Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 95: Không bằng tiễn thằng nhóc kia đi



Ngoài cửa là Trịnh trợ lý, phía sau Trịnh trợ lý còn có hai cấp dưới đi theo, trong tay hai người kia đều ôm một đống quà tặng tinh mỹ chất thành một chồng cao.

Trịnh trợ lý cười tủm tỉm nói với Lâm Cẩn: "Lâm tiên sinh, đây là Thịnh tổng đặc biệt chuẩn bị quà sinh nhật tặng cho cậu bé."

Lâm Cẩn kinh ngạc hỏi: "Toàn bộ sao?"

Trịnh trợ lý cười nói: "Không chỉ có nhiêu đây, trong xe dưới lầu vẫn còn."

Lâm Cẩn ngại hai người cấp dưới kia phải chạy xuống lầu lấy quà, liền đi theo bọn họ đi xuống, Tiểu Nặc cũng muốn đi xem quà sinh nhật của mình.

Hai cha con chạy đến dưới lầu liền thấy, Thịnh Diễn Chi cư nhiên chuẩn bị cả một xe quà tặng!

Lâm Cẩn sợ ngây người, Tiểu Nặc cũng giật mình mở to cái miệng nhỏ.

Trong chốc lát, quà sinh nhật đều được sắp xếp ngọn ngàng vào trong phòng khách, giống như một ngọn núi nhỏ.

Kiều Tiểu Hân đi quanh chồng quà sinh nhật một vòng, không ngừng trầm trồ: "Thịnh Diễn Chi thực sự rất có tiền a!"

Tiểu Nặc thật cẩn thận sờ sờ chồng quà, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi Lâm Cẩn: "Ba ba, tất cả những món quà này đều là chú Thịnh tặng cho con sao?"

Từ lúc Thịnh Diễn Chi cứu Lâm Phi Phồn ra khỏi Cố gia, Tiểu Nặc liền không kêu Thịnh Diễn Chi là chú xấu xa nữa.

Lâm Cẩn cười nói: "Đúng vậy, con thích chứ?"

Tiểu Nặc gật gật đầu, trong mắt sáng lấp lánh: "Dạ thích."

Lâm Cẩn cúi đầu cười nhìn bé: "Vậy con phải nhớ đến cảm ơn chú Thịnh nhé."

"Dạ." Tiểu Nặc ngoan ngoãn nói.

Lâm Cẩn đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Kiều Tiểu Hân cũng đi vào giúp đỡ, Lâm Phi Phồn ở phòng khách canh chừng hai đứa nhỏ.

Kiều Tinh Lan nhìn chồng quà sinh nhật giống như một tòa núi nhỏ, bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tiểu Nặc: "Chờ về sau mình kiếm được tiền, mình cũng sẽ tặng cho cậu một phòng đầy quà sinh nhật."

"Thật sao?" Tiểu Nặc mặt đầy chờ mong.

"Ừm!" Kiều Tinh Lan trịnh trọng gật gật đầu, lại có điểm không cao hứng, "Chuyện mình đã đáp ứng cậu, có khi nào không làm được chưa?"

Tiểu Nặc nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói: "Không có."

Sau đó tiến tới ôm chặt Kiều Tinh Lan, dùng sức hôn một cái lên mặt bé: "Kiều Tinh Lan, cậu đúng là bạn tốt nhất nhất nhất của mình!"

Kiều Tinh Lan nhắc nhở Tiểu Nặc: "Bạn tốt sẽ không hôn nhau."

Tiểu Nặc gật đầu: "Được, vậy về sau không hôn cậu nữa."

Kiều Tinh Lan: "......"

Bé duỗi tay nắm nắm nhúm tóc đang vểnh lên ở trên đầu Tiểu Nặc, bất mãn nói: "Không phải cậu đã đáp ứng khi lớn lên sẽ cùng mình kết hôn sao? Mình tất nhiên sẽ không phải bạn tốt của cậu."

"A......" Tiểu Nặc cái hiểu cái không, khuôn mặt nhỏ lộ ra một tia mờ mịt, "Vậy cậu là gì của mình?"

"Người yêu." Kiều Tinh Lan nhắc nhở nói.

Từ này là bé học được từ truyện tranh mà Kiều Tiểu Hân viết.

Tiểu Nặc tiếp tục gật đầu: "Mình nhớ rồi."

Kiều Tinh Lan lúc này mới vừa lòng.

Trong phòng bếp, Kiều Tiểu Hân vừa rửa rau, vừa hỏi Lâm Cẩn: "Cậu và Thịnh Diễn Chi đang ở bên nhau?"

Lâm Cẩn không tính giấu cô, hơi hơi cong môi cười cười: "Ừm."

Kiều Tiểu Hân như suy tư gì nói: "Khó trách hắn lại tặng Tiểu Nặc nhiều quà như vậy, lấy lòng Tiểu Nặc, tương đương lấy lòng cậu rồi."

"Mình biết." Lâm Cẩn là người đứng giữa, hơi nhíu mày nói, "Kỳ thật hắn không thích Tiểu Nặc, mình nhìn ra được."

Thịnh Diễn Chi từ trước đến nay không thích trẻ con, cảm thấy trẻ con rất phiền phức, hơn nữa hắn cho rằng Tiểu Nặc là con của Lâm Cẩn và người phụ nữ khác sinh ra, cho nên đối với Tiểu Nặc cũng không mấy ưa thích.

Cũng bởi vì rõ ràng điểm này, cho nên tối nay Thịnh Diễn Chi đột nhiên tặng quà cho Tiểu Nặc, Lâm Cẩn mới cảm thấy giật mình.

Đây là chuyện mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

Tuy nói loại chuyện gián tiếp lấy lòng này có điểm đơn giản lại thô bạo, nhưng ít nhất chứng minh Thịnh Diễn Chi đã đem đoạn quan hệ giữa bọn họ đặt ở trong lòng.

Nghĩ đến bộ dáng mấy ngày nay của Thịnh Diễn Chi vừa bá đạo vừa dính người, giống như mấy đứa trẻ mới lớn tập tành yêu đương, Lâm Cẩn vô ý cong khóe môi lên.

"Oa, nhắc tới Thịnh Diễn Chi, cậu cười đến thật nhộn nhạo a." Kiều Tiểu Hân tiến đến trước mặt Lâm Cẩn, cười hì hì trêu ghẹo.

"Mình, mình chỉ vui vẻ thay Tiểu Nặc mà thôi." Lâm Cẩn giả vờ bận rộn, mở nồi canh ra, vơ lấy cái hũ muốn thêm muối vào nồi.

Kiều Tiểu Hân cuống lên hỏi: "Cậu lấy bột ớt làm gì? Cậu muốn làm canh gà nấu ớt hả?"

Lâm Cẩn cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên trong tay cậu là hũ bột ớt đỏ lè, khác hoàn toàn với hũ muối.

Trong nháy mắt, hai bên tai cậu đã đỏ bừng.

Kiều Tiểu Hân không chút khách khí cười nhạo nói: "Đàn ông nói chuyện yêu đương, ngay cả dầu muối dấm đường cũng đều không phân biệt rõ sao ha ha ha ha!"

Sắc đỏ đã bắt đầu tràn xuống cổ Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn cùng Kiều Tiểu Hân làm một bàn đồ ăn, trong đó sườn dê nướng là tản ra hương vị thơm nồng nhất, làm cho hai đứa nhỏ nuốt nước miếng ừng ực, ngay cả Lâm Phi Phồn cũng liên tục dừng tầm mắt ở trên bàn đầy đồ ăn kia.

Bánh kem chocolate được đặt ở trước mặt Tiểu Nặc, Lâm Cẩn đem nến cắm lên trên bánh, đội cái nón sinh nhật hình tam giác đáng yêu lên đầu Tiểu Nặc.

Sau khi tắt đèn, trong phòng khách chỉ còn lại ánh sáng vàng nhạt xung quanh ngọn nến ấm áp, bọn họ vây quanh Tiểu Nặc hát bài chúc mừng sinh nhật.

"Bảo bối, con ước thầm ở trong lòng là được, đừng nói ra nhé." Lâm Cẩn ôn nhu xoa đầu bé.

"Dạ." Tiểu Nặc nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng rung động, giống như một cây quạt nhỏ.

Còn tiếp~~~~~~~