhận ra vị trí nơi đây. Buổi sáng đầu tiên ở trại tập trung của khu mỏ, mỗi người được phát cho một chén súp loãng nấu bằng bột baobab* chua lè trước khi đi ra khu mỏ làm việc.

Công nhân trong mỏ rất đông, họ phân nhóm ra để dễ quản lý và hầu hết mọi người đều trao đổi với nhau bằng tiếng Ả Rập cho nên nhóm của Đoàn Nam Phong vẫn chưa hiểu hết hoàn cảnh nơi đây và không hiểu mình đang ở đâu. Đứng đầu mỗi nhóm là một người đốc công mặt mũi hầm hầm trong tay lúc nào cũng lăm le một chiếc roi da. Họ có quyền quất vào bất kỳ ai hay một vật gì đó để răn đe dọa nạt và thị uy sức mạnh của mình.

Xúi quẩy sao, người đầu tiên mà một trong các đốc công đó quất là Lập Thế Khang. Lần đầu tiên trong đời có người dám dùng roi quất đương gia nhà họ Lập cho nên anh thật sự bị sốc. Sau hai giây đứng sững người liếc nhìn kẻ mới quất roi xước qua má của mình, Lập Thế Khang liền lập tức phản đòn.

Khí thế bức người, động tác nhanh như vũ bão lập tức khiến đám công nhân sợ hãi. Chưa từng có ai trước đó dám nhìn thẳng vào mặt những đốc công này nhưng Lập Thế Khang còn dám bay đến tung một cước vào bụng của gã đàn ông lực lưỡng đang cầm roi da kia.

Ngay sau một cước như trời giáng, gã đốc công liền ngã khuỵu xuống sàn. Lập Thế Khang thừa thắng xông lên tung thêm song phi cước vào hai bên má của hắn khiến cho máu từ miệng hắn phun ra không kịp đỡ.

“Thật bẩn thỉu!” - Lập Thế Khang chau mày mắng một câu rồi quay lưng đi. Đầu ngẩng cao đầy khí phách khiến đám công nhân trong khu mỏ mãn nhãn.

Chỉ tiếc, chưa đi được mấy bước thì đám đốc công liền xông lên cầm roi từ phía sau quất vào lưng anh. Lập Thế Khang xoay người né được vài cú nhưng đám đốc công này khá đông cho nên rất nhanh anh đã bị chúng dùng roi khóa chặt hai chân và kéo ngược về khiến anh bị ngã văng ra sàn.

Đám đốc công vạm vỡ này thừa dịp Lập Thế Khang té ngã đã lao vào đánh hội đồng anh. Lúc này bên cạnh Lập Thế Khang không có vệ sĩ, cũng không có Amy bảo vệ. Ở tại cái nơi khỉ ho cò gáy này anh không còn là người “hô mưa gọi gió” của Lập bang, cũng không phải là người thừa kế của tập đoàn Việt Lập. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường bị cả đám hung ác bắt nạt ức hiếp.

“Ba à, con không luyện võ đâu, chân con đau lắm.”

“Thế Khang, con là con trai sao đụng tí đã than vãn. Đã là đàn ông con trai thì phải chịu cực khổ, phải biết gánh vác và sống cho ra một thằng đàn ông có biết không?”

Ngay lúc cú đấm đầu tiên giáng xuống mặt mình, Lập Thế Khang vì đau mà nhớ lại những lời ba anh dạy anh lúc nhỏ. Mặc dù ông luôn muốn anh chịu cực khổ để rèn luyện bản thân nhưng chưa bao giờ ba anh để anh phải thiếu thốn hay chịu bất kỳ khổ sở gì nói chi là bị người ta đánh.

Nghĩ đến ba mình, Lập Thế Khang liền nghiến răng nhủ thầm: “Không có vệ sĩ bảo vệ thì sao? Lập Thế Khang nhất định không để ai ức hiếp.”

Nghĩ xong, anh liền giơ chân gạt vào chân của từng tên một, đồng thời dùng hết sức vùng tay khỏi hai tên lực lưỡng đang khóa chặt tay mình. Nhanh như cắt, Lập Thế Khang liền đứng dậy cướp lấy roi da và quất thành một vòng lớn lướt qua mặt của đám đốc công.

Đoàn Nam Phong đứng giữa đám công nhân, khoanh tay nhìn không sót một pha nào của đối thủ “không đội trời chung” bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

“Lập tổng đúng là mãnh hổ. Quả là có khí phách hơn người, xứng đáng đứng đầu Lập bang.” - Ryan đứng phía sau Đoàn Nam Phong nhẹ giọng lên tiếng.

Michael lúc này cũng đồng tình: “Đúng đó, chúng ta chưa kịp ra tay tương trợ thì Lập tổng nhanh như vậy đã đảo ngược tình thế: một mình đánh chục thằng. Quả là hơn người.”

Đoàn Nam Phong nhếch môi cười nói: “Nếu không hắn cũng không thể làm đối thủ khó xơi của tôi lâu đến như vậy.”

- ---

(*): Baobab là loại cây thân thẳng khá cao mọc rất nhiều ở châu Phi. Quả của nó được xếp vào hàng siêu dinh dưỡng trong tất cả các loại quả trên thế giới cho nên thường được nghiền thành bột và làm thực phẩm chức năng. Tuy nhiên cái bột này hơi chua và chát. Người châu Phi hay mang nấu cháo hoặc súp để ăn vì nó có nhiều và không cần tốn tiền mua. Còn nhập khẩu bán qua nước khác thì cũng không rẻ. Hạc Giấy không uống được nên vẫn còn nguyên bịch trong tủ. Có bạn nào nếm thử qua chưa?

- ---

Xin thông báo, bão cấp 23 đang đổ bộ vào "Chị vợ anh yêu em" bắt đầu từ chương này. Tối qua mình thức hơi khuya để vẽ cái tranh chuẩn bị làm ấn phẩm Bao lì xì "Thiên Kim Bạc Tỉ" cho nên sáng mình dậy trễ và đăng truyện muộn. Các bạn thông cảm cho Hạc Giấy nha.