Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 19



Mắt cá chân Quý Minh Châu vào ban đêm vẫn còn nhâm nhẩm đau, kỳ thật nó còn hơi chút nóng lên, nhưng bởi vì thuốc phun tương đối lạnh, cả hai như đối lập nhau cho nên cũng không phải quá khó để đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cũng không biết Quý Thiếu Ngôn từ chỗ nào nghe được tin tức, đại khái cho rằng cô đã “Què” rồi, một hai phải bắt dì Lý qua đây chiếu cố chăm sóc cho cô.

Ở Bách Duyệt bên này cả ngày ngây ngốc cũng khá nhàm chán, dì Lý qua đây sợ là cũng cảm thấy không ngốc không được. Mà cô vốn dĩ cũng không phải chịu thương tổn gì quá lớn, bởi vậy Quý Minh Châu liền dứt khoát cự tuyệt, cố gắng cường điệu bản thân không có gì đáng lo ngại, Quý Thiếu Ngôn mới bằng lòng buông tha cho cô.

……

Ở Quý Trạch bên này, sau khi Quý Thiếu Ngôn treo điện thoại, quay sang nhìn dì Lý nói, “Dì Lý, dì không cần phải sang bên đó nữa, Minh Châu nói là không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.”

Dì Lý vốn dĩ đang vội vội vàng vàng thu thập đồ đạc, nghe được câu nói này liền ngẩng đầu lên, “Tiểu thư xác định sẽ không có việc gì?”

“Tùy nó thôi, bên kia vẫn còn có Giang Tịch, cũng không đến mức không có ai chăm sóc nó.” Quý Thiếu Ngôn ngồi trên sô pha, cúi đầu, không biết đang xem cái gì.

Dì Lý nghe xong lúc này mới gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi, bất quá về sau nếu tôi có thời gian rảnh thì vẫn nên tới đó một chuyến, tiểu thư vừa về nước, ở nhà cũng chưa được mấy ngày, tôi vẫn có chút không yên lòng, cảm thấy vẫn nên tự mình đến đó nhìn xem tiểu thư sống như thế nào, sinh hoạt có được tốt không thì mới an tâm.”

Từ khi Quý Minh Châu còn nhỏ, dì Lý đã bắt đầu làm việc ở Quý Trạch, có lẽ do Quý gia không có quá đông người, bình tĩnh xem xét, bà cùng người của Quý gia ở chung khá hòa hợp. Trong ngần ấy năm, sống chung hòa hợp đến mức đã xem nhau như là người trong gia đình rồi.

Thậm chí có lúc Quý Minh Châu còn nhó, mà Quý Thiếu Ngôn lại phải thường xuyên vắng nhà đi công tác xa, hơn phân nửa thời gian cô hoàn toàn là do bà chăm sóc.

Cho nên, từ góc độ nào đó mà nói, Quý Minh Châu đã được dì Lý nuôi mà lớn lên.

Quý Thiếu Ngôn trả lời, “Nó có nhiều ý đồ xấu lắm, làm sao nó có thể tự ủy khuất bản thân. Tôi không có ý kiến, nếu đến lúc đó dì muốn đi sang bên đó thì tự mình nói với nó cũng tốt.”

Dì Lý khẽ “Ai”, lúc này mới đi làm việc khác.

Quý Thiếu Ngôn đem văn kiện trong tay bỏ vào túi hồ sơ, xách chúng đi thẳng một mạch từ phòng khách lên lầu.

Vì cầu thang xoắn ốc một bên, Thư Ngọc Hoa không biết đứng ở chỗ đó nhìn chằm chằm ông bao lâu rồi.

Quý Thiếu Ngôn còn chưa đến gần, bà ta đã lẩm bẩm ra tiếng, “Thiếu Ngôn, ông về khi nào sao không nói với tôi một tiếng?”

Quý Thiếu Ngôn ngẩng đầu liếc nhìn bà ta, thần sắc tự nhiên, “Tôi về nhà mình, tại sao phải thông báo cho người khác một tiếng.”

“Ông mới nói về việc Minh Châu bị ngã à, hay tôi cũng sang bên kia nhìn nó một chút?” Thư Ngọc Hoa không hề bị lời nói của ông ảnh hưởng, trực tiếp nói sang vấn đề khác, biểu tình trên mặt không hề buồn bực, cũng không hề dao động.

“Nó ở bên kia không cần bà phải nhớ thương.”

Thân ảnh nam nhân cao dài, thời điểm đi lướt qua bà vẫn còn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, thật là mê người.

Mùi hương này khi tiến vào trong lỗ mũi, vô duyên vô cớ làm cho Thư Ngọc Hoa nhớ tới hình ảnh mà tin tức giải trí mấy ngày trước vừa mới đăng.

Quý Thiếu Ngôn ở bữa tiệc, chung quanh đều là những nữ minh tinh tuổi trẻ dung mạo ngời ngời, nhìn trái ngó phải, ai ai cũng xinh đẹp thuần khiết.

Trong căn phòng đầy khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt tuấn mỹ của Quý Thiếu Ngôn bị chụp lại, khóe miệng lộ nụ cười như có như không.

Đầu ngón tay ông kẹp điếu thuốc, lộ ra vẻ lười biếng mê người.

Bàn tay Thư Ngọc Hoa hung hăng nắm lấy mép váy, đầu ngón tay đều túm chặt đến trắng bệch, bà ta tận lực vững vàng bảo trì thanh âm của bản thân, “Thiếu Ngôn……Ngày hôm đó ông đã đi thành Bắc sao?”

“Đêm đó ông căn bản không hề trở về……Tối đó ông đã ở đâu?” Thư Ngọc Hoa vốn không nghĩ sẽ hỏi, nhưng khi chạm đến đây, bà ta phát hiện căn bản không thể ức chế được chính mình.

Nhìn người nam nhân trước mắt, trong lòng có một loại cảm giác bất lực nhưng lại cam tâm tình nguyện ùn ùn kéo đến. Trải qua ngần ấy năm, loại cảm giác này vẫn như cũ tươi nguyên, chân thật.

Quý Thiếu Ngôn nghe xong lời nói của bà, khẽ cười một cái, bước chân thoáng dừng lại, quay sang nhìn bà ta hơi nhướng mày, “Bà thuê người theo dõi hành tung của tôi?”

“…… Tôi không có, tin tức giải trí tùy tiện lật xem cũng có thể thấy, ông ở bên ngoài gặp dịp thì chơi tôi không quan tâm, nhưng cái này lại được báo chí đưa tin…… Người trong nhà thấy được, sôi nổi gọi điện thoại đến đây, hỏi đông hỏi tây tại sao lại thế này rồi đấy.”

Ngụ ý của Thư Ngọc Hoa đó là hy vọng khi ở bên ngoài Quý Thiếu Ngôn có thể cho bà ta một chút mặt mũi. Những tin tức giải trí đó, đối với ông rõ ràng chỉ cần động một ngón tay liền có thể giải quyết tất cả, nhưng Quý Thiếu Ngôn cố tình lại không làm như vậy.

“Sao lại thế này?” Quý Thiếu Ngôn lặp lại câu bà ta vừa mới nói, từ từ đến gần.

“Rốt cuộc sao lại thế này, trong lòng bà mới là người biết rõ ràng nhất, không phải sao?” Quý Thiếu Ngôn đi tới, cúi đầu, tầm mắt hướng thẳng đến bà ta, “Thư Ngọc Hoa, muốn tiến vào Quý Trạch, ngồi ở vị trí phu nhân thì cứ từ từ mà đợi.”

“Còn muốn quản việc của tôi.” Quý Thiếu Ngôn cố tình dừng lại một chút, ngữ khí ngả ngớn, tầm mắt lướt qua ngực bà ta, rồi sau đó cười nói, “Đại khái còn cần phải ―― lớn hơn một chút.”

Sắc mặt Thư Ngọc Hoa lúc trắng lúc xanh, một nửa là quẫn ý, một nửa là xấu hổ buồn bực.

Nhưng ông ấy lúc trước đối người nọ rõ ràng không phải như vậy.

Quý Thiếu Ngôn không hề quan tâm đến phản ứng của Thư Ngọc Hoa, nói xong liền chậm rì rì đi về thư phòng, còn chưa đi đến, đã nghe người phía sau mang theo run rẩy nói, “……… Ông có phải không tin tôi hay không? Nhưng tôi đã sớm cho ông xem qua, cũng đã nói rồi, một chút manh mối đều không thấy! Ông vì cái gì mà còn chưa từ bỏ ý định?!”

Nhưng lời nói này của bà ta không hề khiến cho Quý Thiếu Ngôn nảy sinh bất kì phản ứng gì, chỉ để lại một tiếng đóng cửa đột ngột ngăn cách hai người.

Thư Ngọc Hoa chỉ cảm thấy tim mình như bị đao cắt, một loại cảm giác đố kị nhắm thẳng đến đỉnh đầu, liên tục dâng lên không ngừng.

……

Từ ngày sự việc “Phòng tắm” đó diễn ra, Giang Tịch tuy rằng người ở công ty, nhưng tay lại phá lệ dài ra mấy thước.

Ngoài việc quản đông quản tây, anh thậm chí còn muốn xen vào việc Quý Minh Châu ở phòng tắm trong bao lâu.

Ngoài miệng tuy không hề nói sẽ không cho cô ra cửa, nhưng lại lén lút âm thầm sai Tomi quan sát cô, mật báo nhất cử nhất động.

Quý Minh Châu cũng đã thử dùng tiếng Anh với nó, tưởng rằng sẽ được nếm thử một chút cảm giác khống chế máy móc công nghệ cao, sẽ có người cúi đầu xưng thần với mình, nhưng tên máy móc nhỏ thành tinh không hề có chút nào nghe lời cô này, chỉ lo nhìn chằm chằm cô rồi tung ta tung tăng trong nhà.

Nó có bao nhiêu sung sướng, sự thật liền chứng minh cô có bấy nhiêu bất lực. Có những lúc, Quý Minh Châu thậm chí còn đặc biệt thi triển dáng vẻ loli hay là dáng vẻ ngự tỷ khí phách, nhưng mấy chiêu này không hề có nửa phần tác dụng, đống máy móc nhỏ thành tinh kia căn bản hoàn toàn thờ ơ.

Chờ đến khi tên máy móc nhỏ thành tinh này hết điện, Quý Minh Châu mới cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.

Có thể ra cửa, Quý Minh Châu liền cảm tưởng mình muốn đi khắp nơi, sưu tầm được thêm các thước phim về phong cảnh nữa thì càng tốt.

Cô thoáng trang điểm một phen, nhưng cô vừa chân trước định đi ra cửa thì tin nhắn của Giang Tịch chân sau liền tới.

Giang quyền anh: 【 Cô muốn đi đâu? 】

Quý Minh Châu: 【…… Anh có thiên lý nhãn kim tinh à……】

Giang quyền anh: 【 Muốn phải cắt chân đi ư? 】

Quý Minh Châu: 【 Không phải đã sớm nói với anh rồi sao, không có việc gì đâu a. 】

Giang quyền anh: 【 Cẩn thận không thừa. 】

Nhìn xem, nhìn xem, ngữ khí tự cao tự đại này.

Giang Tịch ở nơi nào đó, thật sự đã cùng Quý Thiếu Ngôn liều mạng.

Trong khi Quý Minh Châu nghĩ trong nhà liệu rốt cuộc đang có camera hay không, thì tin nhắn của Giang Tịch lại nhảy ra tiếp ――

Giang quyền anh: 【 Cô đi đâu đấy. 】

Quý Minh Châu: 【 Tùy tiện ra ngoài một chút. 】

Giang quyền anh: 【 Đưa địa chỉ cụ thể cho tôi. 】

Quý Minh Châu: 【? 】

Giang quyền anh: 【 Khi nào công việc bên đây xong rồi, tôi sẽ sang bên đấy đón cô. 】

Quý Minh Châu: 【 Anh chắc chứ? Lúc trước có con chim bồ câu còn chưa được hầm đấy 【ngạo mạn.jpg]】(chắc chị mắng anh lúc trước cho chị leo cây đấy!)

Giang quyền anh: 【 Lần này sẽ không như thế nữa. 】

Quý Minh Châu còn chưa kịp đáp lại, câu tiếp theo của Giang Tịch đã lại đây ――

【 Nhưng tôi không muốn lại nhận danh hiệu được mở đầu bằng chữ “Cẩu” nữa đâu. 】

“……”

Mới nói có một lần, mới có một lần thôi mà đã bị anh nghe thấy!

Đã thế Giang Tịch lại còn có thể nhớ đến bây giờ.

Quý Minh Châu trầm mặc một lát, nhắn tin trả lời lại――

【 Được rồi, để tôi đi dạo mấy nơi gần công ty anh, sau đó anh lại đến đón tôi về nhé. 】

Bất luận như thế nào thì cô bây giờ chỉ muốn đi dạo, khóa học yoga còn chưa kịp bắt đầu, nói ngắn gọn là cô chỉ muốn đến nơi nào có không gian một chút để thi triển sức lực bản thân tích góp mấy ngày qua mà thôi.

Giang quyền anh: 【 Tôi không ở công ty, vẫn còn đang ở bên thành Bắc bàn công việc. 】

Giang quyền anh: 【 Kêu chú Lâm đến đón cô nhé? 】

Quý Minh Châu: 【 Thôi được rồi. 】

Quý Minh Châu: 【 Phiền toái lắm, anh vội thì anh đi đi, buổi tối tôi có thể tự mình trở về. 】

Cô vốn dĩ là muốn đi dạo, nếu chú Lâm sang đây đưa cô đi, xong lát nữa Giang Tịch lại còn qua đây đón cô về Bách Duyệt, chẳng phải hai cái đùi này không cần hoạt động sao, chỉ cần nằm yên là được rồi.

Quý Minh Châu đợi vài giây, đầu bên kia mới đáp lại.

Giang quyền anh: 【 Được. 】

……

Lúc Quý Minh Châu ra khỏi cửa, liền nhân tiện cầm luôn cái máy ảnh của mình, thời điểm bắt gặp được phong cảnh gì đó hay ho, thì trực tiếp chụp lại là được.

Ở Ngân Thành, thành Nam có địa thế dựa vào vùng duyên hải, đường cái được trải nhựa, bao xung quanh là những bãi phi lao chạy dài tít tắp, còn ở thành Bắc, lại có rất nhiều cây ngô đồng với những bóng cây thường xanh.

Thời tiết bây giờ mới chớm đầu đông nhưng đã rét đậm rồi, gió biển khẳng định khi quét qua có thể khiến xương con người ta đau nhức. Quý Minh Châu nghĩ đến điều này, dưới chân vốn đang đi lang thang không có mục tiêu, trước mắt lại đột ngột xoay chuyển, nhất thời đã có phương hướng để đi.

Bên kia thành Bắc cây thường xanh nhiều, bạch quả mùa này đang rơi, đã vậy lá phong còn đổi sang màu đỏ, khẳng định sẽ đẹp không sao tả xiết.

Quý Minh Châu cố ý bắt một chiếc xe để ngắm phong cảnh thành thị, loại xe buýt hai tầng này là do người dân bản địa ở Ngân Thành vì muốn phục vụ cho du khách ngoại lai nên mới cố ý đẩy chúng ra để cho du khách có thể đi loanh quanh ngắm cảnh.

Có rất nhiều tuyến đường, nhưng được hoan nghênh nhất chính là tuyến đường đi một vòng quanh toàn thành theo hình tròn, Quý Minh Châu cũng chọn một tuyến đường như vậy, nó đặc biệt là vì nó đi từ trung tâm thành phố đến thành Bắc, như vậy cô cùng không cần phải hao tâm tốn sức nếu muốn quay về.

Bởi vì đang là mùa đông, người đi ngắm cảnh bằng xe buýt hai tầng không nhiều, tuy rằng có áo choàng che rất lớn, nhưng phàm những ai thông minh đều sẽ không lựa chọn tham quan ngay lúc này để bị đông lạnh.

Kỳ thật tầng một người cũng không nhiều lắm nên có rất nhiều chỗ ngồi để chọn lựa, Quý Minh Châu chọn một ghế đơn dựa vào cửa sổ, mỗi khi nhìn ra có thể thấy toàn bộ tình cảnh bên ngoài.

Trong một khoảng thời gian ngắn, xe buýt ngắm cảnh đã chở người tham quan vào trung tâm của thành Bắc.

Ở nơi này những tòa cao ốc không thể so sánh với thành Nam, đại bộ phận đều là khung cảnh ngày trước của Ngân Thành, mang đậm nét quyến rũ của thế kỉ trước.

Quý Minh Châu thưởng thức một lát liền lấy máy ảnh ra, hết sức chuyên chú quay một vòng những nơi mình đã đi ngang qua.

Càng đi vào sâu bên trong thành Bắc, cảm giác lá rụng ấm áp lại càng thêm thập phần rõ ràng. Bầu trời càng tối, những viên gạch phản chiếu ánh lên mấy cái bóng mờ ảo đẹp vô cùng

Thời điểm xe buýt chậm rãi dừng lại chờ khách lên xe, Quý Minh Châu nhìn hình ảnh thu lại được trong camera, cô bỗng dưng đứng hình.

Trong ống kính máy ảnh, một thân ảnh đàn ông với bóng dáng cao dài xuất hiện bên kia con đường trải nhựa.

Bóng dáng với nhất cử nhất động, cùng chiếc xe đắt tiền đậu ngay bên cạnh đều làm người ta cảm thấy phá lệ quen thuộc.

Anh đứng bên cạnh cửa xe, kế bên có một người phụ nữ.

Hai người dường như đang nói chuyện.

Xe buýt ngay lúc này chậm rãi khởi động tiếp tục đi về phía trước.

Quý Minh Châu phục hồi lại tinh thần, hình bóng đôi nam nữ kia dần dần lùi về phía sau cho đến khi không nhìn thấy gì nữa. Cô ấn nút thu lại camera, từng chút từng chút cuộn lại chúng cho gọn gàng.

Hình ảnh đã được ghi lại nên chỉ một lúc sau bóng hình họ đã xuất hiện trên màn hình.

Quý Minh Châu cúi đầu tập trung nhìn vào, phát hiện cùng với Giang Tịch nói chuyện hóa ra lại là Triệu Lan.