Chia Tay Thôi Mà, Sao Anh Ta Bỗng Dưng Điên Thế

Chương 9



Phương Nhiên Tri là nghệ sĩ, buộc phải có chế độ ăn uống hợp lý, chú ý đến việc luyện tập để mọi phần trên cơ thể trông cân đối.

Mịn màng xinh đẹp nhưng không yếu đuối, cơ bắp mỏng nhìn có vẻ gầy nhưng sờ vào thì rất tuyệt.

Lục Tễ Hành là người có kỷ luật, cộng thêm bên cạnh có Phương Nhiên Tri hay cường điều, anh thường xuyên tập luyện có thân hình cực phẩm. Những đường cơ bắp không khoa trương nhưng sẽ khiến người ta chảy nước miếng, lúc bật lên sẽ có cảm giác mạnh mẽ, những lần Phương Nhiên Tri nằm trong vòng tay anh trông vô cùng nhỏ nhắn.

Chẳng qua hiện giờ Phương Nhiên Tri không thể tự mình trải nghiệm sức mạnh này, thế nên cậu chỉ đành nhìn thêm vài lần cho đỡ ghiền.

Nhìn thêm mấy lần.

Hoàn cảnh trong màn hình điện thoại vẫn chưa đổi sang phòng ngủ, Lục Tễ Hành lười biếng dựa vào lưng ghế, dùng bàn tay to lớn mở áo tắm trên ngực, lộ ra những đường nét đầy đặn.

Trái cổ chuyển động phát ra âm thanh, Lục Tễ Hành không giấu được vẻ vui sướng, trêu chọc "Tri Tri, nhìn thấy chưa?"

Hai người cách xa ngàn dặm, Phương Nhiên Tri cẩn thận đếm từng ngày về, nóng lòng muốn nhìn thấy Lục Tễ Hành thật sự.

Buổi chiều ăn quá nhiều tráng miệng, cổ họng cảm thấy ngứa ngáy muốn uống nước, ho hai tiếng mới thấy đỡ hơn, Phương Nhiên Tri không dám nhìn anh quá lâu, nhưng cậu lại kiềm không được, ánh mắt đảo tới đảo lui như đang phạm tội "Ừm...... thấy rồi."

Ống kính chỉ quay từ phần cổ trở xuống, khuôn mặt của Lục Tễ Hành không lọt vào ống kính nhưng tiếng cười của anh rất rõ.

Phương Nhiên Tri xấu hổ đến mức chỉ muốn cắm đầu xuống đất, trong lòng cảnh cáo bản thân không được lố quá, như vậy sẽ rất suồng sã, nhưng miệng lại không đồng bộ với chủ nhân, nói "Muốn sờ."

A...... đang nói gì vậy trời, Phương Nhiên Tri ném điện thoại đi, hoảng sợ nói "Anh à, em phải đi tắm rồi."

"Ừm, được." Lục Tễ Hành giả như không nghe thấy sự ngượng ngùng của cậu, ở nơi không ai thấy nhếch khóe miệng, nghiêm túc nói "Dựng điện thoại lên."

Ban nãy mới nói sẽ cho anh xem cậu tắm, Phương Nhiên Tri chần chờ nhặt di động nằm trên bồn rửa lên, để dựa vào giá đựng bàn chải đánh răng, điều chỉnh góc độ, lùi hai bước về vị trí dưới vòi sen, hỏi "Anh có nhìn thấy em không?"

Lục Tễ Hành trầm giọng nói "Thấy."

"Thấy hết không?"

"Thấy."

Nước nóng đổ xuống xối vào cơ thể trắng nõn mịn màng, Phương Nhiên Tri không hề ngước mắt nhìn điện thoại, nếu không cậu sợ ánh mắt mình sẽ lại đầy sự quyến rũ, đây là thói quen của cậu khi đối mặt với Lục Tễ Hành.

Nếu quyến rũ làm cả hai bốc hỏa thì không hay, cậu không ở bên anh, không thể giúp anh giải quyết được.

"Tri Tri." giọng nói trầm thấp phát ra từ loa điện thoại có hơi không chân thật, càng mơ hồ hơn khi bị dòng nước trong phòng tắm lấn át.

Hình ảnh cơ ngực nhìn thấy vừa nãy cứ không nghe lời hiện lên trong đầu cậu, bất chợt nghe anh gọi một tiếng, Phương Nhiên Tri cho rằng tâm tư thầm kín của mình bị nhìn thấu, vai và cổ cậu hơi căng thẳng "Hả?"

Lục Tễ Hành hỏi "Buổi tối em về có xem lại phát sóng trực tiếp không?"

"Sao?" vừa mở miệng là bàn công việc, giống như ông chủ đang kiểm tra nhân viên có làm việc tốt, tạo ra lợi ích cho công ty hay không.

Phương Nhiên Tri biết Lục Tễ Hành không có ý này, nghĩ rằng anh không rõ quy trình "Mỗi tối lúc mọi người làm xong việc trở về phòng ngủ thì phát sóng trực tiếp cũng kết thúc, chương trình sẽ được tổ hậu kỳ cắt ghép rồi đăng video phát lại, không có chức năng xem lại nên bây giờ không xem được."

"Vậy em có lên weibo tìm kiếm không?" Lục Tễ Hành nói "Có người hâm mộ sẽ quay lại màn hình."

Phương Nhiên Tri lắc đầu "Không có." ngẩng đầu nhìn di động trên giá, lông mi dài đẫm nước, giống như bị ai đó bắt nạt tới khóc "Có gì sao anh?"

Lục Tễ Hành đang muốn về phòng ngủ thì nhìn thấy cảnh này, bước chân chợt khựng lại, hành lang tầng hai không bật đèn, tầm nhìn mờ mịt, ánh mắt thăm dò đó đầy hoang dã tham lam như một con thú hoang.

"Không có gì." Lục Tễ Hành lại sải bước, đẩy cửa đi vào phòng ngủ, hoàn cảnh sáng sủa trở lại "Tôi thấy rất nhiều người trên mạng đang bắt cặp ghép đôi nên nói với em."

"Ghép ai với ai?" Phương Nhiên Tri rất tò mò, một chương trình giải trí đời thường có gì hay để ghép, cũng đâu có kiểu đụng chạm sinh tình cảm.

Lục Tễ Hành không nói gì.

Nhất thời trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy, Phương Nhiên Tri ngừng tắm, động cơ nắm bắt cảm xúc của Lục Tễ Hành chạy điên cuồng "Lẽ nào là em và đàn anh?"

Lục Tễ Hành "Ừm."

Phương Nhiên Tri tiến lên hai bước đến gần điện thoại, khuôn mặt ướt đẫm nước nóng đập vào đầu óc của Lục Tễ Hành.

"Anh à, em và đàn anh Trác Khinh Mạc chỉ học cùng trường đại học, từng tham gia chung một hoạt động." Phương Nhiên Tri vội giải thích vì sợ bị hiểu lầm "Những thời gian khác không có qua lại gì cả, bọn em cũng không tạo tin đồn, không có quan hệ nào khác."

Nếu nghệ sĩ cần tạo tin đồn để tăng lưu lượng, người quản lý của hai bên sẽ trao đổi, tạo ra màn "hợp tác" đôi bên cùng có lợi.

Cũng có lúc không bàn bạc được, hoặc một bên không muốn nổi tiếng theo cách này, nhưng bên kia vẫn muốn trói buộc tạo tin đồn, đây là hành động trái quy tắc nhưng tình hình lưu lượng rất khả quan.

Tuy nhiên, Phương Nhiên Tri từ khi bước vào giới giải trí đã từ chối quy tắc "ngầm" này, ông chủ công ty của cậu là Lục Tễ Hành rất xem thường khi dùng cách này làm cho các nghệ sĩ nổi tiếng.

Huống chi địa vị hiện giờ của Trác Khinh Mạc không cần tạo tin đồn để đánh bóng tên tuổi, Ngô Chí cũng không nói với cậu phải tạo tin đồn gì.

Phương Nhiên Tri cau mày giải thích "Anh à, anh phải tin em."

Sao phản ứng mạnh như vậy, dường như câu hỏi bình thường của anh đã dọa cậu sợ, Lục Tễ Hành nói "Tôi không nói không tin em. Tri Tri, tôi đương nhiên tin em."

"Đây là công việc bình thường của em, sau này dù hai người tiếp tục hợp tác cũng không sao cả, không cần giải thích với tôi."

Không cần giải thích nghĩa là không quan tâm, cậu không có tin đồn thì tốt, có tin đồn cũng chẳng sao, Phương Nhiên Tri thấy hơi xấu hổ, cũng thấy buồn cười khi vừa nãy còn lo lắng sợ anh hiểu lầm.

Tại sao cậu cứ luôn hy vọng xa vời?

Cũng may anh không cười cậu chuyện bé xé ra to, nếu không cậu thật sự không dám ngẩng đầu lên.

"Ừm, cảm ơn anh." Phương Nhiên Tri ủ rũ, nhỏ giọng nói.

"Nhưng cậu ta đứng quá gần em." Lục Tễ Hành cẩn thận cân nhắc giọng điệu, dùng giọng điệu phù hợp để tỏ ra bản thân không quan tâm quá nhiều "Bảo cậu ta tránh xa một chút."

Ngọn lửa nhỏ đã tắt lại nhóm lên, le lói run rẩy, Phương Nhiên Tri kìm nén khóe môi sắp nhếch lên "Ừm!"

Tắm rửa xong lên giường đã mười giờ, trong phòng tắt hết đèn nên rất tối, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ sát đất dừng chân ở đây để lại vệt sáng.

Phương Nhiên Tri cuộn tròn kéo chăn lên tới cằm, nhìn chằm chằm ánh trăng nhẹ nhàng giẫm lên sàn nhà, trong đầu cậu đầy hình ảnh của Lục Tễ Hành. Từ khuôn mặt, giọng nói cho đến cơ ngực... tất cả đều khiến cậu không thể thoát ra, năm ngón tay chạm vào cử động, Phương Nhiên Tri vùi mặt vào chăn mỏng, lông mi nhắm chặt của cậu run rẩy kịch liệt, hai chân co lại chặt hơn.

Anh nói cậu không được chạm, cậu không được cho phép nhưng cậu không nhịn được.

Lúc tắm không mặc gì, cậu đã khỏa thân như vậy, anh nhìn cậu không phản ứng gì sao? Không cho cậu tự làm, cũng không thấy thở dốc.

Hình như bị dục vọng khống chế chỉ có một mình cậu.

Phương Nhiên Tri thấy thật thất bại, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến Lục Tễ Hành thật sự thích cậu đây.

Cậu lau tay sạch sẽ rồi mở trình duyệt trên di động gõ câu hỏi "làm sao để khiến người mình thích cũng thích mình", kết quả có rất nhiều bài đăng.

Các câu trả lời trong phần bình luận đại khái là — dũng cảm một chút, trực tiếp một chút.

Cậu mặc đồ ngủ tình thú, nói rõ muốn quyến rũ, tắm cũng cởi sạch, Phương Nhiên Tri thấy ngượng, như vậy chưa đủ trực tiếp sao?

Quả thật không trực tiếp như lần đầu khiến Lục Tễ Hành bắt nạt cậu, lúc đó cậu cầm đồ chơi chơi trước mặt Lục Tễ Hành, lúc đó cậu thật sự quá bạo.

Đêm đó sự bạo gan cũng dần mất đi, bị anh làm đến mức đầu óc mơ hồ.

Càng nghĩ tiếp thì dục vọng mới bị trục xuất lại có hơi không ổn, Phương Nhiên Tri đỏ mặt tim đập nhanh, nhắm mắt cưỡng ép mình đi ngủ.

Tập đầu tiên chỉ còn lại một ngày ghi hình, Phương Nhiên Tri nấu ăn, không cho Trác Khinh Mạc phụ giúp nữa.

"Sao không cho anh giúp." lần thứ hai bị đuổi ra ngoài, Trác Khinh Mạc dùng tay bám chặt cửa bếp, nghiêng nửa người nhìn Phương Nhiên Tri, tự đề cử "Có anh giúp sẽ tiết kiệm thời gian hơn."

Phương Nhiên Tri không lay động "Hôm nay em chỉ nấu mì, làm nhanh lắm. Đàn anh và mọi người cứ ngồi đi."

Để đảm bảo độ xác thực lời mình nói, cậu quay đầu "Dù sao người nấu cơm cũng không rửa bát, hôm nay anh rửa bát cũng vậy thôi."

Rửa bát thì rửa bát, Trác Khinh Mạc không đòi giúp nữa, cười nói "Cũng được."

Trạng thái này kéo dài đến buổi chiều, Phương Nhiên Tri không hề nhờ Trác Khinh Mạc phụ giúp, khoảng cách vừa phải, không tìm được sơ hở gì.

Mưa đạn trên màn hình nhận thấy có điều không ổn, nhao nhao nói "thất tình rồi", "không đúng nha", "chắc chắn hai người họ cãi nhau rồi", từng mưa đạn bay ra sôi nổi đến chóng mặt.

Tuy nhiên chuyện hòa hợp của hai nhân vật chính không có vấn đề gì, người hâm mộ Phương Nhiên Tri cho biết "Tri Tri nhà chúng tôi có thể là sợ người khác nghĩ mình ôm đùi to, mối quan hệ giữa hai người vẫn ổn."

Địa vị khác nhau, có kiêng dè như vậy cũng là chuyện bình thường, mọi người chẳng những thông cảm, còn thấy yêu mến Phương Nhiên Tri hiểu chuyện.

[Tri Tri thật đáng yêu]

[Em ấy có chồng chưa? Nếu chưa thì tôi có thể, tôi cao 1m9, tuổi 21 centimét (ngại ngùng)]

[Lầu trên lái xe quá tốc độ rồi!]

[Tốt nhất là ông đang nói về tuổi..... con mẹ nó, tôi chưa từng thấy ai tính tuổi bằng centimét cả]

[Tôi đang xem chương trình giải trí, đừng phá]

[Vợ Tri Tri ơi, hôn hôn hôn hôn]

[Có gì nói đó, Phương Nhiên Tri thật sự rất đẹp, lại có gì nói đó, đồng hồ trên tay rất hợp với anh ấy, của hãng nào đấy, nhìn đẹp quá, muốn mua]

[......]

Làm xong bữa trưa, Phương Nhiên Tri cầm đồng hồ đặt cạnh di động đeo vào cổ tay trái, sau đó vuốt ve đồng hồ.

Gần đây đều như vậy, khi cậu làm việc sẽ tháo đồng hồ ra, làm xong sẽ đeo lại.

"Nhiên Tri, đồng hồ của em đẹp quá, chắc không rẻ nhỉ." Lương Sương cắn hạt dưa xong thì phủi tay, hỏi "Em mua ở đâu vậy?"

Điều chỉnh xong mặt số, Phương Nhiên Tri ngẩng đầu, nói thật "Em cũng không biết."

Trác Khinh Mạc đột nhiên tiếp lời "Không phải là nhãn hiệu trong các cửa hàng trang sức cao cấp. Cách đây không lâu ở Đông Thành có một cuộc đấu giá, đồng hồ này nằm trong bộ sưu tập cuối cùng."

Phương Nhiên Tri hơi giật mình, Lục Tễ Hành đi công tác chính là ở Đông Thành.

Phó Văn đứng sau máy quay nghe vậy, lộ ra vẻ mặt chợt tỉnh ngộ, cuối cùng cậu cũng biết tại sao cảm thấy đồng hồ này trông quen quen.

Khoảng thời gian trước, cậu đột nhiên thích thiết kế của đồng hồ Blanc nên mua vài mẫu, sau đó thấy trên mạng có một chiếc đồng hồ với dây đeo vàng hồng, mặt số chạm khắc tinh xảo, tính thẩm mỹ nghệ thuật cao.

Cậu muốn mua nó, sau bao khó khăn mới liên lạc được với người phụ trách, lúc đó mới biết nhà thiết kế đã tặng chiếc đồng hồ này cho vợ mình, đặt tên là "Bên Bờ Nhìn Lại", để cầu nguyện cho vợ bị cơn bệnh giày vò, mệnh trong sớm chiều có thể khỏe lại nên nhà thiết kế không bán.

Không ngờ nửa năm sau, nó lại được bán đấu giá.

"Vậy vợ của nhà thiết kế đã khỏe chưa?" Phương Nhiên Tri lo lắng hỏi.

Trác Khinh Mạc cũng là một trong những người bị chiếc đồng hồ này mê hoặc, anh mỉm cười nói "Khỏe mạnh bình an, nên nó không còn để trưng bày nữa mà xuất hiện ở cuộc bán đấu giá."

Phương Nhiên Tri xoa mặt số, kết quả tốt nên trong lòng thấy thoải mái vui vẻ.

Trác Khinh Mạc đưa tay sờ cằm "Vì nó mang ý nghĩa sâu sắc nên con số đấu giá rất đặc biệt, nhất định phải kết thúc bằng 520, cho nên giá khởi điểm là 5 triệu 2." (5.200.000)

5 triệu 2??

Lúc này, Lương Sương tìm kiếm theo thông tin của Trác Khinh Mạc nói, không khỏi kinh ngạc "Tôi vừa tìm được buổi đấu giá... cuối cùng nó bán với giá 52 triệu." (52.000.000)

Phương Nhiên Tri vô cùng chấn động, tim như ngừng đập, nhưng bên ngoài vẫn thể hiện tố chất của diễn viên, ổn định bản thân, nhẹ nhàng nói "Bao nhiêu?"

Không biết ai lặp lại "52 triệu."

Phương Nhiên Tri nhanh chóng tháo đồng hồ ra nâng như ông lớn trong lòng bàn tay, giọng nhỏ như muỗi kêu "Trời ơi... bán em đi cũng không đáng giá 52 triệu."

Tim cậu đập thình thịch, nói thế nào thì bữa trưa cũng không ăn nổi nữa, Phương Nhiên Tri liếc nhìn máy quay, rồi quay lưng lại nhét mình vào một góc, cậu mở di động có ngàn lời muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Nhớ tới tối qua có người nói, theo đuổi người mình thích phải dũng cảm trực tiếp, Phương Nhiên Tri dùng sức gõ bàn phím.

Chỉnh sửa, gửi đi.

Tôi là Tri Tri: [Anh à, em muốn bán mình làm vợ cho anh.]

Tôi là Tri Tri: [Anh muốn không?]