Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 207-7: Cuộc chiến cuối cùng (7)



Sau khi đến thăm Osaze và hóng xong chuyện tình của Đoàn Nam Phương, Amy và Tinh Vân mang bộ mặt mãn nguyện quyết định không từ mà biệt nơi này. Dù rằng trong lòng Tinh Vân có nhiều dây dứt nhưng cô cũng không thể tiếp tục nấn ná ở lại đây. Tiếp tục để Oda ôm hy vọng về tình cảm với mình là chuyện không nên. Tinh Vân vì nghĩ vậy cho nên dù muốn cũng không đến để nói lời từ biệt với Oda.

Ngày hôm đó, hai người họ theo nhóm nhân công đi ra làng để phụ giúp xây lại nhà cửa và phân phát thức ăn cho những người tị nạn. Cho đến chiều muộn thì liền lợi dụng bóng tối để cải trang thành dân tị nạn và chuẩn bị rời đi.

“Em có chắc em biết đường không? - Tinh Vân vừa thay quần áo vừa hỏi Amy.

Amy liền nói: “Có, em đã quan sát rất kỹ đoạn đường từ chỗ dân tị nạn hôm qua đến ngôi làng. Vì muốn trốn đi cho nên em đã chú ý ghi nhớ.”

Tinh Vân tin tưởng cho nên liền nói: “Được, vậy chúng ta đi cho nhanh.”

Hai chị em sau khi thay quần áo xong liền lẩn trốn vào đám cỏ lau bên đường rồi lần theo con đường đất trốn ra khỏi làng. Oda vẫn đang rất bận bịu và cộng thêm phần tin tưởng Tinh Vân cho nên đã không để mắt đến cô trong một khoảng thời gian.

Chiều ngày hôm đó, sau khi Lâm Thanh đến được cảng Alexandria thì liền liên lạc với Đoàn Nam Phong. Hai người họ không nói gì nhiều, chỉ một cuộc gọi nhỡ thì đối phương đã hiểu nên làm gì.

Lập Thế Khang sau khi nhận được tin liền gọi điện cho người có trách nhiệm. Ngay sau đó, lô vũ khí của anh và Đoàn Nam Phong lập tức được thông quan. Lâm Thanh nhận hàng xong liền nhanh chóng đưa đến biên giới Ai Cập và Libya để chờ Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang.

Đến nửa đêm thì Lâm Thanh cùng nhóm vệ sĩ đi cùng anh và nhóm vệ sĩ mới được cử đến tới được điểm hẹn. Đoàn Nam Phong cũng tập hợp mọi người lại để đi đến đó. Ngay khi vừa gặp được mặt Lâm Thanh, Lưu Uyển Linh lập tức bước xuống xe nhào đến ôm chầm lấy anh trước mặt mọi người.

Lập Thế Khang đưa ngón tay trỏ khẽ di chuyển qua lại dưới mũi rồi quay qua nói nhỏ với Đoàn Nam Phong ngụ ý vừa trêu đùa vừa thăm dò: “Trợ lý của anh đã bị vướng bận rồi. Khó làm việc lắm!”

Đoàn Nam Phong nhướng mắt bình thản đáp lại: “Công ty của tôi không có tuyển hòa thượng.”

Lập Thế Khang nghe xong liền cười lớn. Lâm Thiên Vũ nhìn thấy hai người họ vui vẻ nói cười thì liền bước lại gần bắt chuyện: “Xem ra chỉ có ba chúng ta là cô đơn.”

Lập Thế Khang nhướng mày đáp: “Tôi sắp gặp lại Amy của tôi rồi.”

Đoàn Nam Phong cũng nói: “Tôi cũng sắp gặp lại Tinh Vân.”

Lâm Thiên Vũ liền nói: “Hai người quay đi quay lại thì trở thành người một nhà. Ăn nói cũng y chang nhau.”

Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang liền nhìn nhau cười. Ai nấy đều hy vọng sớm làm xong nhiệm vụ và quay về Mĩ đón Giáng Sinh. Chỉ là nhiệm vụ lần này không hề dễ dàng và họ cũng không thể kịp quay về đón Giáng Sinh với gia đình.

Đợt hàng lần này Lâm Thanh đưa đến không hề ít và cũng không phải là vũ khí loại trung như Lâm Thiên Vũ mang đến lần trước. Hơn nữa trong lô hàng này còn có vũ khí hạng nặng của Lập Thế Khang.

Ngay khi Lập Thế Khang ra lệnh cho thuộc hạ dở hàng ra thì mấy người đàn ông trong giới buôn vũ khí liền tròn mắt.

“Máy bay mẹ sao?” - Đoàn Nam Phong, Lâm Thiên Vũ và Ưng Túc liền kêu lên.

Lập Thế Khang nhếch môi cười nói: “Phải, chính là loại máy bay có thể chứa hơn trăm chiếc trực thăng và máy bay chiến đấu cùng nhiều món vũ khí khác như bom, tên lửa...”

Đoàn Nam Phong há hốc mồm nói: “Cậu thực sự muốn sang bằng cái tòa thành đó sao?”

Lập Thế Khang nhếch môi cười, khinh khỉnh nói: “Xưa nay tôi rất ghét ai mạnh hơn mình.”

Lâm Thiên Vũ liền cười lớn khen ngợi: “Kiêu ngạo đúng là kiêu ngạo. Lập tổng, tôi bắt đầu thích cậu rồi đó.”

Sau một tiếng hì hục thì chiếc máy bay khổng lồ đã được thuộc hạ kiêm kỹ sư tài năng của Lập Thế Khang lắp xong. Đến lúc này thì Lưu Uyển Linh và Bảo Vy mới sững sờ trước chiếc máy bay khổng lồ cao như một nhà lớn.

“Thật sự quá lớn!” - Bảo Vy kêu lên.

“Em chưa bao giờ thấy chiếc máy bay nào lớn như vậy.” - Lưu Uyển Linh ở trong lòng Lâm Thanh cũng cảm thán.

Lâm Thanh cúi mặt xuống nhìn cô rồi nhẹ giọng nói: “Chuyến này Lập tổng trổ hết thần uy cho nên không phải chỉ mang đến một chiếc này đâu. Em nhìn thêm mấy container ở phía sau đi.”