Chia Tay Thôi Mà, Sao Anh Ta Bỗng Dưng Điên Thế

Chương 12



Hồi chiều cậu xới đất trồng cây trong vườn, trên gấu áo sơ mi bị dính đất, Phương Nhiên Tri muộn màng nhận ra "Anh à, lúc tới đây, em không mang theo quần áo để thay."

Phòng tổng thống rộng rãi đầy đủ tiện nghi, bồn tắm trong phòng tắm có thể chứa hơn sáu người, là một nơi tắm rửa rất tốt.

Tấm gương khổng lồ đối diện bị hơi nước làm mờ, Phương Nhiên Tri nhìn không rõ bản thân, cậu đứng ở nơi xa cũng không định nhìn, nhón đôi chân trần lên hôn Lục Tễ Hành.

Bàn tay to ấm áp đặt ở hai bên eo Phương Nhiên Tri nâng cậu lên, để cậu không cần nhón chân thoải mái mà hôn.

Lục Tễ Hành nói "Ngày mai bảo Trương Trình mua áo mới mang tới, hôm nay mặc tạm của tôi đi."

Lục Tễ Hành cao 1m9, trong khi Phương Nhiên Tri chỉ cao 1m8, hình dáng cơ thể của hai người khác biệt rất lớn, cậu mặc quần áo của Lục Tễ Hành, kích cỡ chắc chắn sẽ to hơn rất nhiều.

Trước kia Phương Nhiên Tri chưa từng mặc, vậy mà cậu lại có hơi mong chờ. Đôi mắt đen đẫm nước nóng của cậu sáng lên, như thể thứ lát nữa cậu mặc không phải là quần áo mà là có được trái tim của Lục Tễ Hành.

"Vâng, cảm ơn anh."

Lục Tễ Hành một tay vững chắc ôm cậu, giơ tay còn lại lên xoa cổ tay trái của Phương Nhiên Tri, thản nhiên hỏi "Đồng hồ đâu? Tại sao không đeo?"

Động tác muốn hôn Lục Tễ Hành của Phương Nhiên Tri chợt dừng lại, hàng mi run rẩy.

Tối nay Lục Tễ Hành đột nhiên đến gặp cậu làm cậu mê mụi quên mất chuyện này, đó là chiếc đồng hồ trị giá 52 triệu.

Chiếc đồng hồ để trong túi quần thể thao màu đen của cậu, vừa nãy mới cởi ra để trong bồn rửa, Phương Nhiên Tri vùng vẫy xuống đất, không dám nũng nịu bám người nữa, cẩn thận giải thích "Đồng hồ ở trong túi quần... vốn em định lên lầu cất đi, nhưng lúc đó em gọi điện cho anh nên quên mất."

Lục Tễ Hành đẩy vai cậu, ấn lưng cậu xuống, nhốt cậu vào góc tường, có cảm giác trấn áp ngập đầu "Sao lại cất đi? Không thích à?"

"Không có... em thích lắm." Phương Nhiên Tri cau mày, sau khi giãn hàng mày ra, cậu quay lại nhìn khuôn mặt Lục Tễ Hành gần trong gang tấc, bày ra dáng vẻ không hiểu chuyện hỏi "Anh à, anh có biết tên của chiếc đồng hồ đó gọi là "Bên Bờ Nhìn Lại" không?"

Những đốt ngón tay mạnh mẽ từ phía sau vòng lên đẩy cằm Phương Nhiên Tri, ngón tay cái của anh cọ xát đôi môi như đang muốn ép người ta nói ra sự thật, có vài đầu ngón tay chọc vào miệng cậu nếm thử cảm giác ấm áp.

Ánh mắt Lục Tễ Hành dò xét, trầm giọng đáp "Không biết."

Phương Nhiên Tri cụp mắt, không biết có tin hay không nhưng vẫn không bỏ cuộc "Chiếc đồng hồ này do một người đàn ông rất yêu vợ thiết kế, ban đầu chỉ để trưng bày chứ không bán."

Lục Tễ Hành kiên nhẫn đáp "Ừm."

Cảm xúc hỗn loạn khiến người tình nhỏ vô cớ hờn dỗi, xem ra Lục Tễ Hành thật sự không biết lai lịch của chiếc đồng hồ. Phương Nhiên Tri thất vọng nhưng không để lộ ra ngoài, hỏi lần cuối "Vậy tại sao anh lại muốn đấu giá chiếc đồng hồ này?"

"Trông đẹp." Lục Tễ Hành nói "Hợp với em."

Cậu biết Lục Tễ Hành sẽ không để tâm cậu đến thế mà.

Phương Nhiên Tri há miệng cắn ngón tay của Lục Tễ Hành, như thể cậu đang trút giận. Răng cắn vào thịt, chạm tới đốt ngón tay, hai hàm răng nghiến lại.

Bộ dạng này của cậu trong mắt Lục Tễ Hành đáng yêu đến mức anh muốn dạy dỗ cậu một chút.

Lục Tễ Hành còn dạy cậu "Dùng thêm chút sức. Tri Tri, vừa nãy tôi cho em ăn rồi mà, chưa ăn no sao?"

Đôi mắt Phương Nhiên Tri đỏ hoe, con ngươi ươn ướt như thể rất ấm ức, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Áo sơ mi của Lục Tễ Hành mặc vào người Phương Nhiên Tri thật sự rất to, vạt áo dài gần như che mất nửa đùi, có thể xem như váy ngắn.

Cổ tay áo được xắn lên ba vòng để lộ xương cổ tay, những chiếc cúc không cài phía trên trượt sang một bên không đều để lộ đôi vai đầy đặn và xương quai xanh lọt hết vào tầm mắt. Phương Nhiên Tri và Lục Tễ Hành ngồi trên sô pha, cậu cắn ngón tay cái của anh, đang suy nghĩ từ ngữ không biết có nên nói hay không, bối rối đến mức chỉ biết rầm rì.

Cắn nữa thì tay sẽ đỏ mất, Lục Tễ Hành rút tay ra để cậu không ngược đãi mình nữa, dẫn dắt sang chuyện khác "Có chuyện muốn nói với tôi?"

"Ừm..." Phương Nhiên Tri nuốt nước bọt, hắng giọng sắp xếp lại từ ngữ "Anh à, chiếc đồng hồ này đắt quá, em không thể nhận được, anh giữ lại đi."

Sau khi cậu lấy đồng ra khỏi túi thì đặt nó trên bàn cà phê, Lục Tễ Hành nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng, như thể đang nhìn một thứ rác rưởi không thể chiếm được cảm tình của người mình yêu, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng "Không muốn thì vứt nó đi."

Phương Nhiên Tri sửng sốt "Anh à..."

"Nếu em không thích món quà này, lần sau tôi tặng em thứ khác là được, nhưng đừng trả lại cho tôi." Lục Tễ Hành đẩy cậu xuống hôn thật mạnh thật sâu, Phương Nhiên Tri suýt nữa không thở được, kiềm nén đến mặt đỏ bừng.

Lục Tễ Hành nói "Tri Tri, tôi thích em, tặng em những thứ này đương nhiên để làm em vui, đây mới là ý nghĩa thật sự của quà tặng, nếu em không thích thì nó chẳng còn giá trị, nói gì đến quý giá."

Hai tay cậu ôm chặt cổ Lục Tễ Hành, vai lưng của Phương Nhiên Tri run lên, kích động muốn khóc khi nghe thấy từ "thích".

Khi không ở trên giường mà muốn Lục Tễ Hành bộc bạch như vậy là điều không thể nào, anh không thường nói những lời như thế, nhưng mỗi lần như vậy Phương Nhiên Tri đều sẽ đắm chìm trong tình yêu của đối phương, sau đó tự lừa dối mình rằng Lục Tễ Hành thật sự rất thích cậu.

Phương Nhiên Tri hờn dỗi nhỏ giọng nói "Em đâu có đáng giá 52 triệu chứ..."

Bắp chân cậu chuột rút co rúm, lời tự ti nhanh chóng ngừng lại, sức mạnh của bàn tay to véo sau gáy cậu dần biến mất. Lục Tễ Hành xoa xoa gáy Phương Nhiên Tri, nói với cậu "Em đáng giá hơn thế."

Dây đeo của chiếc đồng hồ lại quấn vào cổ tay trái, tuy lạnh nhưng chẳng mấy chốc đã được hơi ấm của cơ thể làm ấm dần. Lục Tễ Hành vặn khóa đồng hồ, kêu lạch cạch nhẹ nhàng như dây chuyền "Không được phép trả đồng hồ cho tôi, tôi không biết nó có ý nghĩa đặc biệt gì, em cứ xem nó như một món trang sức bình thường là được."

"Nghe hiểu chưa?"

Phương Nhiên Tri gật đầu "Vâng."

"Em hiểu rồi."

Ngoài những lời nói ra khỏi miệng, Lục Tễ Hành từ đầu đến cuối không hề dịu dàng, hình như có hơi giận vì nghe Phương Nhiên Tri nói muốn trả đồng hồ, hơi thở nặng nề có phần trấn áp.

Phương Nhiên Tri không dám chọc anh không vui nữa, liền nịnh nọt vuốt má anh, dùng bộ dạng đáng thương dỗ dành kim chủ "Em biết rồi, không trả thì không trả mà, anh à, anh đừng dữ với em..."

"Tôi dữ với em chưa?" Lục Tễ Hành cảm thấy kỳ lạ "Còn chưa bắt đầu mà."

Còn...... chưa bắt đầu? Phương Nhiên Tri dựa nửa người vào ghế sô pha, đôi mắt đen ươn ướt bàng hoàng mở to, run rẩy "hả?" một tiếng.

Bây giờ đã hơn bốn giờ rồi.

Anh áp lòng bàn tay vào vùng bụng phẳng qua lớp vải áo sơ mi, Phương Nhiên Tri chợt run lên, cơ bụng co giật vì sợ hãi.

Hai tay cậu nhanh chóng bắt lấy cẳng tay của Lục Tễ Hành, không cho anh chạm vào bụng mình, cuối cùng lo lắng không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, run rẩy bàn bạc "Anh à, ngày mai chúng ta......"

"Trước giờ em cầu xin chuyện này chẳng có ích gì, hơn nữa sẽ càng khiến tôi quá trớn hơn." Lục Tễ Hành cảnh báo cậu, hôn lên dái tai Phương Nhiên Tri, không có cơ hội bàn bạc, giống như ma quỷ dụ dỗ "Vậy nên bé cưng Tri Tri, thông minh một chút, tiết kiệm sức một chút, chỉ cần khóc thôi là được."