Chia Tay Thôi Mà, Sao Anh Ta Bỗng Dưng Điên Thế

Chương 18



Phương Nhiên Tri bị Lục Tễ Hành chọc ghẹo qua điện thoại, làm mặt cậu đỏ bừng, cậu đứng ngoài ban công hóng gió đêm, vỗ vỗ mặt mấy cái mới bình tĩnh lại.

Phải công nhận Lục Tễ Hành lúc không nghiêm túc là lúc mà Phương Nhiên Tri thích nhất.

Khi đó mới cảm thấy hai người như đang yêu.

Nhưng nghĩ đến chuyện yêu đương, Phương Nhiên Tri lại nghĩ đến chàng trai mà Lục Tễ Hành thích. Rốt cuộc là người thế nào mới được anh thích đến vậy, cả tình cảm cũng không dám bày tỏ.

Phương Nhiên Tri không ghen tị, chỉ có hơi chua chát, nhịp tim đập nhanh do vừa nãy gửi tin nhắn thoại suýt thì làm chuyện ấy với Lục Tễ Hành đã trầm lắng rất nhiều, cậu cũng bình tĩnh lại.

Nghĩ những chuyện này hình như chỉ tự chuốc thêm phiền, người mà Lục Tễ Hành thích đang ở nước ngoài, chưa từng trở về, cho nên cậu vốn không cần phải lo lắng gì.

Phương Nhiên Tri vui vẻ trở lại.

"Rừ rừ —"

Tiếng báo tin nhắn wechat vang lên, Phương Nhiên Tri đóng cửa ban công, quay người chạy về, giọng nói trầm trầm của Lục Tễ Hành vang vọng trong phòng ngủ yên tĩnh.

"Tri Tri, khuya lắm rồi, ngủ đi. Nghe lời, đừng chọc tôi, tôi sợ em về sẽ lại khóc lóc như hổ giấy."

Nói bậy, cậu rõ ràng giỏi như thế...... Phương Nhiên Tri nằm trên giường, gáy đặt trên gối, một bên gối che đi nửa khuôn mặt, cậu thiếu tự tin vặn lại "Em không phải hổ giấy, lần nào em cũng rất giỏi, làm cho anh thấy thoải mái......"

Nhóc con không biết hối cải, Lục Tễ Hành bật cười, thật sự muốn đến tìm Phương Nhiên Tri ngay trong đêm, làm cậu một miệng không nói được, miệng còn lại chỉ có thể căng cứng...... giọng điệu Lục Tễ Hành biến đổi, hơi trách ra lệnh "Tri Tri, bây giờ lập tức nhắm mắt ngủ, nếu còn nói thêm một câu, tôi sẽ ghi sổ."

Cảm giác trấn áp ập tới, như thể giây sau đó Phương Nhiên Tri sẽ bị lột trần, rồi bị ăn từ trong ra ngoài, Phương Nhiên Tri tức thì ngoan ngoãn.

Còn nửa tiếng mới đến mười giờ, Phương Nhiên Tri vốn định đọc kịch bản một lát, nhưng bây giờ chỉ đành nghe lời, tắt đèn nhắm mắt lại.

Cậu ngoan ngoãn nằm xuống giường, vì chưa ngủ được nên cậu lướt lại nội dung kịch bản trong đầu, cân nhắc lựa chọn.

Kịch bản hiện đại thiên về phim thần tượng đô thị, cốt truyện hoàn chỉnh, tuyến tình cảm và sự nghiệp không quá phức tạp, trọng tâm chính là ngọt ngào thuận lợi, lượng khán giả thu hút được cũng sẽ nhiều.

Bộ phim truyền hình cổ trang có tên "Hành Nhai", nội dung tổng thể là trả thù, các nhân vật có những khoảnh khắc nổi bật, hình tượng có chiều sâu. Nam chính ngay thẳng trượng nghĩa, tính cách trước sau thay đổi cực lớn, đây là thử thách về kỹ năng diễn xuất.

Phần đầu phải diễn thiếu niên hào hiệp xông pha giang hồ, diễn kém quá thì trông như thằng ngốc, diễn lố quá thì rất giả tạo, nhìn thì đơn giản nhưng thực tế có rất nhiều thử thách.

Tuy nhiên, Phương Nhiên Tri chưa từng nghĩ đến việc thử vai nam chính trong một bộ phim truyền hình dự án lớn.

Cậu thích vai nam phụ thứ ba, một người tốt, nói nhiều, thú vị, rất bắt mắt. Kết cục nam phụ thứ ba chết, chắc chắn sẽ thu được rất nhiều nước mắt của khán giả.

Điều quan trọng là vai nam phụ thứ ba này nói rất nhiều...... nhớ đến chuyện Lục Tễ Hành bảo cậu kết bạn nhiều hơn, con ngươi Phương Nhiên Tri chuyển động dưới mí mắt, háo hức muốn thử.

Đợi ghi hình xong, cậu sẽ thử vai nam phụ nói nhiều trong phim truyền hình cổ trang này.

Chương trình giải trí "Show Yourself" rất nhanh đã đến ngày cuối cùng.

Mấy khách mời rất hòa hợp, giúp đỡ nhau, không tranh giành như tưởng tượng ban đầu, khi sắp chia tay, ai nấy đều cảm thấy không nỡ.

Người tình nhỏ mà Lục Tễ Hành từng khen là rất ngoan quả thật giành được danh hiệu "thỏ con ngoan ngoãn" trên mạng.

Phó Văn còn tưởng mình có thể nhìn thấy một Phương Nhiên Tri khác biệt, xem mưa đạn dòng nào cũng khen tốt khen ngoan, làm cậu có cảm giác bản thân lòng dạ hẹp hòi.

Nhưng thật sự cậu nghĩ mãi không ra, đi theo Lục Tễ Hành rõ ràng là có thể nắm được rất nhiều tài nguyên tốt, nhưng Phương Nhiên Tri lại không mấy nổi tiếng, cậu ta không mở miệng đòi sao?

Rốt cuộc cậu ta có ý đồ gì?

Hay là vì Lục Tễ Hành không muốn cho tài nguyên?

"Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt chỉ còn buổi chiều hôm nay thôi." Lương Sương cầm lời bài hát đêm qua mới viết được một nửa nằm trên ghế sô pha, để cuốn vở che hết mặt, vừa tìm cảm hứng cho một nửa còn lại, vừa cảm khái nói "Sau khi về thì quản lý của em sẽ lại không cho em ăn món này, không cho em ăn món kia, suốt ngày nói dễ mập lắm, giảm cân rất khó...... ài, em sắp mất Nhiên Tri và thế giới đầy món ngon rồi."

Lưu Tĩnh Hâm nghịch nghịch móng tay, mỉm cười dịu dàng như người chị "Thế em cứ trói Tiểu Tri bên cạnh là được rồi?"

"Được thật sao?" Lương Sương ngồi thẳng dậy, đánh rơi tập lời bài hát xuống sàn, quay sang nhìn Phương Nhiên Tri đang ngồi đọc kịch bản đối diện, ánh mắt ác liệt, khoa trương nói "Nhiên Tri, ngày mai theo anh đi, anh sẽ trả lương cho em, anh con nhà giàu có đời thứ ba, có rất nhiều tiền."

Phương Nhiên Tri không ngẩng đầu, thậm chí còn không nhìn, tàn nhẫn nói "Không muốn."

Trác Khinh Mạc đứng bên cạnh cười nói "Nhiên Nhiên có tay có chân, đẹp trai lại có diễn xuất tốt, cần lương của cậu sao? Đừng phí sức nữa."

Đụng phải tường, Lương Sương ôm ngực giả vờ ai oán, sau đó nằm ngửa trên ghế sô pha.

Nam phụ thứ ba trong "Hành Nhai" thật sự rất thú vị, chẳng qua ở phần đầu nam phụ thứ hai cũng khá giống nam phụ thứ ba, nói rất nhiều nhưng tính cách tao nhã, làm việc gì cũng tương đối thận trọng, âm thầm bảo vệ nữ chính, không đòi báo đáp, cho đến khi...... giết chết nữ chính. Đôi mắt Phương Nhiên Tri sáng ngời, cảm động trước câu chuyện.

Nội dung kịch bản khá ngắn, muốn hiểu nhân vật hơn thì phải vào tổ phim, Phương Nhiên Tri đọc vẫn chưa đã, bèn gấp sách lại hỏi "Tối nay mọi người muốn ăn gì?"

Sau khi bỏ phiếu, mọi người đều chọn mì ống.

Phương Nhiên Tri gật đầu đồng ý "Được."

Cậu đội mũ đeo khẩu trang, ngồi xe do tổ chương trình sắp xếp, một mình đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu cho buổi ghi hình cuối cùng, giúp chủ nhà lắp đầy tủ lạnh.

Trác Khinh Mạc nói muốn đi cùng nhưng Phương Nhiên Tri từ chối.

Ngày mai cậu sẽ về Nam Thành, sẽ được gặp anh, Phương Nhiên Tri không giấu nổi hưng phấn, làm gì cũng vui vẻ mong chờ.

Sau khi đi siêu thị về, cậu ngồi đợi một lúc, đúng năm giờ chiều thì bắt đầu vào bếp. Sáu giờ bắt đầu ăn tối, có lẽ vì đói nên Phương Nhiên Tri ăn một lần hết nửa bát mì, thậm chí hút hết sợi mì không cắn nửa chừng.

Ngày thường cậu ăn uống lịch sự an tĩnh, hiếm khi ăn ngốn thế này, nếu đổi là người khác thì không khoa trương đến thế, chỉ nghĩ đó là hành động bình thường, nhưng nếu người này là Phương Nhiên Tri thì hơi kỳ lạ, mọi người ngẩng lên nhìn cậu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Trên bàn ăn nhất thời im lặng, Phương Nhiên Tri nhận ra có điều không ổn, cậu ngước mắt lên thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, cậu phồng má lặng lẽ cắn đứt sợi mì, không hút nửa còn lại vào miệng.

Vội vàng nhai hai lần rồi nuốt xuống, ngón tay Phương Nhiên Tri gãi gãi đầu đũa, chợt nhỏ giọng chột dạ nói "Sao vậy?"

"...... tướng ăn của em xấu lắm sao?"

Tự hỏi xong, Phương Nhiên Tri nhìn kỹ vào ống kính, giọng càng nhỏ hơn "Tướng ăn của em chắc không xấu nhỉ."

Trác Khinh Mạc là người phản ứng đầu tiên, bật cười nói "Nhìn không ra nha, em còn quan tâm đến hình tượng."

Phương Nhiên Tri gật đầu hai cái, nghiêm túc nói "Ừm, em kiếm cơn nhờ mặt mà."

Trác Khinh Mạc không nhịn được cười "Đáng yêu quá chừng, thật thú vị."

Cười gì chứ? Cậu thật sự rất quan tâm đến hình tượng, Lục Tễ Hành sẽ nhìn thấy. Không biết tướng ăn vừa rồi có xấu thật không, Phương Nhiên Tri nhìn vào ống kính tự cứu "Tướng ăn của tôi rất đẹp, nhớ thích tôi nhé."

Nói xong, cậu duỗi tay ra, bắt chéo ngón cái và ngón trỏ, cố gắng thả lỏng, giọng điệu kỳ lạ, ngại ngùng nói "Bắn tin cho anh...... chị em."

[A a a a a cậu ấy đang bắn tim với tôi kia, tôi không động lòng mà được sao!]

[Tri Tri à, cậu xem cậu bắn tim mà ngại ngùng thế, nói "anh chị em" cũng lắp nữa.]

[Ha ha ha ha, vừa nãy tôi còn nghĩ cậu ấy đang bắn tim cho ai đó.]

[Phải công nhân miệng Tri Tri trông rất nhỏ, nhưng bên trong chứa nhiều thật, ngậm thứ khác chắc không vấn đề nhỉ.]

[Lầu trên?????]

[......]

Mưa đạn trên màn hình quá sức nóng bỏng, làm cho Lục Tễ Hành ở Nam Thành xa xôi muốn lờ đi cũng không được, nét mặt anh lạnh lùng bảo Trương Trình xử lý những bình luận tương tự xuất hiện trên weibo, nhưng lời nói đã đi vào lòng thì không xóa được.

Cho nên tối hôm sau về đến tiểu khu Tử Kinh, anh thấy Phương Nhiên Tri mở cửa đón, Lục Tễ Hành cứ nhìn chằm chằm miệng cậu.

"Anh à, anh đến rồi." đôi mắt Phương Nhiên Tri như nai con làm Lục Tễ Hành cảm giác mệt mỏi mấy ngày nay đều được quét sạch, anh ôm người vào lòng "Ừm."

Phương Nhiên Tri ôm cổ anh, hơi nhón chân hôn lên má anh.

Lục Tễ Hành cụp mi, ánh mắt nhìn đôi môi đỏ thẫm càng sắc bén hơn.

"Sao vậy?" Phương Nhiên Tri bị anh nhìn chằm chằm, làm hai chân mềm nhũn, treo bản thân lên người Lục Tễ Hành hỏi "Sao lại nhìn em như vậy?"

Lục Tễ Hành nâng cằm Phương Nhiên Tri, nhớ đến những bình luận trên mạng, không giấu được ý nghĩ xấu xa "Miệng nhìn thì không lớn, nhưng khoảng trống bên trong lại rất rộng."

Phương Nhiên Tri ngơ ngác "Gì?"

Tim cậu nhất thời thắt lại, anh nghĩ mình không hiểu sao? Có vài mưa đạn...... ban sáng anh nhìn thấy rồi

Lục Tễ Hành mặc kệ cậu có nghe hiểu hay không, nói "Vậy tại sao trước đây bảo em ngậm chút đồ, em cứ nói không được?"

Phương Nhiên Tri sững sờ, không dám nhìn thẳng mắt anh, thiếu tự tin vặn lại "Đó là một chút à..."

"Không nhiều." Lục Tễ Hành khiêm tốn cười một tiếng, quyết định không trêu cậu nữa "Tôi......"

Phương Nhiên Tri ôm cổ Lục Tễ Hành, tựa trán vào vai anh, mời gọi "Vậy tối nay thử đi."