Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Chương 44: Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong



Bị Nghiêm Nhất Thành chỉ trích, Thiên Tuệ ngồi ngây người mất vài giây, sau đó bỗng nhiên cong môi cười nhạt. Cảm xúc trong lòng cô ta dù gay gắt nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thản, cầm lấy ly nước uống một ngụm tĩnh tâm.

Chẳng mấy chốc bầu không khí trên bàn rơi vào gượng gạo, Hà Chấn Kiệt kẹt giữa hai bên mối quan hệ chẳng hề sốt sắng, ngược lại còn giả ngơ lảng đi.

Qua gần năm mười phút, mọi người tiếp tục tập trung vào việc học. Hình Sở Nhan không muốn làm ảnh hưởng đến Nghiêm Nhất Thành, vậy nên cũng ném Thiên Tuệ ra khỏi tầm mắt.

Ngồi được thêm một lát, Hình Sở Nhan rời khỏi chỗ để vào nhà vệ sinh, lúc đi ngang quầy chính của quán vô tình bắt gặp Thạch Tuệ đang đợi mua nước.

Lúc chạm mặt nhau, Thạch Tuệ vô thức siết chặt con trai đang bế trên tay, ánh mắt vội chuyển sang chỗ khác vờ như chưa thấy Hình Sở Nhan.

Tuy nhiên, Hình Sở Nhan cố ý nhìn chằm chằm vào Thạch Anh khi đi ngang qua cô ta, điều khiến cô bận tâm chính là đứa nhỏ cô ta bế trên tay.

Anh Khôi càng lớn, đường nét gương mặt cũng càng rõ ràng, có điều Hình Sở Nhan cảm giác đứa nhóc này rất giống ai đó mà không phải Trần Khiêm.

Không chừng Anh Khôi giống ông nội của Hình Sở Nhan, nhưng có lẽ đã gần mười năm cô chưa gặp lại, gương mặt của ông ấy cũng chẳng cách nào nhớ rõ.

Lát sau Hình Sở Nhan quay về bàn, Nghiêm Nhất Thành liếc sơ qua biểu cảm trên gương mặt cô đã tinh ý phát hiện điểm khác thường.

Đợi Hình Sở Nhan ngồi xuống, Nghiêm Nhất Thành hơi nghiêng người về phía cô, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Hình Sở Nhan lắc đầu, dùng tông giọng vừa cho đủ Nghiêm Nhất Thành nghe thấy: "Vừa nãy mình gặp vợ sau Trần Khiêm."

"Cô ta không làm gì cậu chứ?"

Nghe Nghiêm Nhất Thành hỏi, Hình Sở Nhan liền nhếch môi tự đắc: "Cô ta mà dám."

Nghiêm Nhất Thành không hỏi nữa, chỉ giơ tay vuốt đầu Hình Sở Nhan một cái. Điều gì anh có thể quên, nhưng vết thương cũ trong lòng cô sẽ rỉ máu mỗi khi liên quan đến gia đình cũ kia thì anh luôn nhớ rất rõ.

Cảm nhận được sự quan tâm của Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan khẽ mỉm cười tựa đầu vào vai anh, nhưng còn chưa đến hai giây thì giọng nói bất mãn của Hà Chấn Kiệt đã truyền tới.

"Đau mắt quá!"

Không riêng mỗi Hà Chấn Kiệt, những người còn lại đều đồng loạt bày ra vẻ mặt bất lực cam chịu khi Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan thể hiện tình cảm ngay trước mắt bọn họ.

Hình Sở Nhan giả vờ cười thẹn ngồi thẳng dậy, áy náy nói: "Làm phiền rồi, mọi người cứ tiếp tục."

Câu trước vừa dứt, Hình Sở Nhan đã kéo mặt Nghiêm Nhất Thành lại gần hôn lên má anh. Ngay lập tức, Hà Chấn Kiệt cùng ba người còn lại không hẹn cùng thu dọn bài vở trên bàn.

Từ Hình Sở Nhan đến Nghiêm Nhất Thành đều khó hiểu trước hành động của những người trước mặt. Cả hai còn chưa cần lên tiếng hỏi, Hà Chấn Kiệt dọn đồ xong liền đại diện phê bình: "Nhìn hai người... no rồi, cơm không cần ăn, bài không cần học nữa, yêu đương chướng con mắt!"

Hình Sở Nhan dùng gương mặt vô tội nhìn qua Nghiêm Nhất Thành, lời nói có vẻ bình thường nhưng chứa đầy hàm ý châm chọc: "Tính nết ghen ăn tức ở xấu thật anh yêu nhỉ?"

Nghiêm Nhất Thành nhịn cười, gật đầu hùa theo: "Xấu thật."

Tiếng "Rắc" đột nhiên vang lên, hậu quả kèm theo chính là cây bút đã gãy đôi trong tay Hà Chấn Kiệt. Cậu ta trừng mắt nhìn từ Nghiêm Nhất Thành sang Hình Sở Nhan, nghiến răng nghiến lợi bức xúc: "Hai đấu một, nghỉ chơi!"

Nói rồi Hà Chấn Kiệt ra về trước, những người còn lại cũng lần lượt rời khỏi sau đó, duy nhất chỉ có Thiên Tuệ ngồi yên từ đầu tới cuối, chính xác hơn là hoàn toàn bị phớt lờ.

Ra khỏi quán nước, Nghiêm Nhất Thành cùng Hình Sở Nhan tản bộ về nhà ăn trưa cùng bà ngoại.

Đi được nửa đường, Hình Sở Nhan suýt chút bị người đàn ông bước ra từ trong cửa hàng thời trang em bé va trúng, may có Nghiêm Nhất Thành nhanh tay lẹ mắt kéo cô tránh qua một bên.

Đến khi nhận thức được tình huống, cả Hình Sở Nhan lẫn người đàn ông kia đều ngỡ ngàng ra mặt. Anh ta chỉ tầm ngoài ba mươi, mặc sơ mi quần tây đóng thùng lịch sự, khuôn mặt dù đeo kính cận vẫn thấy được đường nét rõ ràng.

Vừa thấy Hình Sở Nhan, người đàn ông kia ngạc nhiên thốt lên: "Là em sao? Em..."

Đang nói, anh ta bỗng đưa mắt nhìn qua Nghiêm Nhất Thành đang đứng sát phía sau lưng Hình Sở Nhan, sự chú ý của anh ta thoáng chốc lại va vào bàn tay của Nghiêm Nhất Thành vẫn còn đặt trên vai cô.

"Bạn trai em." Hình Sở Nhan hiểu ý thông qua biểu cảm của người đàn ông, cô liền trực tiếp giới thiệu Nghiêm Nhất Thành với anh ta. Song, cô hỏi ngược lại: "Anh đến mua quần áo cho con sao?"

Nhắc đến, anh ta giật mình sực nhớ ra, dáng vẻ lại bắt đầu rơi vào trạng thái hối hả: "Phải rồi, xin lỗi em nhé, anh đang có việc gấp, lần sau có dịp mình nói chuyện sau."

Vừa nói xong người đàn ông đã vội vàng chạy lên xe ô tô đậu sát vỉa hè. Đợi anh ta lái xe đi, Nghiêm Nhất Thành lúc này mới cất tiếng hỏi: "Ai vậy?"

Hình Sở Nhan khoanh hai tay trước ngực ngẩng đầu nhìn lên Nghiêm Nhất Thành, từ tốn trả lời: "Cấp dưới ở công của Trần Khiêm, siêng năng, giỏi giang nhưng cũng khó tránh khỏi sự áp bức của ông ta. Bù lại, anh ta có gia đình rất hạnh phúc, vợ anh ta cũng rất giỏi, họ có hai đứa con rồi."

Đợi nghe xong, Nghiêm Nhất Thành bỗng quay mặt chỗ khác, ẩn ý sâu xa: "Mình chỉ hỏi anh ta là ai, cậu đâu cần giải thích chi tiết như vậy?"

"Hừ!" Hình Sở Nhan cười lạnh một tiếng, bình thản đáp: "Mình không giải thích chi tiết, lại có người vì ghen mà lạnh nhạt không nhìn mặt mình."

Trong bụng Nghiêm Nhất Thành dâng lên cơn chột dạ, vẫn cứng miệng không chịu thua: "Cậu cũng vậy còn gì?"

Hình Sở Nhan thậm chí còn chẳng thèm suy nghĩ, lập tức bật ra đáp trả: "Về nhà, mình viết chín mươi chín quy tắc làm bạn trai tốt cho cậu học thuộc."

Nghiêm Nhất Thành: "..."