Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 60: Chúng ta ở bên nhau đi



Lâm Cẩn rũ mắt nhìn Lê Hi, đang phân rõ những lời này là đùa giỡn hay là thật lòng.

Lê Hi cho rằng cậu nghe không rõ, liền lặp lại một lần nữa: "Tiểu Cẩn, cùng tôi đi M quốc được không? Tôi sẽ giúp cậu thu xếp mọi chuyện."

Lâm Cẩn lắc đầu nói: "Tôi không đi."

Cậu xoay người bước nhanh đi.

Phía sau truyền đến thanh âm bất mãn của Lê Hi: "Cậu còn chưa suy nghĩ mà đã mở miệng cự tuyệt, hay cậu vẫn không buông được anh tôi? Tôi thật sự không biết rốt cuộc hắn có gì tốt, đến bây giờ mà cậu vẫn còn chưa từ bỏ ý định!"

Lâm Cẩn quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Không liên quan đến hắn, là tôi không có dũng khí đi theo anh đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Ngôn ngữ, hoàn cảnh, bạn bè cùng với công việc, tôi đều không quen thuộc, hết thảy tôi đều phải học lại từ đầu. Tôi như vậy, làm sao có thể nuôi sống gia đình của mình?"

Lê Hi ngẩn người: "Cậu có tôi là đủ rồi. Tôi có thể nuôi và chăm sóc người thân của cậu, tôi......"

"Anh có thể nuôi tôi bao lâu đây? Nửa năm? Một năm? Hay là......cả đời?"

Lời này làm ánh mắt Lê Hi sáng lên, phảng phất thấy được hy vọng.

Hắn lập tức từ trên mặt đất bò dậy, đôi tay nắm chặt bả vai Lâm Cẩn: "Chỉ cần cậu nguyện ý, tôi nuôi cậu bao lâu cũng được!"

Lâm Cẩn vẫn lắc đầu: "Ai có thể bảo đảm chuyện cả đời chứ."

Có mới nới cũ đã là thiên tính của con người, bằng không đâu ra nhiều thất niên chi dương* như vậy.

*Thất niên chi dương: đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.

Lê Hi chưa chắc sẽ luôn thật lòng, Lâm Cẩn làm sao có khả năng đem hy vọng đặt lên người đối phương.

Huống chi cũng không phải chỉ có một mình Lâm Cẩn, cậu còn có Lâm Phi Phồn cùng Tiểu Nặc.

Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên ở G thành, việc học cùng bạn bè đều ở chỗ này, sao có thể từ bỏ sự quen thuộc nơi đây để xuất ngoại bắt đầu lại một lần nữa.

Quan trọng nhất chính là, Lâm Cẩn không nghĩ ra tại sao mình lại muốn cùng Lê Hi ra nước ngoài.

Chữa lành tổn thương?

Thật sự không cần.

Thịnh Diễn Chi lựa chọn cứu Giang Tinh Thần là việc mà Lâm Cẩn đã đoán được ngay từ đầu, cậu cũng không đến mức yếu ớt đến mức vì vậy mà buông xuôi tất cả, dìu già dắt trẻ đi cùng Lê Hi, này đối với Lâm Phi Phồn và Tiểu Nặc đều không tốt.

Vì né tránh Thịnh Diễn Chi? Vậy thì càng thêm không cần thiết.

Chỉ cần Thịnh Diễn Chi muốn, cho dù cậu đi với Lê Hi ra nước ngoài cũng sẽ bị bắt trở về.

Biện pháp tốt nhất, chính là làm Thịnh Diễn Chi tự mình buông tha cậu.

Lâm Cẩn cũng không nói gì thêm, xoay người đi ra ngoài kho hàng.

Vừa đi ra liền phát hiện Thịnh Diễn Chi cùng Giang Tinh Thần vẫn chưa rời đi, bọn họ ôm nhau đứng ở khu đất trống trước cửa kho hàng.

"Diễn Chi, đã qua mấy năm, mình vì sự nghiệp của bản thân, vẫn luôn không chịu đáp lại tình cảm của cậu, làm cậu thất vọng nhiều lần như vậy. Nhưng trải qua lần này, mình bỗng nhiên sợ hãi nếu chuyện ngoài ý muốn lại lần nữa phát sinh, chúng ta cứ như vậy bỏ lỡ nhau, mình nhất định sẽ vô cùng hối hận! Cho nên mình quyết định mặc kệ sau này như thế nào, hiện tại mình chỉ nghĩ cùng cậu ở bên nhau."

Giang Tinh Thần đưa lưng về phía Lâm Cẩn, thanh âm không cao không thấp, Lâm Cẩn vẫn nghe được rõ ràng.

Cậu nghĩ, Thịnh Diễn Chi rốt cuộc cũng được như ý nguyện, hắn chắc chắn sẽ đáp ứng.

Quả nhiên, Thịnh Diễn Chi vô cùng kinh hỉ: "Nói là phải giữ lời, cậu không có cơ hội đổi ý!"

"Tuyệt không đổi ý." Giang Tinh Thần nói.

Thịnh Diễn Chi mỉm cười, dùng sức ôm chặt người trong lòng ngực, khi giương mắt nhìn qua liền vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Lâm Cẩn một mình rời đi.

Thịnh Diễn Chi không khỏi nhíu mày, trong lòng mạc danh sinh ra một loại cảm giác không thoải mái.

Hắn ẩn ẩn hy vọng khi Lâm Cẩn nhìn thấy hắn cùng Giang Tinh Thần ôm nhau có thể làm ra hành động nào đó.

Tỷ như tiến lên đây hỏi hắn có phải đã cùng Giang Tinh Thần xác định quan hệ hay không, hoặc là lộ ra biểu tình thương tâm, chứ không phải yên lặng tránh đi.

Như vậy giống như một chút cũng không để bụng đến chuyện của hắn.

"Diễn Chi, cậu làm sao vậy?" Nhận thấy được sự khác thường của Thịnh Diễn Chi, Giang Tinh Thần ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Thần sắc Thịnh Diễn Chi vẫn bình thường như cũ: "Không có gì, mình đưa cậu trở về."

Giang Tinh Thần gật gật đầu, dư quang liếc đến Lâm Cẩn đang dần dần đi xa, trong lòng cười lạnh một tiếng.

May mắn hắn giành trước một bước cùng Thịnh Diễn Chi xác định quan hệ, nếu không lại kéo thêm mấy ngày, Thịnh Diễn Chi sẽ thật sự yêu Lâm Cẩn mất.

Bị lăn lộn một đêm, khi Lâm Cẩn trở lại Kiều gia đã là sáng sớm.

Kiều Tiểu Hân ngáp dài từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn cậu liền chấn động: "Trời ơi! Lâm Cẩn, tại sao cậu lại biến thành bộ dạng này? Đoàn phim các cậu không chỉ quay cả đêm mà còn ngược đãi diễn viên nữa sao?"

Lâm Cẩn miễn cưỡng cười cười, thanh âm khàn khàn có chút yếu ớt: "Mình không sao."

"Chân cũng đều chảy máu mà còn kêu không sao? Có phải muốn bị chặt đứt mới có thể tính là có sao không?" Tiểu Hân trợn trắng mắt, bắt đầu tìm kiếm hòm thuốc.

Không thể trách cô khẩn trương như vậy, thật sự là bộ dáng Lâm Cẩn có điểm quá mức thê thảm.

Khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, tóc thì lộn xộn, trên người còn khoác một cái áo to rộng, tay chân đều là những vết xước lớn nhỏ, vài chỗ còn đang chảy máu.

Quan trọng nhất chính là, trạng thái Lâm Cẩn thoạt nhìn quá kém.

Hai mắt thế nhưng không có một chút ánh sáng, lộ ra sự u ám, giống như vừa mới bị chuyện gì đó đả kích nghiêm trọng.

Kiều Tiểu Hân một bên đi tìm hòm thuốc, miệng vẫn cứ không dừng lại: "Lâm Cẩn, có phải khi cậu đóng phim quá nhập diễn hay không? Nhìn cậu như bây giờ, có phải vẫn còn chưa thoát diễn đi?"

Thoát diễn?

Tâm Lâm Cẩn có chút hoảng hốt, nhớ tới chuyện cậu cùng Thịnh Diễn Chi vẫn đang giả trang người yêu, nghĩ thầm, cậu xác thật nên nhanh chóng kết thúc vai diễn này.

Lâm Cẩn vừa muốn trả lời Kiều Tiểu Hân, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, cả người mất đi ý thức, ngã quỵ ở bên cạnh sô pha.

Lâm Cẩn sốt cao, hơn nữa trận sốt cao này trước sau vẫn luôn không giảm.

Trong lúc đó, cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, nhìn thấy Tiểu Nặc ghé vào bên giường, đôi mắt cùng cái mũi đều khóc đến hồng hồng.

"Ba ba, ba mau khoẻ lên nhé." Tiểu Nặc gắt gao nắm chặt ngón tay cậu.

Lâm Cẩn muốn nói Tiểu Nặc đừng khóc, nhưng yết hầu cậu rất đau, nói không ra lời, đầu óc cũng nặng trịch mơ hồ, giống như bị một cục đá lớn đè lên.

Trong chốc lát, cậu lại nhắm mắt, nặng nề hôn mê.

Có lẽ là giờ phút nay thân thể suy yếu, rất nhiều chuyện bị cậu đè ở đáy lòng không muốn hồi tưởng, lúc này lại lần lượt hiện lên.

6 năm trước, lần đầu tiên cậu bò lên giường Thịnh Diễn Chi, không có bất luận tiền diễn nào, không có ôn nhu vuốt ve hay vỗ về, cậu đau đến chết đi sống lại.

2 năm trước, cậu lần thứ hai bò lên giường Thịnh Diễn Chi, sau khi xong việc, Thịnh Diễn Chi dùng ngữ khí chán ghét nói: "Cút đi!"

Cậu ngạc nhiên, lộ ra biểu tình khó hiểu.

Thịnh Diễn Chi chỉ lạnh lùng nói một chữ: "Dơ."

Còn có một lần, trong lúc vô tình cậu từ trong miệng Trịnh trợ lý biết được Thịnh Diễn Chi thích ăn bánh ngọt, vì thế cố ý đi học.

Cậu mang theo tâm tình tràn đầy vui vẻ cùng chờ mong, đem điểm tâm đưa cho Thịnh Diễn Chi.

Thịnh Diễn Chi ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, trực tiếp nói trợ lý ném vào thùng rác, cũng cảnh cáo Lâm Cẩn: "Đừng có đem mấy cái đồ vật dơ bẩn của cậu đến trước mắt tôi!"

Thịnh Diễn Chi không chỉ một lần nói cậu dơ, thế nên Lâm Cẩn mỗi lần cùng hắn làm loại chuyện này, đều sẽ trước tiên nghiêm túc rửa sạch chính mình.

Sau này cậu mới biết, Thịnh Diễn Chi nói dơ không chỉ có thân thể cậu, mà là ở trong mắt đối phương cả người cậu từ trong ra ngoài đều thật dơ bẩn, sao có thể so với Giang Tinh Thần nguyên vẹn sạch sẽ.

Những chuyện như vậy thật sự quá nhiều, nhiều đến mức giống như những con dao sắc nhọn, đem tâm Lâm Cẩn rạch đến máu tươi đầm đìa.

Hồi ức dừng lại ở thời điểm bọn bắt cóc bắt Thịnh Diễn Chi lựa chọn lần cuối cùng, Lâm Cẩn nghe thấy thanh âm kiên định rõ ràng của Thịnh Diễn Chi: "Không đổi người!"

Hai lần có cơ hội lựa chọn, Thịnh Diễn Chi đều chọn Giang Tinh Thần, không một tia do dự.

Trong lòng Lâm Cẩn đột nhiên đau xót, mở bừng mắt.

Đỉnh đầu là trần nhà màu trắng, trong không gian tràn ngập mùi nước sát trùng nhàn nhạt.

"Ba ba, ba đừng khóc." Bên tai truyền đến thanh âm của Tiểu Nặc, tay nhỏ mềm mại đang lau nước mắt ở khóe mắt cho cậu.

Lâm Cẩn lúc này mới phát giác hai mắt của mình đã ướt đẫm.

"Ba ba không khóc." Lâm Cẩn kiên quyết không thừa nhận bản thân là một người đàn ông mà lại khóc thành như vậy, này thật sự có điểm mất mặt.

Kiều Tiểu Hân ngồi ở trước giường bệnh, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cậu cuối cùng cũng tỉnh."

"Đây là bệnh viện?" Lâm Cẩn quay đầu nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh.

"Vô nghĩa." Kiều Tiểu Hân đứng dậy rót cho cậu một ly nước ấm, "Cậu đột nhiên ngất xỉu, mình còn không đưa cậu đến bệnh viện thì đi đâu đây."

Lâm Cẩn ngượng ngùng nói: "Lần này lại gây thêm phiền toái cho cậu rồi."

Kiều Tiểu Hân xua xua tay, nói: "Cậu đã sốt cao một ngày một đêm rồi, mình thật sợ nếu cứ sốt cao không giảm, đầu óc cậu chắc sẽ sốt đến hỏng mất."

Lâm Cẩn kinh ngạc không thôi: "Mình nằm lâu như vậy sao?"

"Đúng vậy. Cậu mà còn không tỉnh lại, con trai bảo bối của cậu đành phải biến thành con trai của mình rồi." Kiều Tiểu Hân nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Nặc, "Thật đáng yêu, không bằng cho bé làm con nuôi của mình đi."

Lâm Cẩn cười: "Được a. Tiểu Nặc, về sau dì Tiểu Hân chính là mẹ nuôi của con được không!"

Vẻ mặt Tiểu Nặc mờ mịt, nhìn nhìn Lâm Cẩn, lại nhìn về phía Kiều Tiểu Hân, ngây thơ mờ mịt mà gọi một tiếng: "Mẹ nuôi."

"Bảo bối giỏi quá!" Kiều Tiểu Hân một phen bế Tiểu Nặc lên, để bé ngồi lên trên đùi của mình.

Tiểu Nặc vui vẻ lên, cảm thấy mẹ nuôi cùng mẹ hẳn là không có gì khác nhau, vì thế lại gọi một tiếng, kêu đến tâm Kiều Tiểu Hân đều mềm nhũn.

Sau khi Lâm Cẩn tỉnh lại, y tá lại đo nhiệt độ cơ thể cho cậu một lần nữa, xác định đã hạ sốt liền để cậu đi làm thủ tục xuất viện.

Lần này cậu phát sốt, chủ yếu vẫn là do liên tục nhiều ngày diễn cảnh đêm đến kiệt sức, hơn nữa tối hôm qua còn bị Lê Hi bắt cóc, thể xác và tinh thần đều phải chịu đả kích quá lớn.

Vì thế sau khi trở lại Kiều gia, tinh thần căng chặt cuối cùng cũng được thả lỏng, lập tức không chịu được mà gục ngã.

Y tá đi rồi, Kiều Tiểu Hân nhịn không được hỏi Lâm Cẩn: "Cậu đến tột cùng là mơ thấy chuyện gì mà khóc đến thương tâm như vậy."

Nước mắt cứ từng giọt từng giọt trào ra từ khoé mắt, cố tình còn bị hôn mê bất tỉnh, Kiều Tiểu Hân đều nhìn thấy rõ ràng cậu khổ sở thế nào.

Lâm Cẩn ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: "Chỉ là một ít chuyện cũ."

Kiều Tiểu Hân nói: "Hừ, cậu không muốn nói thì thôi, mình cũng không muốn nghe đâu. Cậu ở phòng bệnh chờ một chút, mình đi làm thủ tục xuất viện cho cậu."

Lâm Cẩn vội vàng nói cảm ơn, nghĩ đến tháng sau là sinh nhật của Kiều Tiểu Hân, cậu phải chuẩn bị một phần lễ vật thật tốt để cảm ơn cô ấy mới được.

Sở dĩ cậu nhớ rõ sinh nhật của Kiều Tiểu Hân, là bởi vì năm đó trong giờ sinh hoạt, lớp trưởng thống kê ngày sinh nhật của từng thành viên trong lớp, Kiều Tiểu Hân nói sinh nhật của cô đặc biệt dễ nhớ, lễ Giáng Sinh mỗi năm chính là sinh nhật của cô.

Tiểu Nặc ở phòng bệnh bồi Lâm Cẩn, ôm cánh tay cậu nói: "Ba ba, đêm qua có một bà lão gọi điện thoại cho ba, dì Kiều...... Ơ, mẹ nuôi giúp ba tiếp."

Bà lão?

Lâm Cẩn nghĩ nghĩ, trong đầu bỗng hiện lên một người.

Chẳng lẽ là Thịnh lão phu nhân?

Thịnh lão phu nhân đột nhiên gọi điện thoại tìm cậu làm gì? Có phải Thịnh Diễn Chi đã thẳng thắn nói ra việc giả người yêu cùng lão nhân gia, hiện tại Thịnh lão phu nhân muốn tìm cậu tính sổ sao?