Chia Tay Tra Nam, Tôi Tìm Được Bạn Trai Siêu Cấp Yêu Tôi

Chương 4



6.

Tôi rất tự tin vào tài nghệ nấu nướng không tệ của mình, nhưng khi vừa bước vào nhà, Giang Trì Duệ đã đuổi tôi sang một bên.

"Những việc như nấu cơm không phải việc con gái nên làm, dầu mỡ sẽ làm da tay bị thương."

Tôi nhớ lại, từ trước tới giờ mỗi lần có dịp tụ họp thì Giang Trì Duệ đều không để tôi và Vân Vân vào bếp lần nào. Mà Tống Trầm thì khác, từ trước tới giờ, hắn thậm chí còn chưa từng cảm ơn tôi lấy một lần vì đã hầm canh gà rồi mang qua tận nhà cho hắn. Hắn chỉ gửi Wechat qua.

"Canh gà em nấu ngon lắm."

Sau đó trong lòng tôi lập tức tràn đầy vui vẻ mà đi chuẩn bị, mong chờ mang qua tặng hắn.

Hắn lại không mặn không nhạt gật đầu với tôi một cái, sau đó không chút lưu luyến xoay người lên lầu. Tôi bừng tỉnh khỏi ký ức, đi tới bàn bếp bày nguyên liệu nấu ăn, nhỏ giọng nói với Giang Trì Duệ.

“Để em giúp anh sơ chế rau củ.”

Giang Trì Duệ nhìn tôi một hồi, đưa cho tôi một cái bông cải xanh.

"Vậy cũng được."

Tôi hài hước tiếp lời Giang Trì Duệ.

"Có thể để em giúp anh một tay không?"

Giang Trì Di đứng bên cạnh tôi, chậm rãi trả lời.

"Em có thể ở cùng anh, hai ta ở chung với nhau một lúc."

Tôi cầm bông cải xanh trong tay, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, có nên buông nó xuống rồi yên lặng rời khỏi phòng bếp không đây?

Giang Trì Duệ thấy tôi khó xử, nhẹ nhàng kéo ống tay áo tôi.

"Được rồi, anh không trêu em nữa."

7.

Sau khi rời khỏi Tống Trầm, trọng tâm cuộc sống của tôi bắt đầu trở lại bình thường.

Cuối tuần tôi thường hẹn Vân Vân ra ngoài chơi, Giang Trì Duệ chín phần mười chắc chắn sẽ đi theo chúng tôi. Thỉnh thoảng Giang Trì Duệ sẽ ôm một bó hoa, đứng dưới lầu chờ tôi tan làm.

Đồng nghiệp quen biết trong công ty nhìn tôi trêu chọc.

"Lâm Niệm, dưới lầu có anh đẹp trai chờ cậu kìa."

Tôi đỏ mặt, với lấy túi xách chạy ra ngoài.

Trước giờ Tống Trầm chưa từng làm mấy việc như thế này, hắn chỉ yên lặng lái xe tới, sau khi tôi lên xe thì lặng lẽ rời đi. Trên đường đi không khí cũng rất yên tĩnh, hầu như sẽ không nói với nhau một lời. Giống như tôi đi taxi vậy.

Tôi vừa xuống lầu đã nhìn thấy Giang Trì Duệ đứng ở tầng dưới công ty, nghiêng người dựa vào cột.

Anh cao lớn, đẹp trai, nổi bật đứng giữa đám đông. Thậm chí còn có mấy cô gái khác liên tục đi tới trước mặt anh, muốn trao đổi cách thức liên lạc với anh. Giang Trì Duệ mỉm cười, nhẹ nhàng nói chuyện với họ, nhưng anh không lấy điện thoại ra. Nhìn thấy tôi bước tới, anh đứng thẳng người dậy, nhìn họ trả lời.

"Thật xin lỗi, người tôi đợi đã đến rồi."

Mấy cô gái kia nhìn Giang Trì Duệ đầy thương hại, sau đó yên lặng rời đi. Tôi hơi tò mò, rốt cuộc Giang Trì Duệ đã nói gì để mấy cô gái kia nhìn anh như vậy. Giang Trì Duệ cụp mắt, mỉm cười nhìn tôi.

"Em muốn biết sao?"

Tôi gật đầu. Anh kéo dài giọng, dẫn tôi đi ra chỗ đậu xe, cười uể oải, nói.

"Anh nói với các cô ấy, anh rất khổ sở, người anh yêu thầm mấy năm trước đã thích một người đàn ông khác."