Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 87-2: Thoái hôn (2)



Lời của Tinh Vân nhẹ như áng mây trời nhưng đủ khiến Đoàn Nam Phong chấn động. Tuy nhiên anh vẫn tìm lý do biện giải lại: “Nếu em lo sợ hôn lễ rườm rà và nguy hiểm như hôm đám cưới của ba mẹ em em thì chúng ta có thể đến một nơi em thích tổ chức hôn lễ chỉ có hai chúng ta. Tất cả đều tùy thuộc vào em. Điều quan trọng nhất là em vui vẻ về chung sống với anh.”

Như chợt nhớ ra điều gì, Đoàn Nam Phong nheo mắt một cái rồi nói tiếp: “Phải rồi, Vương Minh Kỳ vừa nói đã hoàn tất thủ tục xin đăng ký kết hôn, chỉ còn chờ chúng ta hẹn ngày đến ký tên là được.”

“À, mà hôm nay áo cưới cũng đã được đưa đến, chiều anh đưa em đi...”. - Đoàn Nam Phong vờ lờ đi chuyện khó chịu trong lòng Tinh Vân hôm ở chùa Liên Hoa. Anh vẫn thao thao bất tuyệt về kế hoạch đám cưới của hai người. Cho đến khi Tinh Vân lên tiếng gắt gao chặn lại: “Đoàn Nam Phong!” - Cô biết anh đang lãng tránh vấn đề chính mà chỉ muốn cô háo hức cho hôn lễ sắp đến của hai người. Nhưng cô nhất định phải nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Hai mắt Đoàn Nam Phong phút chốc lạnh đi, anh liền hỏi lại: “Tại sao?”

Tinh Vân không nói, cũng không muốn nói gì nữa. Cô quá mệt mỏi trong mối quan hệ với anh. Hai người không thể đến được với nhau thì chỉ là không thể chứ không có bất kỳ lý do nào nữa.

Đoàn Nam Phong thấy cô im lặng thì liền lên tiếng: “Rõ ràng chúng ta yêu nhau. Tại sao phải chia tay? Em đã từng nói sẽ nhường nhịn anh cả đời. Anh cũng từng nói cả đời này cũng chỉ yêu mình em. Vậy tại sao em vẫn nhất định chia tay. Chúng ta sắp đám cưới. Em có biết không? Ngày này anh đã chờ đợi rất lâu, em có biết hay không?” - Càng nói Đoàn Nam Phong càng kích động, giọng cũng lạc đi.

Tinh Vân bỏ qua sự kích động, cũng như tâm trạng của anh lúc này. Cô chỉ lạnh nhạt nói: “Nam Phong, bản thân anh đang ngộ nhận tình cảm với tôi mà anh cũng không biết. Tôi không muốn có một cuộc hôn nhân mà ngay cả tin tưởng cũng không có.”

“Em không tin tôi phải không?” - Giọng Đoàn Nam Phong lạnh lẽo hỏi lại Tinh Vân. Ánh mắt màu nâu nhạt đẹp như hai viên pha lê cũng vì nghi vấn này mà biến thành lạnh căm.

“Hay là em tin rằng lúc đó tôi có thể trơ mắt nhìn Lưu Uyển Linh chết?” - Đoàn Nam Phong dừng giây lát như suy nghĩ điều gì rồi lại nói tiếp: “Không, tôi không thể trơ mắt nhìn người mình từng yêu thích chết đi trước mặt mình trong khi mình có cơ hội cứu cô ấy.”

“Tại sao em bình thường rất hiểu chuyện mà bây giờ lại vì một chuyện như vậy mà rời xa tôi?” - Thấy Tinh Vân im lặng, Đoàn Nam Phong lại tiếp tục đánh vào lòng lương thiện của cô với hy vọng cô hồi tâm chuyển ý.

“Tinh Vân, chúng ta đã từng bỏ lỡ. Em cũng nhìn thấy ba mẹ em, ông bà ngoại em, họ đã nuối tiếc như thế nào khi bỏ lỡ nhau. Vậy tại sao em vẫn muốn chúng ta giống như vậy. Vì một sự hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau hay sao?” - Anh liên tục giải thích để Tinh Vân thông cảm cho mình nhưng trước sau cô vẫn im lặng.

Đoàn Nam Phong thở dài, anh không thể nói cho cô hiểu rõ ngọn ngành, chỉ có thể cố sức thuyết phục Tinh Vân rằng giữa cảnh tượng hỗn loạn đó anh không sao ngờ được cô sẽ gặp nguy hiểm: “Tinh Vân, lúc đó anh không ngờ viên đạn của Lưu Trọng Thiên sẽ hướng về phía em. Anh biết anh không quay lại kịp để cứu em khiến em không vui nhưng chúng ta từng trải qua rất nhiều chuyện. Có khi nào anh bỏ mặc em không?”

Tinh Vân thở dài đứng lên khỏi ghế, khoanh tay đứng tựa vào bức tường kính phía sau lưng, mắt hướng ra vòm trời phía xa xa, từng lời nhẹ nhàng nói ra như lời tâm sự nhưng khiến người nghe đau lòng: “Nam Phong, anh đúng là rất tốt với tôi. Luôn quan tâm tôi và sẵn sàng lao vào nguy hiểm cứu tôi. Nói anh không có tình cảm với tôi là không đúng. Nhưng nếu có Lưu Uyển Linh xuất hiện, anh mãi mãi chỉ nhìn thấy cô ấy.”

“Tinh Vân, em là đang ghen sao? Nếu tôi yêu cô ấy tôi đã không ly hôn và cưới em.” - Đoàn Nam Phong tiến lại phía bức tường kính, hai tay giữ vai Tinh Vân, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, cương quyết nói.

Tinh Vân đẩy tay anh ra khỏi người mình, nhẹ giọng nói: “Bởi vì bản thân anh cũng là ngộ nhận tình cảm.”

Đôi con ngươi trong vắt của anh phút chốc như bị mây mù phủ quanh. Anh nhìn cô, lúng túng không biết nói sao thì Tinh Vân lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Đoàn Nam Phong, anh và tôi không giống ba mẹ tôi. Ba mẹ tôi có một bắt đầu tốt đẹp. Họ yêu nhau và tin tưởng nhau cho nên dù thế nào họ cũng sẽ ở bên cạnh đối phương. Điều đó là nền tảng cho cuộc sống hôn nhân của họ. Còn ông ngoại và bà ngoại của tôi cũng vậy. Ông chỉ yêu mỗi mình bà, khởi đầu của họ tuy không được ủng hộ nhưng cũng là cùng tự nguyện yêu thích đối phương. Nhưng giữa tôi và anh, khởi đầu của chúng ta chỉ có mình tôi yêu anh. Còn anh lại yêu người khác mất rồi. Chỉ có tôi đơn phương chạy theo tình cảm trong lòng mình. Điều này khiến tôi cô đơn và mệt mỏi lắm. Anh có biết hay không? Gặp gỡ của chúng ta ngay từ đầu đã là một sai lầm. Anh có biết hay không? Trong lòng anh, tôi chỉ là thế thân cho Lưu Uyển Linh. Tôi thay cô ấy sinh con cho anh. Thay cô ấy yêu anh. Anh vì điều này mà thương cảm tôi mà chịu cưới tôi. Nhưng anh có từng nghĩ nếu anh không vì để tâm đến Lưu Uyển Linh thì đã không trách cô ấy phản bội anh, cũng không vì vậy mà ly hôn với cô ấy. Trải qua bao nhiêu chuyện đến bây giờ tôi mới nhận ra được vấn đề trong mối quan hệ sai lầm này. Rất xin lỗi, nhưng giữa tôi và anh chỉ là ngộ nhận tình cảm mà thôi. Chia tay là một điều tất yếu. Dừng lại đi, để sau này chúng ta không phải hối hận... Xin lỗi Nam Phong, sau này anh sẽ hiểu quyết định hôm nay của tôi là chính xác.”