Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Chương 54: Chiếc đuôi nhỏ



Đến giờ tập họp, mọi người bắt đầu triển khai bữa tiệc buffet ngoài trời. Khi Nghiêm Nhất Thành quay lại khu vực chính, một nhóm nam sinh bao gồm cả Hà Chấn Kiệt ngồi tụ sát rìa vách núi cũng lục đục di chuyển vào trung tâm chỗ ăn uống.

Trong suốt lúc Nghiêm Nhất Thành đi lấy đồ ăn, những ánh mắt đánh giá của nhóm nam sinh kia không rời khỏi anh một giây. Một người bỗng hất tay Hà Chấn Kiệt ra dấu, cậu ta liền ăn ý phối hợp: “Nhất Thành, cái đuôi của mày càng ngày càng mọc chắc nhỉ?”

Nghiêm Nhất Thành theo phản xạ quay đầu nhìn ra phía sau lưng mình, phát hiện “cái đuôi” đang tò tò theo sau chính là Hình Sở Nhan. Quả thật nếu bàn về độ bám dính của cô đối với anh theo từng ngày, phải nói chắc như keo dính chuột.

Trước những lời chọc ghẹo, Nghiêm Nhất Thành không chút khó chịu hay phiền hà, ngược lại anh còn cười nhếch môi, tốt bụng nhắc nhở Hà Chấn Kiệt và đám bạn: “Hậu quả tự chịu.”

Lời của Nghiêm Nhất Thành vừa dứt, Hà Chấn Kiệt cùng đám nam sinh bỗng vội vã quay người bỏ chạy. Anh bật cười khẽ, vừa xoay lại đối diện Hình Sở Nhan thì cũng là lúc biểu cảm đầy sát khí của cô chuyển thành vui vẻ.

Lấy đồ ăn xong mọi người chia nhau thành những nhóm nhỏ vừa ăn vừa nói chuyện, ngày đầu tiên của chuyến dã ngoại chủ yếu đều là hoạt động tự do, chưa có quá nhiều nhiệm vụ phải thực hiện.

Sau một hồi ăn uống, ai nấy đều tự giác gom rác bỏ vào bao lớn để mang xuống bãi rác bên dưới chân núi vứt.

Dọn dẹp khu vực chung cho sạch sẽ, giáo viên chỉ định vị trí để học sinh mang củi đặt vào đốt lửa trại. Ở địa hình trên cao và đặc biệt vào thời điểm cận năm mới như hiện tại, càng về chiều tối nhiệt độ không khí càng thấp dần.

Lúc đốt lửa trại cũng đã sáu giờ tối, xung quanh đều là đồi núi cây cỏ nên ánh sáng có hơi hiu hắt. Nhưng trái ngược với cảnh quan thiên thiên đang dần đắm mình trong màn đêm, thì tại không gian đốt lửa trại lại cực kỳ náo nhiệt. Những tiếng cười đùa ca hát vang vọng một vùng, kể cả những người “hướng nội” cũng bị những người “hướng ngoại” kéo vào cuộc vui.

Chơi đùa một lát, giáo viên hướng dẫn tổ chức hoạt động chính lưu giữ kỷ niệm giữa bạn bè với nhau. Vì số lượng đông, học sinh ngồi thành hai ba vòng tròn quanh đốm lửa lớn đang cháy rực, đồng loạt chăm chú lắng nghe và làm theo lời thầy cô nói.

Hai người ngồi kế bên xoay mặt vào nhau, cùng nắm tay tiết lộ về ước mơ và hứa hẹn sẽ thực hiện trong tương lai. Ai cũng sẽ có bạn và ngọn lửa làm chứng cho lời cam kết ấy, lời cam kết nhất định thành công, nhất định đạt được mong ước vào một ngày gần nhất.

Không gian đang rôm rả chẳng mấy chốc trở nên lắng động, có những lời nói tự tin cũng có những nụ cười ngại ngùng khó mở lời. Riêng Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan không nói không cười, cả hai chỉ nắm tay nhìn nhau vì dường như có quá nhiều điều không thể diễn đạt.

Trôi qua một hồi lâu, khi giới hạn của sự nhẫn nại bị chạm đến, Hình Sở Nhan không tự chủ thở dài một hơi giải tỏa áp lực, cuối cùng cô vẫn là người chủ động mở lời trước.

Mi mắt của Hình Sở Nhan có hơi rũ xuống, nhưng rất nhanh cô lại nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Nhất Thành, tuy nhiên giọng nói vẫn sơ ý lộ ra vài phần chần chừ: “Nếu một ngày chúng ta không còn đi chung một con đường, hy vọng bản thân có thể mạnh mẽ như lúc có Nghiêm Nhất Thành bên cạnh.”

Nghiêm Nhất Thành hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của Hình Sở Nhan, kể cả khi cô không nghĩ nhiều khi nói ra những lời đó nhưng đối với anh đều quan trọng. Tương lai đúng là chuyện không thể dự đoán trước, dẫu vậy anh luôn giữ vững tâm niệm không buông tay dù xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.

Đáp lại lời Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành nghiêm túc bộc bạch: “Có thể không đi song song cùng nhau, anh vẫn mong Hình Sở Nhan mãi làm chiếc đuôi nhỏ bám theo anh.”

Cảm nhận được tình cảm của Nghiêm Nhất Thành len lỏi vào trái tim mình, Hình Sở Nhan bất giác nhoẻn miệng cười, đột nhiên nhướng người về phía anh chu môi muốn hôn.

Có điều khi hai đôi môi sắp chạm nhau, một tờ giấy trắng bất ngờ chen giữa ngăn lại, Nghiêm Nhất Thành lẫn Hình Sở Nhan đồng thời xoay đầu nhìn qua người vừa ra tay cản trở.

Thầy giám thị chỉ tầm ba mươi tuổi, đối với chuyện yêu đương của học sinh không quá khắc khe. Nhưng hiện giờ có vô số ánh mắt đang tập trung về phía bên này, thầy chỉ có thể mỉm cười lắc đầu, phun ra một chữ tiếng Anh đầy mạnh mẽ: “No!”

Hình Sở Nhan bày ra vẻ mặt vô tội, thậm chí còn bắt bẻ ngược: “Đây đâu phải trường học đâu thầy?”

“Thầy cô ở đây cũng dám hôn?” Thầy giám thị trừng mắt đe dọa, lên cao giọng cảnh cáo: “Muốn làm gương cho bạn bè làm theo à? Cái con bé này, có muốn bị phạt không?”

Nét mặt của Hình Sở Nhan lập tức thoáng lên sự tinh ranh, cô không chút lưỡng lự liền gật đầu đồng ý: “Nếu bị phạt mà được hôn thì em chấp nhận.”

Thầy giám thị: “...”

Nghiêm Nhất Thành: “...”