Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 1



Vào tháng 10, Ngân Thành đã bước vào đầu mùa đông.

Cơn gió lạnh còn chưa hoàn toàn xâm nhập vào. Sự trì trệ của giá lạnh giống như một lớp kẹo đường ngưng tụ trên mặt đất nhưng không thể tan được.

Bên ngoài trời rất lạnh và khắc nghiệt nhưng khu thương mại kéo dài từ đại lộ Champs Élysées lại ấm áp tựa như mùa xuân – một sự khởi đầu của bốn mùa.

Các cửa sổ lớn từ sàn đến trần được dát bằng những lá vàng vụn nhỏ từ trên xuống dưới mang theo ánh sáng trên đường phố.

Nơi này chính là trung tâm của Ngân Thành.

Trên tấm thảm đỏ thẫm mềm mại trải dài, tiếng giày cao gót đi lại không dứt.

Cửa hàng trưởng e dè tiến lên phía trước dò hỏi:

‘’Cô Quý, chiếc khuy măng sét mà cô thích lần trước chúng tôi đặc biệt để lại cho cô, hôm nay vừa vặn đã giao đến, bây giờ tôi lấy lại đây cho cô xem có được không?’’

Quý Minh Châu vốn dĩ đang ngồi trên sofa mềm mại chơi điện thoại. Những lời nói trước đó đều đã lắc đầu từ chối mà chưa hề ngước mắt lên cho đến khi nghe được lời này, vẻ mặt của cô hơi dao động.

….khuy măng sét?

Cô có đặt khuy măng sét sao?

Quý Minh Châu do dự một lúc, cuối cùng cô cũng để cửa hàng trưởng cho người mang tới.

Đột nhiên, điện thoại của cô vang lên một tiếng ‘’Ting’’.

Quý Minh Châu tiện tay mở màn hình, người gọi đến là Quý Thiếu Ngôn.

‘’Minh Châu à, con còn đang đi dạo sao?’’

‘’Dạ.’’

Quý Minh Châu trực tiếp tắt giao diện cuộc gọi rồi trực tiếp mở Weibo xem tin nhắn. Gần đây cô đã tải lên một đoạn video ghi lại hàng ngày của mình.

‘’Đã nhận được khuy măng sét chưa?’’

Nhắc đến khuy măng sét….

‘’Ba à, đó là do ba đặt sao?’’

‘’Phải, con và Giang Tịch vừa về nhà mới, ba muốn đưa một vài món quà để chúc mừng, con muốn chọn kiểu quần áo như thế nào thì tùy ý, còn cái khuy măng sét kia cứ lấy danh nghĩa của con tặng cho nó là được.’’

Lấy danh nghĩa của cô, lại còn bắt cô đích thân đưa cho Giang Tịch.

Quý Minh Châu dừng một chút, “Con…”

‘’Cục cưng ngoan, đừng ầm ĩ nữa’’ – Quý Thiếu Ngôn ngắt lời cô ngay sau đó lại nói tiếp, “Con chọn trang phục mình sẽ mặc trong buổi gặp mặt hôm nay đi, con đợi lát nữa ba để Giang Tịch đón con nhé.”

Quý Thiếu Ngôn nói xong thì ngắt máy, trực tiếp bóp ch/ết cơ hội từ chối của cô từ trong trứng nước.

Quý Minh Châu nhìn chằm chằm giao diện kết thúc cuộc trò chuyện, tùy tiện ném điện thoại sang một bên rồi lại tiếp tục vùi đầu vào so-fa.

Theo như lời của Quý Thiếu Ngôn thì sẽ có một buổi tiệc rượu được tổ chức vào một vài ngày sau, người đến tham dự có địa vị không hề nhỏ, toàn là danh gia vọng tộc tại Ngân Thành. Tiệc rượu này là do nhà họ Tống đứng ra tổ chức mừng đầy tháng cháu đích tôn nhà họ. Tuy là sinh đôi nhưng lại là long phượng thai nên cũng coi như viên mãn, vô cùng tốt đẹp.

Thiệp mời cứ như thế đã đưa qua, tuy rằng Quý Minh Châu không có ý định tham dự nhưng cũng đã bị lời nói của cha Quý thân ái ấn đầu.

Tên là tiệc mừng đầy tháng, kỳ thật có thể xem là một buổi tiệc tối của hào môn thế gia, danh môn Ngân Thành hội tụ.

Đến lúc đó phỏng chừng không chỉ có mình cô, ngay cả Giang Tịch có lẽ cũng sẽ có mặt.

Quý Thiếu Ngôn ngày thường nuông chiều cô vô pháp vô thiên, lần này phá lệ tỏ thái độ cứng rắn, không màng đến ý nguyện của cô, thậm chí còn điều tài xế riêng đến bên này để cô có thể thuận tiện chuẩn bị.

Hôm nay mang cô đến đây, rồi lát nữa lại gọi điện cho Giang Tịch tới đón, ba cô bàn tính đến mức này không thể không vang dội.

“Minh Châu?”

“….Châu Châu?”

“….Tiểu Bát!”

Ba âm thanh nhất thời kéo Quý Minh Châu trở về thực tại

Quý Minh Châu được sinh vào ngày tám tháng tám âm lịch, mang mệnh cát và điềm lành, đó cũng là nguồn gốc nhũ danh của cô.

Người trong giới cũng dần dần mà gọi cô như vậy

Quý Minh Châu ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh

Liên Đường đã thay đổi một bộ quần áo đứng trước mặt cô

“Thấy bộ này như thế nào?”

Quý Minh Châu nhướng mày nhìn, tay vẫn đang cầm quyển tạp chí thời trang mà trả lời, “Khá ổn đấy”.

Vừa mới vào tiệm, Liên Đường đã liếc mắt ra bên ngoài, nhất thời không thấy bóng dáng đã chạy ra bên ngoài nói muốn đi tìm tình yêu đích thực. Lúc này đã quay trở lại, không biết đã tìm được tình yêu đích thực chưa…

Liên Đường nghe ra điệu bộ trả lời cho có lệ của cô, thuận thế đi sang bên cạnh ngồi xuống, đôi tay chỉ vào điểm yếu của Quý Minh Châu, “Cậu dám qua loa hả!!”

“Đâu có đâu”

“Lại còn dám nói không có, cậu nhìn lại mặt mình đi, bày vẻ mặt lạnh lẽo này cho ai xem hả?”

Liên Đường nói xong thì ngồi thẳng dậy, thả tay Quý Minh Châu rồi tiếp tục nói, “Đều cùng là xuất ngoại, Giang Tịch trở về như được dát kim cương khắp người, còn cậu, chắc là do học quá kém rồi”

Quý Minh Châu còn chưa tốt nghiệp trung học đã ra nước ngoài, cho đến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh mới quay trở về. Hai người hôm nay gặp nhau ở đây, rõ ràng là cách thời gian Quý Minh Châu về nước chưa được bao lâu.

Lời nói này của Liên Đường như đá vào chỗ hiểm, ngón tay của Quý Minh Châu dừng ở bìa tạp chí, “Lát nữa ba tớ gọi Giang Tịch đến đón, chi bằng tớ đi xe của cậu về nhé.”

“Tớ…không lái xe đến.” Giọng Liên Đường khá lớn, thu hút không ít ánh mắt nhìn đến đây.

Cô ấy theo bản năng che miệng lại, khẽ cúi đầu xuống tỏ vẻ thục nữ.

“Tớ biết cậu không lái xe đến nhưng tớ nhìn thấy cậu xuống xe.” Quý Minh Châu trực tiếp vạch trần, “Chẳng lẽ mấy năm không gặp, tài xế nhà cậu mang biển số xe đi đấu giá hết rồi sao?”

Hai người so tài, lẽ dĩ nhiên là Minh Châu thắng

“Ặc…” Liên Đường nghĩ đến sắp xếp của Quý Thiếu Ngôn mà âm thầm lè lưỡi, qua một lát mới bất đắc dĩ trả lời, “Ừ, cũng đúng”

Quý Minh Châu không nghe được sự quái dị, chỉ nghe Liên Đường nhỏ giọng ngập ngừng, “Hôm nay tớ không nên phụng chỉ của cô chú mà đến áp chế cậu, lần nào cũng thất bại nhưng tớ vẫn phải mặt dày đồng ý.”

“Muốn áp chế tớ sao!” Quý Minh Châu nắm được trọng điểm thì ngắt lời cô ấy, nghe xong cũng chỉ cười khẽ rồi đưa ngón trỏ lên lắc nhẹ, sau đó chọc lên gò má đang căng phồng của Liên Đường, “Cậu còn phải tu hành thêm mấy năm nữa.”

Cô chậm rãi nhấn mạnh, dịu dàng đến cực điểm.

Lúc Liên Đường đến, địa điểm xuống xe là ở bên ngoài.

Dòng xe cộ ồn ào náo loạn cũng không thể cản được tầm nhìn vào bên trong qua cửa sổ sát đất, Quý Minh Châu dựa trên ghế, quả là một bức tranh mỹ nhân đồ sống động.

Khi đó hoàng hôn đã buông, bóng dáng mỹ nhân trở nên mơ hồ dần.

Ánh đèn rực rỡ bên trong khiến cảnh vật ngay lập tức rõ ràng trong phạm vi chạm vào mắt.

Kính pha lê trên mái nhà bị phản chiếu bởi đèn chùm cũng phản chiếu luôn cả khuôn mặt của Qúy Minh Châu.

Dịu dàng có thừa, môi đỏ ướt át động lòng người.

Mắt phượng đào hoa, động lòng đến cực điểm.

Tầm mắt của Liên Đường dừng trên xương quai xanh trắng nõn tinh xảo kia chợt sửng sốt vài giây.

Quý Minh Châu vừa thử một bộ lễ phục bó sát cơ thể, lộ ra khuôn ngực đầy đặn cùng vòng eo thon gọn, vẻ đẹp vô cùng nóng bỏng thế nhưng lại toát lên sự ngây thơ, thuần khiết. Vừa khéo cô có một mái tóc đen tuyền dài tự nhiên, quả là xứng với câu ‘hồng nhan họa thủy’.

Người phụ nữ này quả thật có thể quyến rũ linh hồn người khác mà.

“Nếu tớ mà là đàn ông, chắc sẽ bao nuôi mười người như cậu” Liên Đường tiến lại gần, không khách khí mà xoa nơi này một chút, bóp chỗ khác một tẹo.

Quý Minh Châu nhanh tay nhanh mắt ngăn lại cái tay đang làm loạn kia, quả thật có cảm giác bùn nhão không trát được tường, “Cậu…cậu quả thật không có tiền đồ mà?!”

Liên Đường ở bên tai cô cười ha hả, “Không thể nào.”

Vừa nói xong tầm mắt cô ấy lại lơ đãng di chuyển, ánh mắt dừng lại ở bìa tạp chí trên tay Quý Minh Châu.

“Cậu và Giang Tịch ở cùng một nhà, với dáng vẻ của cậu như thế này mà vẫn không ra tia lửa gì hay sao?”

Quý Minh Châu dùng ánh mắt “Cậu còn dám hỏi” bắn qua phía này, “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Tốt xấu gì cũng là vị hôn phu, xuân tâm có thể không nhộn nhạo sao?” Liên Đường vừa nói xong đầu ngón tay liền chỉ đến cuốn tạp chí, “À, còn đặc biệt chú ý xem nhiều lần.”

Tầm mắt của Quý Minh Châu theo ngón tay dời xuống.

Quyển tạp chí đang dừng ở mục giới thiệu về sự mở rộng quy mô của tập đoàn Giang thị gần đây, có một đoạn giới thiệu về giới thời trang và trung tâm còn đính kèm một bức ảnh.

Ánh mắt sắc bén, khí thế bức người, bức ảnh rõ ràng đã được chụp vào bữa tiệc khánh thành.

Âu phục phẳng phiu bị ánh đèn chiếu vào thể hiện rõ cốt cách lạnh lùng của anh. Tấm ảnh được chụp nghiêng nửa sườn mặt, góc cạnh nơi gò má được khắc họa rõ nét.

Quý Minh Châu cũng chỉ là tùy ý lật ra xem, không nghĩ đến lại giở đến đúng trang này.

Chỉ là…

Tạp chí ở đây đã được đổi mới rất nhanh, rõ ràng là chuyện của mấy ngày trước.

Chợt nhớ đến lời nói của Quý Thiếu Ngôn đã gọi Giang Tịch đến đón mình, Quý Minh Châu khép tạp chí lại, quay sang nói với Liên Đường, “Cậu còn muốn thử không? Nếu không thì bây giờ chúng ta đi thôi.”

Ra khỏi đại lộ, bầu trời đã tối sầm lại, đèn đường vàng nhạt đã phủ một lớp nhè nhẹ lên mặt đường.

Liên Đường túm Quý Minh Châu mà đề nghị, “Nếu không thì để vị kia nhà cậu đến đón đi, xe nhà tớ đã lâu rồi không sử dụng rồi, chỉ sợ không chịu nổi lăn lộn mạnh đâu.”

Dưới ánh đèn đường mờ mịt, Quý Minh Châu không ngẩng đầu lên, lông mi cao vút nương theo ánh đèn đường hiện lên một cái bóng quạt nho nhỏ lên gương mặt.

Cô không trả lời.

Có vẻ là không nghe thấy rồi.

Liên Đường ghé mắt, đầu ngón tay Quý Minh Châu đang chạm nhẹ lên màn hình điện thoại, loay hoay vẽ vời này nọ, nửa điểm cũng không muốn dừng lại. Lòng hiếu kì của Liên Đường nhất thời nổi lên nên nhẹ nhàng tiến lên xem.

Trên màn hình là phần mềm cắt nối biên tập, Quý Minh Châu đang tập trung biên tập video hoàn toàn không để ý đến mọi chuyện xung quanh.

“Tớ nói mà cậu không thèm để ý” Liên Đường nhìn cô còn đang giành giật từng giây để edit.

“À ừ” Quý Minh Thanh trả lời ngắn gọn.

“…”

Nhận ra Liên Đường bỗng nhiên im lặng, Quý Minh Châu cuối cùng cũng từ màn hình ngẩng đầu lên.

“Tớ có nghe cậu nói mà, cậu nói cậu muốn đưa tớ về, nếu không tự mình đưa tớ về thì ngực sẽ khó chịu bất an”.

Liên Đường hạ mắt nhìn cô, “Còn nói là đang nghe! Ai nói muốn đưa cậu trở về hả, tớ nói cậu đêm nay và Giang Tịch khỏi trở về đi, đây là tạo cơ hội cho cậu đó có biết không hả?”

Quý Minh Châu lưu loát tắt màn hình điện thoại, nhìn về bên này, hai tay ôm vai, “Đừng như vậy, tớ không hề muốn tranh thủ cơ hội này chút nào đâu.”

Ảo não đứng đợi xe ở đây, đi nhờ xe hay đành phải đợi Giang Tịch đến đón.

Haiz cô điên rồi sao!

Liên Đường liền tiếp lời, “Về sau cậu còn phải kết hôn, trước sau gì cũng nên bồi dưỡng tình cảm mới đúng, chỗ hôm trước các cậu đến nhìn có vẻ yên tĩnh, tớ thấy tịch mịch dùm cho cậu”

Quý Minh Châu vuốt vuốt mái tóc quăn, “Nghe lời này của cậu, như thể người cô đơn là cậu chứ không phải là tớ vậy.”

Liên Đường vừa định mở miệng ra dạy dỗ cô nàng thì thấy từ xa ánh đèn chiếu đến khiến hai mắt híp lại.

Ngô đồng Pháp hai bên đường lặng lẽ đứng đan vào nhau.

Nhựa đường bị bánh xe nghiền nát phát ra âm thanh lạo xạo, không cần nhìn xe, Quý Minh Châu chỉ cần nhìn biển số thôi cũng đã đoán được ai đang đến

*8888—

Vô cùng đơn giản nhưng nó lại tượng trưng cho thân phận của người lái.

“A ha, đến rồi kìa, chúc hai người các cậu về tổ ấm tình yêu của mình vui vẻ, xây dựng thế giới tốt đẹp của hai người nha.”

May quá không cần phải lãng phí thời gian, cũng không cần phải cãi cọ, Liên Đường vừa cười vừa vẫy tay đi sang bên kia đường.

Nhiệm vụ hộ tống và trông coi của cô ấy cuối cùng cũng đã hoàn thành, rút lui được rồi nhỉ.

Quý Minh Châu cũng nhìn thấy biển số xe lấp lánh kia, vội vàng tiến lên ngăn Liên Đường, “Này!”

Liên Đường lúc này lại giảo hoạt như một con giun, bắt như thế nào cũng không được, dáng người vô cùng linh hoạt.

Hai người cứ tiếp tục dây dưa như vậy cho đến khi đèn xe ngày càng đến gần.

Chiếc xe Bentley dài không nhanh không chậm tiến tới, thẳng cho đến khi đến trước mặt hai người thì dừng lại.

Cánh cửa xe chậm rãi hạ xuống lộ ra gương mặt lạnh lùng không cảm xúc cùng của Giang Tịch.

Anh liếc qua.

–“Lên xe.”