Chia Tay Thôi Mà, Sao Anh Ta Bỗng Dưng Điên Thế

Chương 21



Trước đây Phương Nhiên Tri cũng từng bị đánh vì nói dối.

Đó là chuyện của gần một năm trước. Lúc Phương Nhiên Tri quay bộ phim trinh thám chiếu mạng, chính là bộ phim thành công có tiếng vang trước khi cậu xuất hiện trong chương trình giải trí "Show Yourself".

Thời tiết cuối thu rất lạnh, Phương Nhiên Tri cần quay cảnh dưới nước, vì lúc đó bạn diễn chung của cậu bị cảm, thể trạng không tốt nên NG ba lần.

Một tiếng ở dưới nước sâu rất khó chịu, còn lạnh thấu xương.

Sau khi đạo diễn hô cắt, Phương Nhiên Tri lập tức quấn mình trong chiếc chăn do Ngô Chí đưa tới, cuộn mình như quả bóng, dùng quạt sưởi ấm, uống canh gừng cũng không có tác dụng, sau đó cậu đổ bệnh.

Mấy ngày kế đó, giọng cậu khàn đi, trong lúc quay phim cậu bàn với đạo diễn, sau khi quay xong sẽ đến phòng thu lồng tiếng lại, nếu không âm mũi quá nặng sẽ làm hỏng cảnh quay.

Cảm thấy giọng không hay nên Phương Nhiên Tri không dám gọi cho Lục Tễ Hành, cậu bứt rứt chịu đựng nỗi nhớ, viện lý do gần đây có cảnh quay đêm, hơi bận nên không gọi điện thoại được.

Lục Tễ Hành là người cuồng công việc, trong mối quan hệ của anh và Phương Nhiên Tri, Phương Nhiên Tri luôn là người chủ động, anh không hề nghi ngờ gì.

Ngày hôm sau, anh đến thăm phim trường.

Lục Tễ Hành cau mày khi nhìn thấy Phương Nhiên Tri ho sù sụ, cổ họng chịu đựng kiềm nén, cơn ho nghẹn lại làm lồng ngực phập phồng không theo nhịp.

Hai người đã không liên lạc mấy ngày, đột nhiên thấy anh, Phương Nhiên Tri bị nỗi nhớ và nghi ngờ làm mê muội đầu óc, cảm giác bệnh cũng khỏi luôn.

Lục Tễ Hành nấp trong khách sạn mấy ngày, đích thân chăm sóc cậu, Phương Nhiên Tri vui mừng trong lòng, bắt đầu thấy biết ơn lần bệnh này đã cho cậu và anh cơ hội sống chung thế này.

Nếu có thể, cậu thậm chí ước được bệnh lâu hơn.

Số lần Lục Tễ Hành đến thăm phim trường có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu không cẩn thận sẽ bị chụp ảnh, hai người không muốn mạo hiểm.

Nào ngờ Phương Nhiên Tri vừa hết bệnh, Lục Tễ Hành đã đè sấp cậu lên đùi cởi quần đánh một trận. Đầu óc Phương Nhiên Tri mơ hồ, mông tê dại như rau câu còn đang rung lắc, cậu nước mắt lưng tròng ngước nhìn Lục Tễ Hành.

Bàn tay to của Lục Tễ Hành lại phủ lên hai khối thịt mềm mại nhào nặn, sau khi đánh đòn thì dỗ dành "Trẻ con không nghe lời, nói dối, cần phải dạy."

Phương Nhiên Tri có trực giác Lục Tễ Hành không thích người khác nói dối mình, nhưng sau đó anh cũng không nhấn mạnh chuyện không được nói dối, Phương Nhiên Tri cũng không dám tùy tiện đoán mò, thời gian lâu dần, cậu đã quên mất chuyện này.

Bị đòn nhưng vẫn không nhớ.

Hôm nay lại phải ăn đòn rồi.

Phương Nhiên Tri cởi quần, kể cả quần trong, vừa dứt khoát cũng có hơi giãy chết nằm lên chân Lục Tễ Hành, quay mặt vào sô pha, không dám quay đầu nhìn.

"Ăn cơm ở nhà?" Lục Tễ Hành bình tĩnh ngồi đó, cả người Phương Nhiên Tri đè lên hai chân anh, anh thầm nghĩ, nhẹ quá, nên ăn nhiều một chút, nhưng miệng thì nói lời lạnh như tuyết mùa đông.

"Em...... A!"

Một cái tát giáng xuống không hề nương tay, lưng Phương Nhiên Tri run kịch liệt, cậu vùi mặt vào gối khẽ kêu lên.

So với lúc Lục Tễ Hành hưng phấn trên giường thì cái tát này chỉ bằng một nửa sức lực, nhưng bị đánh thật vẫn không chịu nổi, còn bị đánh ở nơi đó...... Phương Nhiên Tri nấc nghẹn xấu hổ, cảm giác mông tê dại.

"Sẽ đi tắm ngay?" Lục Tễ Hành không dùng tay kiềm chặt Phương Nhiên Tri, để cậu tự nguyện tiếp nhận hình phạt.

Phương Nhiên Tri lắc đầu nhận lỗi "Em......"

Lại một cái tát mạnh giáng xuống, đùi Phương Nhiên Tri run lên, siết chặt gối muốn làm mình nghẹt thở, nhưng vẫn không che được tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra dưới gối.

"Chúc tôi ngủ ngon trước?"

"Em...... hức!"

Sau khi chịu ba cái tát mạnh, Phương Nhiên Tri nấc nghẹn, vô thức giẫm một chân xuống đất, như muốn bỏ chạy.

Lục Tễ Hành vẫn không kiềm chế cậu, chỉ lạnh giọng nói "Chân, để lên."

Lục Tễ Hành vừa nói xong thì cái bóng của chân dài in trên tấm thảm lông cừu không hề do dự rụt về sô pha, cái bóng biến mất trên thảm, đôi chân sạch sẽ lại đặt trước mắt Lục Tễ Hành.

Phương Nhiên Tri nằm bất động, nhưng vai lưng cậu căng cứng.

Cái tát thứ tư, thứ năm...... làn da mềm mại của Phương Nhiên Tri đỏ bừng, còn in dấu tay.

Không biết là vì xấu hổ hay vì mông đau mà Phương Nhiên Tri khẽ rên rỉ.

Cảm nhận được cái tát thứ sáu sắp giơ lên, bàn tay cậu vội mò mẫm phía sau, nắm lấy tay Lục Tễ Hành, ôm vào trong lòng như giấu bom, liên tục xin lỗi "Anh à, em sai rồi......"

Cậu ngước mặt khỏi gối, lông mi ướt đẫm, khóe mắt ngấn nước, ai nhìn cũng thấy thương, Phương Nhiên Tri không có tự tin thương lượng nói "Hay là...... đừng đánh em nữa, tay anh đau."

Cả người Lục Tễ Hành căng cứng, cố sức mím môi mới đè được khóe môi muốn nhếch lên trái với ý muốn của chủ nhân. Liếc nhìn cái mông đỏ bừng của Phương Nhiên Tri, nhớ lại lý do tại sao cậu bị đánh, Lục Tễ Hành phút chốc lạnh mặt.

Anh thản nhiên nói "Chắc mông em đau nhỉ."

Phương Nhiên Tri mím môi, không buông tay Lục Tễ Hành, dùng sức giữ chặt.

Lục Tễ Hành không nhúc nhích, mà hỏi "Em cảm thấy em có thể giữ bao lâu?"

Nếu anh muốn, Phương Nhiên Tri sẽ không giữ nổi một giây.

Người tình nhỏ rất thông minh, quả quyết buông bàn tay to lớn của anh ra, dang rộng hai tay ôm eo Lục Tễ Hành "Anh à, em sai rồi...... em không nên gạt anh, không nên nói dối anh."

Lục Tễ Hành nhìn cậu từ trên xuống dưới, có hơi hướng như người trên cao nhìn xuống, nhưng anh không muốn Phương Nhiên Tri ngẩng đầu nhìn anh.

Anh muốn tầm nhìn của họ ngang nhau, không cần dè dặt.

Vì đang đánh người nên đường gân trên mu bàn tay vẫn chưa lắng xuống, Lục Tễ Hành muốn xoa cái đầu đầy tóc của Phương Nhiên Tri, nhưng cố kìm lại "Em đi gặp ai?"

Sao anh còn biết cậu ra ngoài gặp người khác, nét mặt Phương Nhiên Tri căng thẳng, cậu không muốn Lục Tễ Hành biết, nhưng đã đến nước này, cậu sẽ không nói dối gì nữa, không che đậy gì nữa.

Quan trọng nhất là hi vọng anh không giận thêm nữa. Suy nghĩ một lúc, Phương Nhiên Tri cẩn thận mở gấu áo của Lục Tễ Hành, vùi đầu vào trong tránh tầm mắt của anh, hôn lên cơ bụng của Lục Tễ Hành. Giọng nói phát ra bị quần áo và da thịt ngăn cách nên có hơi không rõ còn có hơi mờ ám.

"Đi gặp...... một người chị."

Chị? Phản ứng đầu tiên của Lục Tễ Hành là thở phào, Tri Tri chỉ thích đàn ông.

Phản ứng thứ hai lại là — Chị... chị à?

Gọi thân mật thế sao, bình thường Phương Nhiên Tri gọi anh cũng chẳng thấy ngọt ngào đến vậy. Lục Tễ Hành có hơi không vui, ánh mắt lạnh dần.

Dưới quần áo có tiếng sột soạt, Phương Nhiên Tri dụi mặt vào cơ bụng của Lục Tễ Hành như mèo con. Lục Tễ Hành vô thức nín thở, duỗi người như tấm ván giặt để người kia an tâm dụi.

Phương Nhiên Tri nhẹ giọng nói "Anh à, em biết lỗi rồi, đừng giận em nữa mà."

Động tác sột soạt tiếp tục, mái tóc mềm mại nhú qua lớp áo ngủ, sau đó một cái đầu xù xù nhô ra từ cổ áo rộng thùng thình của Lục Tễ Hành.

"Em có thể làm bất cứ chuyện gì." Phương Nhiên Tri lại áp má mình vào mặt Lục Tễ Hành, nịnh nọt hôn anh.

Lục Tễ Hành nhìn cậu không dời mắt, không phản ứng gì, nhưng ánh mắt khóa chặt Phương Nhiên Tri vào sâu trong con ngươi.

Anh muốn xem cậu còn có thể nói gì nữa, nhưng rồi con ngươi của anh run lên dữ dội.

"Anh tha thứ cho em đi." giọng Phương Nhiên Tri nhỏ như muỗi kêu "...... chồng ơi."