Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 97-2: Cha vợ (2)



Cao Hiển Minh liên tục lắc đầu, chậm rãi đặt nghi vấn: “Lâm Thiên Vũ, chuyến đi này cậu cũng không có tự tin mà lại dám nói chắc như vậy sao? Hơn nữa xét về khảo cổ hay lịch sử thì có biết bao chuyên gia hàng đầu sẵn sàng giúp cậu. Tại sao nhật định phải là con gái tôi?”.

Ngừng một chút, Cao Hiển Minh lại chậc lưỡi thở dài khéo léo đuổi khách: “Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với ba mẹ cậu. Cậu hãy tạm xuống nhà đi. Tinh Vân và bà nhà tôi chắc đang chờ cậu đó.”

Sau khi Lâm Thiên Vũ rời đi, Cao Hiển Minh liền quay sang Đoàn Nam Phong, chất vấn: “Còn ý cậu thì sao? Đồng ý để Tinh Vân đi mạo hiểm hả?”

Đoàn Nam Phong hai chân bắt chéo tựa lưng vào phía sau thong thả trả lời: “Ba à, Tinh Vân xưa nay rất có lập trường. Con không nói được cô ấy.”

“Không nói được hay chưa từng thử nói với nó?” - Ông Minh tức giận lớn tiếng hỏi: “Đoàn Nam Phong, cậu có thực lòng yêu Tinh Vân hay lại đang có tính toán khác?”

Đoàn Nam Phong nghe xong ngẩng mặt đối diện thẳng mặt ông Minh, rồi hỏi thẳng: “Ba nói vậy là có ý gì?”

Cao Hiển Minh nhắm mắt, xót xa giải thích: “Đoàn Nam Phong tôi không xa lạ gì với tính tình của cậu. Tôi không hiểu kiếp trước tôi với cậu là cái kiểu ân oán gì mà kiếp này cứ phải làm ba vợ của cậu. Lần trước, cậu đến đề đạt với tôi chuyện cưới Uyển Linh, cậu có bao nhiêu hứa hẹn? Hai đứa cưới nhau chưa đến một tháng thì Tinh Vân đã có thai với cậu. Nếu cậu thực lòng yêu Tinh Vân thì hai năm trước đã không chia tay với nó. Bây giờ cậu quay lại với nó liệu có phải chỉ đơn giản là tình cảm hay không?”

Đoàn Nam Phong nghe xong nhíu mày, gương mặt anh lạnh tanh, con ngươi thâm trầm khó đoán định được suy nghĩ, lần nữa hỏi lại: “Ý của ba là gì?”

Cao Hiển Minh thở dài, tay khoanh trước ngực, trực tiếp nói thẳng vấn đề: “Ý của tôi là Cao Hoàng Tinh Vân cái tên này chỉ cần nghe qua thì nhà nào cũng muốn cưới về cho con trai mình. Cậu hiểu chứ?”

Đoàn Nam Phong nhếch môi cười đầy ngụ ý phỏng đoán: “Ý của ba là con đang rình rập tài sản nhà các người sao?”

Cao Hiển Minh thong thả uống ngụm trà, điềm nhiên nói: “Đoàn Nam Phong, tôi biết cậu là một nhân tài kinh doanh cũng là người có chí lớn. Còn trẻ tuổi như vậy đã là một thương nhân nổi danh thì không phải là dễ dàng. Tài sản tuy quan trọng nhưng chỉ là một phần nhỏ so với danh tiếng và thế lực của nhà họ Cao trong thương giới. Lấy được Tinh Vân cũng đồng nghĩa với việc sẽ là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Cao thị khét tiếng. Điều này không lý nào cậu lại không biết.”

Đoàn Nam Phong hiểu tất cả ngụ ý của người cha vợ này, cũng hiểu được sự lo lắng của người giàu có bề thế như ông. Sự nghi vấn của ông không chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của Đoàn Nam Phong mà còn khiến tình cảm của anh đối với Tinh Vân trở nên tầm thường. Có lẽ trong mắt ông, không người đàn ông nào chân thành yêu như cách ông yêu mẹ của Tinh Vân. Tuy cảm thấy khó chịu nhưng anh vẫn điềm tĩnh nói: “Ba vợ, người nói không sai. Với gia thế sáng chói của Tinh Vân, sẽ không có ai không muốn cưới cô ấy cả. Chỉ có điều con muốn cưới Tinh Vân từ khi cô ấy chỉ là một cô gái ở quê. Chỉ đơn giản là con và cô ấy thật lòng yêu nhau. Nếu hai năm trước chúng con không có chút hiểu lầm thì con tuyệt đối không buông tay.”

Mép môi ông Minh khẽ rung như cười như không, ôn tồn đáp: “Nếu không vì lý do cậu và Tinh Vân quen nhau từ trước thì tôi đã không dễ dàng để cho cậu vào nhà họ Cao sống và đồng ý cho hôn sự của hai đứa. Nhưng chuyện ở chùa Liên Hoa đã khiến tôi phải suy nghĩ lại. Thật ra cậu có yêu Tinh Vân hay không? Có coi trọng sự an nguy của con bé hay không?” - Giọng nói của ông Minh ngày càng căng lên như dây đàn, liên tục chất vấn Đoàn Nam Phong: “Đến bây giờ nhìn nó đi vào con đường chết mà cậu cũng không mảy may ngăn cản, còn ngồi đây lý sự với tôi sao?”

Trước hàng loạt chất vấn của ông Minh, Đoàn Nam Phong chỉ biết cố gắng giải thích trấn an ông: “Chuyến này con cũng sẽ tham gia. Con sẽ dốc hết sức mình bảo vệ cho Tinh Vân. Xin ba an tâm.”

Dù có lời bảo đảm của Đoàn Nam Phong nhưng ông Minh vẫn lắc đầu nghi ngại: “An tâm sao? Chuyện ở chùa Liên Hoa vì tôi an tâm nó đứng bên cạnh câu cho nên đã không để mắt đến con gái mình. Kết quả thì sao?”

Đôi mi mắt của Đoàn Nam Phong rủ xuống, vì chuyện này Tinh Vân vẫn chưa hết giận anh. Giờ lại nghe thêm ba Tinh Vân tỏ ý nghi ngại trách móc. Có những sự việc không phải vài lời có thể nói rõ và cũng có những sự việc càng không thể để lộ ra. Mỗi giây phút trôi qua của anh là từng hồi tranh đấu kịch liệt với thế lực của Lập bang và giới hắc đạo u ám thì làm sao anh có thể đem thêm lo sợ gắn lên người Tinh Vân?