Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 203-10: Mị lực của Tinh Vân (10)



Oda nhếch môi cười nói sang chuyện khác: “Cô không cần phải quay lại, việc nấu ăn và phục vụ tôi ăn không phải việc của một lao dịch mới tới như cô. Tôi sẽ sai người mang đốc công của cô ra đánh thì có khi lần sau bà ấy sẽ siêng năng hơn chăng?”

Tinh Vân nghe xong liền lạnh hết sống lưng, nghĩ thầm: “Tên Oda này đúng là điên khùng và cuồng bạo lực mà. Muốn ăn nấu cho ăn rồi mà vẫn đánh người. Thật là điên khùng hết chỗ nói.”

Tinh Vân chưa kịp nghĩ thêm điều gì thì Oda đã lấy điện thoại ra bấm số gọi. Tinh Vân không biết hắn gọi cho ai nhưng theo quán tính liền chộp lấy điện thoại của hắn rồi nhanh miệng nói: “Đừng mà! Tôi ngồi đây ăn cùng ngài là được rồi phải không?”

Oda nnhếch môi cười, đưa mắt nhìn bàn tay mềm mại của cô đang chạm vào tay hắn. Tinh Vân nhìn thấy ánh mắt của Oda đang đặt trên tay mình thì liền hoảng hồn rút tay về. Cô chậm rãi ngồi xuống đối diện với Oda và bắt đầu cầm lấy một miếng bánh nướng lên gặm.

“Không ngờ cô cũng là một đại mĩ nhan.” - Oda nhìn gương mặt của Tinh Vân đang cúi đầu gặm bánh, bộc phát ra một câu khen tặng khiến Tinh vân nuốt không trôi.

Oda nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ sệt của Tinh Vân sau câu khen tặng của hắn thì bất giác hắn lại thích đùa với cô. Hắn cầm chiếc chén nhỏ trên mâm thức ăn đưa đấn cho cô rồi nhẹ giọng nói: “Món ngũ cốc trộn cà chua này ăn kèm bánh nước rất ngon đấy. Cô thử xem.”

Tinh Vân e dè đưa bàn tay trắng nõn ra đón lấy, bàn tay lại lần nữa đụng vào tay hắn khiến cô vội vã thu về không kịp. Tinh Vân càng hoảng, Oda càng thích thú.

Hắn cười cười nhẹ giọng hỏi: “Cô là người Trung Quốc sao?”

Tinh Vân vừa ăn vừa lắc đầu đáp: “Không phải, tôi là ngươi Việt Nam.”

Oda gật đầu ra vẻ hiểu nhưng có lẽ hắn cũng chẳng biết Việt Nam là cái xứ sở nào giống như Tinh Vân cũng không biết cái động thổ phỉ này là nơi nào.

“Vì sao cô lại đi cùng với Osaze? Hai người có quan hệ gì?” - Oda lại hỏi thêm.

Tinh Vân nghe xong liền thành thật nói: “Em chồng của tôi bị thất lạc do bão cát cho nên chúng tôi đến đây tìm. Osaze là bạn trai cũ của em ấy.”

Oda nghe xong thông tin Tin Vân nói ra liền gật gù hỏi lại: “Cô đã kết hôn rồi sao?”

Tinh Vân gật đầu nói: “Phải.”

Gương mặt Oda lúc này ẩn hiện một cái nhếch môi nhẹ tựa như mây. Tinh Vân không đoán nổi hắn đang nghĩ gì và cũng không có hứng thú đoán biết suy nghĩ của hắn.

Lúc này Oda lại lên tiếng hỏi: “Nhìn cô còn rất trẻ mà đã kết hôn sao?”

Tinh Vân nghe thấy liền lộ ra vẻ mặt chưng hửng nghĩ thầm: “Cái tên này sao lại quan tâm đến chuyện hôn nhân của mình vậy?”

Cô thật không muốn nói đến chủ đề này nữa nhưng hiện tại thì cô không dám từ chối trả lời hắn. Cho nên cô chỉ còn cách thành thật nói: “Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng không còn trẻ nữa.”

“Hai mươi sáu sao?” - Oda nhếch môi cười hỏi lại

Tinh Vân khẽ gật đầu. Hắn thấy vậy liền nói thêm: “Vẫn còn nhỏ tuổi hơn tôi.”

Tinh Vân lại chớp chớp mắt nhìn gương mặt điển trai quyến rũ trước mặt mình rồi ừ nhẹ một tiếng như có như không, nghĩ thầm: “Sao tự nhiên lại so sánh tuổi tác vậy? Chủ đề này đi quá xa rồi.”

Oda nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Tinh Vân thì cũng tinh tế chuyển chủ đề. Hắn bắt đầu nói cho cô biết về ngày hôm nay của hắn: “Hôm nay tâm trạng của tôi khá thoải mái cho nên mới không tính toán chuyện cô tự ý bước vào cấm địa này. Cũng không muốn lôi bà đốc công của cô ra đánh. Nếu là lúc bình thường thì đầu bếp, lao dịch đều sẽ bị phạt. Họ có nói với cô quy định ở đây chưa?”

Tinh Vân nghe xong lời của Oda, bánh đến miệng cũng không nhai nổi, cô khẽ gật đầu nói: “Thưa ngài, họ đã nói cho tôi biết.”

Oda lại hỏi thêm: “Cô có biết vì sao tâm trạng của tôi hôm nay thoải mái hay không?”

Tinh Vân hơi ngẩng mặt lên nhìn Oda ra vẻ đoán định lý do nhưng thực chất trong lòng cô đang nghĩ: “Từ trên trời rơi xuống thêm mấy kẻ làm lao dịch như tôi, không thoải mái thì sao được.”

Oda thấy ánh mắt Tinh Vân đăm chiêu nhìn hắn mà không nói gì cho nên hắn lại tiếp tục trải lòng: “Bởi vì hôm nay tôi đã đánh cho cái tên Osaze kia một trận thừa sống thiếu chết. Tôi đoán hắn sẽ sớm tắt thở thôi.”

Tinh Vân nghe xong gương mặt liền trắng bệch, chiếc bánh nướng trên tay cũng rơi xuống mâm thức ăn. Bờ môi rung rung cô sợ hãi nói: “Vì sao anh lại làm như vậy? Đánh chết người ta khiến anh thấy vui sao? Hắn là em trai của anh kia mà?”

- ---

Đến chương này chắc các bạn đã hiểu vì sao Hạc không thể tách bộ này ra được như bộ Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? phải không? Bởi vì Tinh Vân vẫn là nhân vật chính và những chuyến phiêu lưu này đều có liên quan đến thiên kim bạc tỉ. Mặc dù lần nào cô dấn thân vào những chuyến phiêu lưu và lạc đến miền đất mới cũng đều là bất đắc dĩ.:-D

Nào, mời các bạn tiếp tục theo dõi xem một tuần sống ở tòa thành này của Tinh Vân sẽ như thế nào nhé! >_*