Chiếc Cá Đứng Đắn Online Phá Án

Chương 1: Vụ án 1: Nóng đến chết



Một giờ khuya, vốn là lúc mọi thứ đều trở nên yên tĩnh thì ở thành phố nọ vẫn còn đông vui náo nhiệt. Dường như mùa hè oi bức này chỉ có thể ích kỷ ban cho chút không khí mát mẻ trong lành vào lúc nửa khuya. Hiện tại đang là giữa hè, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.

Hơi nước đọng lại quanh thân chai bia mát lạnh, thỉnh thoảng lại có giọt nước đọng lại trượt xuống để lại một vệt nước thật dài. Thịt nướng chảy mỡ vang lên tiếng xèo xèo không ngớt, chợ đêm ồn ào huyên náo nghe có hơi không chân thực, đây là một trong những con phố sầm uất nhất ở An Đô. Mặc dù hiện tại sắp phải quy hoạch đổi mới nhưng những tòa nhà cao tầng lụp xụp kia lại có vẻ chất chứa nhiều năm tháng khiến nơi này trở thành một khu phố ẩm thực cực kỳ đặc sắc.

Hai bên đường phố bày đầy bàn, khắp nơi đều đông đúc, dòng người nhốn nháo hòa lẫn đủ loại âm thanh vô cùng nhộn nhịp.

Cuối phố, bảng hiệu của một cửa hàng tên Hoa Điểu Thủy Vực bỗng tắt ngúm, ông chủ muốn đang đóng cửa, định trên đường về nhà sẵn tìm một quán ăn khuya. Vừa huýt sáo vừa cầm chìa khóa thì đột nhiên có một người đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Người kia ít nhất phải cao một mét chín, cảm giác vô cùng áp bách. Hắn mặc một bộ đồ đơn giản bình thường, đôi chân dài bước đi rất nhanh, miệng còn ngậm điếu thuốc, đôi mắt khép hờ như đang mỏi mệt, nhưng lúc hắn mở to mắt thì lại rất có phong độ.

Người nọ đi ngang qua Hoa Điểu Thủy Vực, lúc đi ngang qua cửa kính sát đất bỗng nhìn thấy gì đó nên dừng lại nhìn vào trong cửa hàng, chỉ thấy có một hồ thủy sinh đặt sát vách tường, bên trong có một con cá màu vàng kim lớn chừng một bàn tay đang tung tăng nhảy lên khỏi mặt nước.

Chủ tiệm thấy hình như có khách tới thì dừng động tác lại, hỏi: "Anh này, muốn mua gì thế? Vào tiệm xem không?" Ông ta vừa hỏi xong lại hơi hối hận. Cách ăn mặc của người này không hợp với nơi đây, không đúng, có lẽ là không hợp với con phố huyên náo nhộn nhịp này, xem ra không giống như những người thích nuôi thú cưng hay cây cuối, nhưng không ngờ người kia nghe xong lại gật đầu bước về phía cửa chính.

Chủ tiệm vội mở cửa ra dẫn hắn vào trong. Không đợi chủ tiệm giới thiệu mà người kia đã dập thuốc, đi đến bể cá kia rồi chỉ, "Cá này bán thế nào?"

Chủ tiệm đáp: "Ở đây đều là cá chép kiểng chưa trưởng thành, một con sáu mươi sáu tệ, không trả giá." Sau khi giới thiệu đơn giản xong ông chủ trực tiếp báo giá, dù sao cũng đã tan làm, cò kè mặc cả một ngày ông ta cũng rất muốn đóng cửa. Con cá này 66 tệ cũng là may lắm rồi, gần sát giá thị trường. Những người mua cá chép, nhất là cá chép kiểng thì đều là để cầu may nên đương nhiên sẽ không quan tâm đến giá cả như vậy.

"Tự chọn được không?" Người đàn ông nghe giá xong cũng không bày tỏ thái độ gì, hiển nhiên là đã chấp nhận mức giá đó.

"Đương nhiên là được, hôm nay có hoạt động mua cá chép tặng hạt giống thủy tiên, anh muốn mua mấy con?" Chủ tiệm cầm lưới đến đưa cho hắn.

Người đàn ông cầm lưới đi đến gần hồ cá, đôi mắt sắc bén nhìn vào trong bể hồi lâu mới tìm thấy được một con cá màu vàng kim đang rúc trong một góc. Hắn hơi nhíu mày, con cá vừa nãy còn tràn đầy sức sống nhảy tung tăng sao mới đó đã nằm bất động trong xó rồi? Dù nghĩ vậy nhưng hắn vẫn đưa lưới tới góc tìm kiếm, dường như con cá vàng kim kia hoảng sợ nên nhanh chóng bơi sang chỗ khác, người đàn ông như đã đoán được trước nên động tác cũng ngày càng nhanh hơn.

Chỉ nghe "ào" một tiếng, hắn vớt lưới lên, bên trong lưới là một con cá vàng óng đang giãy đành đạch.

Chủ tiệm trợn mắt há mồm, ông ta chỉ vào lưới hồi lâu mà vẫn chưa nói được câu nào, là cá chép vàng kim! Cá chép vàng kim đó! Sao trong cửa hàng mình lại có cá chép vàng kim vậy? Ông chủ dụi mắt một cái, nghĩ là mình đã nhìn nhầm nhưng có dụi bao nhiêu lần cũng không khác gì, vẫn nhìn thấy con cá chép vàng kim đang giãy giụa liên tục.

Người đàn ông lấy điện thoại di động ra, "Thanh toán bằng WeChat được không?"

Chủ tiệm gật đầu rồi lại đầu, vẫn chưa thể hoàn hồn lại, "Anh, anh này! Giá của con cá này..."

Người đàn ông thản nhiên gật đầu,"Tôi biết, sáu mươi sáu tệ, không trả giá."

Chủ tiệm nghẹn họng: "..."

Không đợi chủ tiệm nói thêm, nguời đàn ông đã tự động quét mã thanh toán, sau khi quét xong còn khó hiểu hỏi: "Cửa tiệm của ông cứ để khách đem cá về như vậy sao?"

Giọng điệu nhắc nhở cuối cùng cũng khiến chủ tiệm bừng tỉnh, đau lòng nói: "Anh này, chúng ta có thể thương lượng một chút không?"

Người đàn ông nhướng mày: "Cũng được."

Chủ tiệm lộ ra vẻ mừng rỡ.

Cuối cùng chủ tiệm lộ rõ vẻ tuyệt vọng, người đàn ông tàn nhẫn kia dùng sáu mươi sáu tệ để mua một con cá chép vàng kim, ngoài ra còn phải tặng một túi rong, hạt giống thủy tiên và một túi thức ăn cho cá, sau đó hiên ngang rời đi.

Vốn dĩ còn tưởng có thể thương lượng kiếm thêm chút đỉnh, chủ tiệm sững sờ tiễn khách, hoàn toàn không nghĩ tại sao cuối cùng mình lại còn tặng thêm thức ăn, hạt thủy tiên và rong biển, thậm chí lúc người đàn ông rời đi còn quen miệng nói một câu: "Mong anh lần sau lại đến."

Mãi đến khi bóng dáng của hắn biến mất trong ngõ hẻm thì chủ tiệm mới hoàn hồn, đau lòng áp lên mặt kính thủy tinh, hy vọng có thể tìm thấy được thêm một con cá chép vàng kim nữa nhưng cuối cùng vẫn thất vọng. Ông ta tát mình một cái, đến cái mẹ gì nữa, còn đến thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu!

Nhưng người đàn ông vẫn không hề biết mình đã vào danh sách đen của cửa hàng Hoa Điểu Thủy Vực, lúc này hắn đang cầm cái túi đi trên đường giữa đêm khuya, lúc đi vòng qua phố ẩm thực còn mua thêm một ít đồ ăn vặt.

Một tay cầm túi cá, một tay cầm đồ ăn vặt đang bốc khói nghi ngút. Hắn sải bước đi thong thả nhìn rất ung dung, rõ ràng dáng vẻ cực kỳ lười biếng nhưng cũng rất cảnh giác.

Hắn cứ vậy mà đi về nhà, một tòa biệt thự hai tầng bên ngoài nhìn không xa hoa lắm nhưng lại nằm trên khu đất vàng. Khi đó lúc nhà đầu tư khai phá khu đất này thành khu biệt thự thì không ít người cho rằng não người đó bị úng nước, nhưng thực tế là biệt thự được bán ra với giá trên trời.

Trên thế giới này không thiếu kẻ có tiền, càng không thiếu những kẻ có tiền mua nhà mua biệt thự. Quản lý khu biệt thự cũng dễ dàng hơn, dù giá bán và chi phí hàng ngày cao hơn mấy chục lần nhưng một khi rao bán sẽ hết nhanh đến mức không kịp mua.

Người đàn ông mở cửa đi vào trong nhà, tiện tay nhấn công tắc, bóng tối tan biến, trong nhà sáng trưng. Lúc thay giày hắn vẫn chưa chú ý đến ánh mắt kinh hoảng của cá chép trong túi.

Thay giày xong lại tiện tay cất túi đồ ăn đi rồi xách cá đến gần tường. Nơi đó có một bể cá hình chữ nhật âm tường, rõ ràng là bức tường được trang trí làm thành bể cá.

Bể cá dạng này có hơi hiếm thấy, lúc người đàn ông không chú ý đến thì con cá đã đánh giá cái bể vài lần, nếu không có gì bất ngờ thì cái bể này sẽ là nhà mới của nó, nhưng quả thực bên trong không trang trí gì nhiều nên nó ghét bỏ vẫy vẫy đuôi.

Đương nhiên người đàn ông không nhận ra bể cá nhà mình đã bị bé cá ghét cay ghét đắng, hắn đưa tay lên nhìn cá chép vàng kim bên trong đang quay đuôi về phía mình, sau đó lại đổi hướng muốn xem mặt bé cá. Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không mà bé cá lại nhẹ nhàng lách mình quay đuôi lại về phía hắn, hoàn toàn không muốn nhìn mặt.

Người đàn ông thử mấy lần nhưng đều thất bại, hắn đành bỏ cuộc, chỉ có thể mở túi ra lấy vợt vớt bé cá vào bể. Lần này nó ngoan hơn hẳn, lúc bị vớt lên cũng không hề giãy giụa.

Hiện tại bể cá trống trơn, chỉ có vài cây rong rêu nho nhỏ mọc dưới đáy, ngoài ra thì không còn thứ gì, cũng không có con cá khác ở trong, chắc là vừa mua về nên chưa kịp mua cá bỏ vào hoặc có lẽ là hắn khó tính nên không có con cá nào lọt vào mắt hắn.

Bé cá vừa vào nước đã vẫy đuôi, nhanh chóng bơi vào trong góc cố gắng cách xa hắn nhất có thể, cuối cùng quay vào tường nằm bất động.

Người đàn ông tiến lên mấy bước đi đến góc tường, muốn nhìn kỹ bé cá màu vàng kim, hiển nhiên là rất thích con cá chép mới mua này.

Nhưng bé cá lại không hề nể nang ai, nó lại quẫy đuôi bơi ra một góc khác thật xa.

Người đàn ông cũng không biết phải làm gì, hắn gõ gõ bể cá, "Được rồi, chắc mày vẫn còn lạ chỗ, nghỉ sớm chút đi." Hắn thật sự không nghĩ rằng con cá đó có thể nghe hiểu lời mình nói, chỉ là hắn tự nói tự vui mà thôi.

Nhưng hắn không thấy được con cá nghe xong lại liếc ngang liếc dọc như đang suy nghĩ điều gì.

Người đàn ông đi tới bàn ăn, vừa mới để đồ ăn khuya lên bàn chưa kịp đụng vào thì điện thoại đã reo. Bé cá trong bể tò mò nhìn sang, chất giọng trầm khàn của hắn vang lên.

"Nghe."

"Tự sát?"

"Biết rồi, tôi sẽ đến ngay."

Nói tổng cộng ba câu đã cúp điện thoại, hắn nhìn bữa khuya trên bàn một cái, cuối cùng cầm hai xiên thịt nướng rời khỏi nhà.

Cửa đóng lại, căn nhà hoàn toàn yên ắng.

Trong bể, bé cá vốn đang nằm co ro một góc đã bơi ra sát mép như đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Một lát sau đột nhiên nó nhảy lên khỏi mặt nước cực kỳ vui vẻ, giống như một đứa trẻ thấy phụ huynh ra ngoài rồi nên hưng phấn không thôi, hoàn toàn giống với cảnh mà lúc người đàn ông nhìn thấy từ ngoài cửa sổ.

Nhảy lên được một lát thì trong bể cá lại có ánh sáng lóe lên, chỉ thấy bé cá vừa nãy đã thay đổi hinh dạng, vẫn còn đuôi cá nhưng cái đuôi kia ngày càng dài, màu sắc vô cùng rực rỡ, trong bóng đêm màu vàng kim kia cũng rất nổi bật nhưng nửa người trên đã thay đổi hoàn toàn. Lồng ngực trắng nõn, bàn tay nho nhỏ cộng thêm hai má bánh bao, mái tóc ngắn đen tuyền, khuôn mặt xinh xắn hệt như nhân vật trong truyện, con ngươi màu vàng óng đang nhìn dáo dác xung quanh, rõ ràng là một bé cá lớn chừng một bàn tay.

Nó dựa sát vào thành bể, một tay nâng cằm đánh giá trang trí trong nhà, đuôi cá ngâm trong nước ung dung đong đưa, trong phòng vang lên tiếng nước nho nhỏ.

So với môi trường chen chúc lúc trước thì chắc chắn ở đây tốt hơn, không cần chen lấn với đám cá kia, chỉ có cái không tốt là không thể ăn cá con tùy thích, bé cá nhìn thoáng qua bể cá cằn cỗi.

"Ào" một tiếng, nó nhảy ra khỏi bể rơi bịch xuống đất. Dù khoảng cách cao như vậy nhưng lại không hề bị thương, chỉ là tư thế đáp đất không được đẹp cho lắm nhưng đã nhanh chóng bò dậy, búng thân mình lết đến bàn trà trong phòng khách.

Nó ngẩng đầu nhìn bàn trà trên cao rồi nhanh chóng nhảy lên bàn trà, lại gần khay đựng trái cây, trong đó có một ô đựng quả hạch, đó chính là mục tiêu. Nó dừng ở cạnh ô quả hạch, rướn người lên đưa bàn tay nhỏ nhỏ múp múp chỉ: "Hạt dưa, đậu phộng, hạt thông, không biết, không biết, không biết."

Giọng nói non nớt rất nghiêm túc, giống như đang làm một chuyện gì đó rất quan trọng chứ không phải là đứng bên cạnh khay trái cây để phân loại hạt, đã vậy hơn phân nửa hạt nó còn không biết tên.