Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 91-3: Giao dịch hậu chia tay (3)



Hắn vẫn nằm ngủ mê man nên không trả lời được câu hỏi trong lòng nàng. Sau một hồi lao động như con sen, nàng cũng thành công bơm thuốc nước vào miệng hắn. Lúc này, nàng liền sợ hắn khi thức dậy sẽ đói, lại tiếp tục kiếp osin đi nấu cháo cho hắn ăn.

Cả ông trời cũng đày đọa nàng, thịt băm không có, căn bếp rộng hơn bếp của khách sạn năm sao này có cái máy xay cũng là loại xay một lần cả chục ký thịt. Nàng lại không biết cách dùng cho nên cuối cùng nàng quyết định băm thủ công. Sau một hồi mỏi nhừ hai tay nàng cũng băm xong chỗ thịt ít ỏi.

Từ dạo nàng được hắn bao nuôi đâm ra lười đến mức băm có tí thịt cũng vả mồ hôi ra. Nhớ ngày xưa ở quê, nàng làm việc nhà liên tục cũng có vấn đề gì đâu. Nghĩ vậy, Tinh Vân liền lắc đầu cảm thấy xấu hổ với bản thân mình. Cuối cùng sau một hồi hì hục nàng cũng nấu xong cháo. Nàng lại lên lầu xem hắn lần nữa.

Đoàn Nam Phong lúc này đã mở mắt mơ màng nhìn nàng. Gương mặt hắn tái nhợt yếu ớt mỉm cười với nàng. Tự nhiên nàng lại thấy động lòng, tuy nhiên vẫn tự nhủ: “Tinh Vân à, phải mạnh mẽ lên!”.

Sau khi tự nhủ bản thân mình phải cứng rắn nàng liền xoay chiều suy nghĩ: “Hắn ốm yếu thì vác xác đến cho mày chăm sóc. Còn khi khỏe mạnh sẽ đi tìm người đàn bà khác. Cuộc đời đúng là ức hiếp người hiền mà.”

Vì vậy cho nên nàng không hồ hởi lân la lại gần hắn mà chỉ nhàn nhạt nói: “Để tôi đỡ anh dậy. Cháo ăn được rồi. Anh ăn xong thì uống thêm một lần thuốc nữa sẽ khỏe.”

Nói xong nàng rót ly nước đặt vào tay hắn rồi bước ra ngoài.

Hắn thấy vậy liền cố gọi tên nàng một cách yếu ớt: “Tinh Vân!”

Nàng dừng chân quay lại nhìn hắn hỏi: “Có chuyện gì?”

“Cám ơn em.” - Đoàn Nam Phong nhẹ giọng nói.

“Không cần khách sáo.” - Tinh Vân lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không muốn anh nằm ì ra ở nhà bà nội tôi.”

“Vậy hãy về tổ ấm của chúng ta đi.” - Hắn nhanh miệng rủ rê.

Nàng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng quay lưng đi, nghĩ thầm: “Tổ ấm sao? Đã lâu không nghe qua từ này.”

Khi nàng trở lại, tô cháo nóng hổi đã trên tay. Vẫn như lúc ban đầu gặp gỡ, nàng dịu dàng và nhẹ nhàng dỗ hắn ăn cháo.

“Cháo em nấu rất ngon.” Người nào đó cười ngọt ngào nhìn nàng nịnh nọt.

Tinh Vân liền hỏi lại: “Chưa ăn đã khen rồi. Nhanh há miệng ra.”

“Lần đầu ở nhà em, anh vẫn nhớ.” - Đoàn Nam Phong yếu ớt nói.

Tinh Vân nhớ lại tình huống lúc đó có chút xưa cũ nhưng cũng như vừa xảy ra. Có lẽ nàng đã xao động hắn từ giây phút đó. Nàng bẽn lẽn cúi đầu giấu đi tâm sự của mình, chu miệng thổi cho nguội cháo rồi đút vào miệng hắn. Hắn mở miệng đón lấy từng muỗng cháo của nàng, ăn vào cổ họng mà tưởng mình ăn đường pha mật ong.

Nói hắn không yêu nàng sao? Bản thân hắn cũng không dám nghĩ như vậy. Nàng xinh đẹp, lương thiện lại dịu dàng như thế này biết tìm đâu ra. Nhưng nàng một mực nói hắn ngộ nhận. Chuyện này là thế nào? Hắn đã làm không tốt chỗ nào khiến nàng không tin tưởng hắn yêu nàng?

Bất ngờ Đoàn Nam Phong di chuyển bàn tay lên phía trên nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay nàng, khẽ nói: “Tinh Vân, là anh chưa đủ dịu dàng hay là chưa đủ quan tâm em khiến em cứ hoài nghi tình cảm của anh?”

Tinh Vân không trả lời hắn, có nhiều chuyện cô cần suy nghĩ thật kỹ càng. Yêu một người là cả quá trình bên nhau và cảm nhận về nhau. Một phút giây người đó hành động không như mình mong đợi khiến bản thân mình băn khoăn nhưng liệu đó có phải là không yêu? Tinh Vân rối rắm trong mớ suy nghĩ được mất cho nên không cách gì trả lời câu hỏi của hắn. Tất cả chỉ có thể lấy tim mà cảm nhận.

Cô không dám nhìn hắn, chỉ biết cúi đầu chuyên tâm thổi cháo cho hắn. Hắn không ép cô trả lời mà chỉ say sưa nhìn ngắm người phụ nữ mình yêu thương chăm sóc mình. Cảm giác ấm áp này đã rất lâu, rất lâu hắn không có được. Trách nhiệm gánh vác Đoàn thị khiến hắn phải mạnh mẽ cứng cỏi đến mệt mỏi. Chỉ khi ở gần nàng hắn mới không cần mạnh mẽ. Cũng như lần đầu nàng cứu hắn, hắn đã biết hắn yêu nàng và muốn ở cạnh nàng.

Tinh Vân ngẩng lên mỉm cười nhìn hắn trấn an: “Đừng nghĩ nhiều, ăn hết chỗ cháo này rồi nghỉ ngơi cho mau khỏe lại.”

Nói xong nàng đưa muỗng cháo lại gần và nhẹ nhàng đút cháo vào miệng hắn. Sau đó dịu dàng đưa tay lên sờ trán hắn, phấn khởi nói: “Anh đã hạ sốt nhiều rồi.”

Hắn chăm chú nhìn từng hành động của nàng, không nói gì thêm nữa mà chỉ ôm nàng vào lòng. Hai người cứ như vậy ngồi yên lặng bên nhau. Lần này trên tay hắn không còn đeo nhẫn cưới, còn nàng cũng không còn là cô gái ngây thơ nghèo khó ở miền quê năm nào. Nhưng dù cuộc sống thay đổi thế nào thì cảm giác lúc ban đầu giữa nàng và hắn cũng là không đổi. Vẫn là mãn nguyện khi ở cạnh nhau như một khối vẹn toàn.