Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 88-2: Trại trẻ mồ Côi (2)



Đoàn Nam Phong và nàng đã là câu chuyện của ngày hôm qua. Hắn không yêu nàng nhưng lại cứ thích những chuyện này với nàng là vì sao? - Tinh Vân nghĩ vậy cho nên liền tránh thoát khỏi tay hắn.

“Đoàn tổng, xin lỗi đã tự ý vào phòng anh. Còn xem đồ của anh.” - Tinh Vân ấp úng nói ra những lời xa cách.

Đến khi bình tĩnh lại một chút, Tinh Vân mới phát hiện lúc này hắn hoàn toàn không mặc gì cả. Mái tóc ướt nhỏ giọt xuống vai chỉ có một cái khăn nhỏ quàng ngang vai để thấm nước. Hắn khiêu gợi tình tứ nhìn nàng, ôn nhu hỏi: “Chịu đến tìm anh rồi sao?”

“Anh mặc đồ vào rồi nói.” - Tinh Vân quay mặt đi, nhíu mày ra lệnh.

Đoàn Nam Phong nhìn mặt nàng đỏ lên thì khoái chí tiến lại gần nàng, hạ giọng hỏi một câu không đứng đắn: “Lần đầu em nhìn thấy hay sao?”

Tinh Vân bắt đầu ấp úng chuyển đề tài: “Tôi đến đây tìm Tinh Nhật.”

Đoàn Nam Phong nhanh tay kéo nàng vào lòng, hắn hít hà hương thơm trên người nàng, giọng nói đẫm tình thốt ra: “Mùi thơm tuyệt diệu này khiến tôi không cưỡng lại được.”

Vừa nói xong hắn liền lập tức luồn tay vào nơi nhạy cảm kín đáo của nàng, khẽ hỏi: “Bé con, em cũng muốn tôi phải không?”

Tinh Vân hoảng hồn rời khỏi phạm vi khống chế của hắn, nàng quay mặt đi nói: “Tôi muốn gặp con. Tôi có quà cho nó...”

Chưa đợi nàng nói hết câu, Đoàn Nam Phong đã đưa ngón tay ướt át của hắn lên mũi hít hà: “Cái này đã bán đứng em rồi. Em không chịu nổi nữa nên đến tìm tôi phải không?”

Tinh Vân lắc đầu lười biếng nói chuyện với cái tên háo sắc này, nàng liền lớn tiếng gắt lại: “Đoàn Nam Phong, anh giấu con tôi ở đâu. Mau cho tôi gặp nó. Tôi không rảnh nói chuyện tào lao với anh.”

Sắc mặt Đoàn Nam Phong vẫn bình tĩnh, anh nhếch môi cười hỏi nàng: “Hôm nay là ngày gì mà em lại hớt hải chạy đến đây tặng quà cho con? Muốn đến tìm tôi thì cứ nói. Tôi không ngại cho em thỏa mãn.”

Tinh Vân nghe xong những lời không đứng đắn thì liền trừng mắt nhìn hắn quát: “Đoàn Nam Phong, anh nói gì đó hả? Miệng mồm bẩn như vậy?”

“Ở đây chỉ có hai chúng ta, em còn ngại?” - Hắn vừa nói vừa tiến lại ôm nàng ve vuốt giống như chưa từng có những rạn nứt hay chia xa.

“Đồ dê sòm!” - Tinh Vân khó chịu lớn tiếng mắng hắn nhưng hắn vẫn không chịu thôi, liền nói: “Em mắng tôi thế nào cũng được, đã dâng đến miệng mà tôi không ăn thì đúng là xem thường em.”

“Tôi tình nguyện bị anh xem thường.” - Tinh Vân nhanh miệng đáp.

Nói xong nàng liền chạy nhanh ra bên ngoài thư phòng. Đoàn Nam Phong lớn tiếng nói vọng theo: “Tôi đã gửi Tinh Nhật đến trường Greenland để học.”

Tinh Vân liền dừng bước. Đoàn Nam Phong lúc này cũng bước vào phòng thay đồ gần đó vớ áo choàng ngủ khoác lên người rồi bước ra đối mặt với Tinh Vân.

“Greenland là trường nào? Tại sao tối như vậy còn học?” - Tinh Vân khó hiểu nghiêng đầu hỏi hắn.

Hắn nhìn gương mặt ngây ngô của nàng, ngón tay khẽ vuốt má nàng rồi nhếch môi cười nói: “Greenland là trường nội trú có tiếng ở Los Angeles.”

“Nơi đó có tốt không? Con còn nhỏ như vậy sao anh nỡ...” - Tinh Vân xót xa kêu lên.

“Đó là trường do Đoàn thị đứng ra xây dựng và quản lý. Em nghĩ còn có nơi nào có thể tốt hơn cho con sao?”.

Giọng Đoàn Nam Phong chuyển chậm rồi tỏ vẻ đáng thương: “Với lại, mẹ nó không cần nó, để nó trưởng thành sớm cũng tốt.”

Tinh Vân thở dài, dù sao nàng cũng không phải là mẹ tốt của thằng bé. Bây giờ còn muốn chia tay với hắn thì làm gì có chuyện hắn cho nàng can thiệp vào chuyện của nó. Nghĩ vậy, nàng đành bất lực chìa gói quà ra trước mặt hắn, chậm rãi nói: “Hôm nay dù sao cũng là sinh nhật của con trai. Anh không để con ở nhà đón sinh nhật còn cho nó vào trường nội trú. Tôi đến đây là vì muốn tặng quà cho con. Anh chuyển giúp tôi.”

Đoàn Nam Phong hất mặt lên nhìn gương mặt nhúng nhường của Tinh Vân rồi bắt đầu giải thích kèm chất vấn: “Sinh nhật Tinh Nhật là hai ngày trước. Hôm nay là ngày ba năm trước em tỉnh lại mơ màng giận tôi rồi chạy ra ngoài cho bọn bắt cóc có cơ hội ra tay với em để uy hiếp tôi. Tinh Vân, em có biết lúc đó em và Lưu Uyển Linh cùng bị Paul và Rio bắt cóc không? Tôi đã đi cứu ai? Vì ai mà tôi thương tích đầy mình? Tại sao em cứ nghĩ tôi không yêu em? Tại sao em đã nói cả đời sẽ ở cạnh tôi mà giờ lại muốn chia tay? Em muốn tôi phải làm thế nào nữa?” - Đoàn Nam Phong càng nói càng lớn tiếng, hắn tiến lại giữ chặt vai nàng gằng giọng hỏi.

Tinh Vân sợ hãi không biết nói gì, cô co người lại lí nhí nói: “Tôi phải về rồi.”

Đoàn Nam Phong hai mắt long sòng lên nhìn nàng uy hiếp: “còn có chuyện em dám từ chối tôi sao?”

Cảm nhận được mùi vị của nguy hiểm đến gần, Tinh Vân liền sợ hãi hét lên: “Đừng! Tôi không muốn.”

“Không đến lượt em không muốn.” - Nói xong hắn mạnh mẽ xốc nàng lên tay, bế ngay vào giường.

Tinh Vân giẫy dụa đấm đá hắn: “Bỏ tôi ra Đoàn Nam Phong, não anh làm bằng t*ng trùng sao, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này?”

“Tôi không biết não tôi làm bằng gì, tôi chỉ biết tôi không kiềm chế nổi trước em.” - Hắn vừa nói vừa nhanh tay cởi áo nàng ra.

Tinh Vân vừa khóc vừa cay đắng hỏi: “Anh chỉ muốn chuyện này với tôi mà chưa từng yêu tôi đúng không?”.

Đoàn Nam Phong nghe xong liền dừng mọi động tác lại. Cả người anh cứng đờ như đóng băng. Thực lòng anh chỉ muốn dùng cách nhanh và trực tiếp như những lần trước để dỗ ngọt nàng không ngờ lại khiến nàng nghĩ anh chỉ mê đắm cơ thể nàng. Đúng là anh cuồng quan hệ với nàng nhưng trong lòng anh biết rõ không phải chỉ có như vậy.

Anh lấy tay vỗ trán, từ từ bước xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt. Tinh Vân thấy Đoàn Nam Phong rời đi thì liền tranh thủ sửa lại quần áo rồi nhanh chân chuồn lẹ.

Lúc anh bước ra khỏi phòng thì đã không thấy nàng. Anh đưa tầm mắt nhìn ra cửa sổ thì thấy xe của nàng đang rời đi.

“Bé con, em giỏi lắm! Dám để tôi ngủ một mình lâu như vậy...” - Môi anh ngay sau đó liền kéo ra một nụ cười tà ý như là đang ấp ủ một âm mưu lớn.