Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 42



Đây là phúc lợi đêm Giáng Sinh, hy vọng mọi người sẽ có một mùa Giáng Sinh 2020 an lành bên những người thương yêu ❤ Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ và dành nhiều tình cảm cho Sunn cũng như đứa con tinh thần này ^^ From Sunn with so much love ❤

___________________________________________________________________________________________

Tầm mắt hai người bỗng nhiên giao nhau.

Giang Tịch nhìn thấy đó thực sự là cô, môi mỏng hơi nhấp, còn tưởng rằng sẽ nói gì, nhưng trước sau lại không hề mở miệng.

Không khí tức thì an tĩnh, tràn ngập quỷ dị trầm mặc.

Lâm Mạn Hề mặt mày thoáng động, theo tầm mắt của Giang Tịch nhìn qua, chỉ đơn thuần là liếc mắt một cái, còn nghĩ sẽ tiếp tục khuyên nhủ anh nhưng lời nói nhất thời chỉ đành nghẹn trong cổ họng.

Bà nhìn Quý Minh Châu đứng ở huyền quan, “Minh Châu…… Sao con đã về rồi?”

Quý Minh Châu từ khi bắt đầu đến bây giờ vẫn giữ nguyên một bộ dạng bình tĩnh, nghe Lâm Mạn Hề hỏi như vậy, cô khẽ nhếch khóe miệng, cười một cái, “Con cùng Liên Đường cơm nước xong cũng không có việc gì, liền về trước.”

Tiện đà, tầm mắt cô trực tiếp lướt qua Giang Tịch, chỉ yên lặng nhìn Lâm Mạn Hề.

“Bác gái, vậy bác đã ăn cơm chưa?”

“……… Ăn rồi, bác ăn một bữa ngon lành rồi mới đến đây đấy nhé.” Lâm Mạn Hề nói, vừa liều mạng mà nháy mắt ra hiệu với Giang Tịch vẫn còn đang đứng trì độn ở một bên, trộm nghĩ thằng con không có đầu óc này không bao giờ khiến bà hết lo.

“Tốt, con có chút mệt, nên về phòng nghỉ ngơi trước đây ạ.” Quý Minh Châu nói, rồi quay người về phòng ngủ.

Lâm Mạn Hề cảm thấy cô hẳn là đi dạo phố dạo mệt mỏi, vội vàng đáp lời, “Vậy được rồi, mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi con, buổi tối bác lại nấu cơm cho bọn con.”

Bà cũng không biết, Giang Tịch vừa đưa ra lý do thoái thác, thì Quý Minh Châu đã nghe được không ít rồi.

Chờ đến khi thân ảnh của Quý Minh Châu biến mất ở khúc cua hành lang, Lâm Mạn Hề mới giơ tay vỗ lên lưng Giang Tịch, “Mẹ bị con làm cho tức chết rồi!”

“Con nói con gái người ta như vậy, nó nghe xong trong lòng có thể dễ chịu sao?!” Lâm Mạn Hề đột nhiên hối hận chính mình hỏi ra vấn đề đó, mấu chốt là, bà cũng không nghĩ tới Giang Tịch lại trả lời như vậy.

Còn nữa, bà cũng hoàn toàn bất ngờ khi thấy Quý Minh Châu sẽ ngay lúc này mà quay trở về.

Giang Tịch trầm mặc không lên tiếng, nhưng khí chất trên người anh lại lạnh lẽo đến thấu xương.

Cả người tản mát ra một loại hơi thở người sống chớ tới gần.

Lâm Mạn Hề tiến lên, mọi buồn bực đối với Giang Tịch đều biến mất, “Mẹ mặc kệ……… Con biết làm thế nào rồi chứ!”

Nói xong, bà cảm thấy vẫn chưa hết giận, lại giơ tay bổ một chưởng xuống cổ Giang Tịch.

Giang Tịch đều yên lặng mà thừa nhận, thân hình không chút sứt mẻ, tầm mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm đầu bên kia hành lang.

……

Quý Minh Châu không biết mình về phòng bằng cách nào, lòng bàn chân cô như rót chì, nặng nề đến mức cả người như đang lơ lửng trên không trung.

Cô dùng chân đá cửa, trực tiếp ngã xuống giường.

Trong đầu không ngừng phát đi phát lại câu nói vừa rồi của Giang Tịch.

Một màn lại một màn, rõ ràng gần đến như vậy, nghe vào rồi lại cảm thấy thực xa xôi.

Anh nói: 【 rốt cuộc cũng chỉ là liên hôn. 】

Anh còn nói: 【 không gọi là không gọi. 】

Quý Minh Châu nhớ tới bô dáng của Giang Tịch vừa rồi, cằm thoáng nhướn lên, ngữ khí đạm mạc, nghiêng nghiêng sườn mặt.

Xa cách lạnh nhạt, phảng phất tất cả là do cô trói buộc anh.

Cảnh tượng đó, chợt mang cô về lại năm thứ hai trung học.

Thời điểm anh lạnh giọng cự tuyệt cô.

Đúng vậy, rõ ràng là sự việc đã từng phát sinh.

Làm sao quên được.

Những kí ức đó chôn dấu sâu trong trí nhớ, đã là khắc sâu tận xương tủy, đi vào huyết mạch, khiến cho Quý Minh Châu đã qua nhiều năm muốn quên đi, vẫn không thể quên được.

Cô giống như là một con nhím không sợ đau, không sợ mưa gió.

Mặc dù té ngã, làm cho bản thân mình đầy thương tích, nhưng lại vẫn cứ quật cường dựng thẳng gai mềm của mình lên, tuyên bố với bên ngoài, ta đây thực kiên cường.

Quý Minh Châu vĩnh viễn sẽ giống như minh châu lóe sáng.

Cô hếch cao cằm, vĩnh viễn sẽ không vì ai mà khiến mình trở nên thấp hèn.

Nhưng hiện tại………

Cô cảm thấy mình giống như là một chú hề chỉ biết nhảy nhót, vô hình bị người ta dán cho cái mác “Tự mình đa tình”.

Không nghĩ về hồi ức đó nữa, Quý Minh Châu càng nghĩ càng thấy giận, càng nghĩ càng muốn khóc.

Từ khi về nước tới nay, chính cô là người đối xử hờ hững với anh!

Hầu hết thời gian, cô không bao giờ là người chủ động.

Trước khi trái tim thiếu nữ này tan nát, Quý Minh Châu cũng đã từng không sầu không lo trải qua một cuộc sống vẹn toàn.

Nhưng dù sao cũng là thời thanh xuân niên thiếu, đã qua rồi thì cho nó qua luôn, ai còn tiếc nuối quá khứ làm gì.

……… Cô đã nể mặt anh lắm rồi!

Ấy vậy mà Giang Tịch còn có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy!

Cho dù có nói………

Cũng phải là cô nói, là cô không thèm gọi cho anh mới đúng!

Quý Minh Châu tràn ngập oán giận, hoàn toàn là vẻ bất mãn cùng không cam lòng.

Cô cứ như vậy nhìn chằm chàm gà Sally đang nằm một bên, “Cũng đừng trách tôi, hôm nay tôi muốn đánh anh lắm rồi đấy, ngay cả tiểu đệ đệ của anh cũng đừng hòng chạy thoát!”

Phát ti.ết xong rồi, thì chỉ còn lại một con gà sally với mớ lông màu vàng hoe hỗn độn, cặp môi sưng như cái lạp xưởng.

Quý Minh Châu nhìn nó nằm lẳng lặng bên cạnh túi quà, bực bội mà đẩy ra xa.

……

Ban đêm, vì nguyên nhân nào đó mà Lâm Mạn Hề quyết định ngủ lại.

Bà ở lại đây, theo lý thường ngày mai hẳn là muốn đến công ty Giang Tịch

“Còn phải cùng nhau đi làm, trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt, trốn chỉ trong nhất thời không thể trốn cả đời.” Nhìn biểu hiện Giang Tịch ngày hôm qua, Lâm Mạn Hề trong tiềm thức cảm thấy sự tình cũng không giống như lời nói từ miệng Giang Tịch.

Chân mày Giang Tịch nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú căng chặt, cũng không biết có nghe được câu nào hay không.

Đêm đó, Quý Minh Châu không ra ăn cơm chiều, nói là buồn ngủ.

Chờ tới sáng ngày hôm sau, cũng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

Lâm Mạn Hề cảm thấy kỳ quái, không đợi bà đến gõ cửa phòng Quý Minh Châu, thì cô đã trực tiếp gọi điện cho bà.

Trong điện thoại, Quý Minh Châu nói mình phải về nhà ở vài ngày, bảo bà không cần lo lắng.

Còn về phía Giang thị, mấy ngày sau cô mới thủng thẳng đến, công việc giao cho cô từ trước, cô đều nghiêm túc hoàn thành, không để sai sót tồn tại.

Dáng vẻ này của Quý Minh Châu, ở một tầng ý nghĩa nào đó khá “Rùng mình”.

Đến lúc này, Lâm Mạn Hề ngược lại không vội vàng nữa. Bà cười đem nguyên văn lời nói Quý Minh Châu truyền đạt lại cho Giang Tịch, “Hai người các con cứ chậm rãi giận dỗi nhau đi, mẹ mặc kệ, ngày nào đó thật sự muốn từ hôn, thì con lại đến nói cho mẹ một tiếng là được.”

……

Quý Minh Châu bắt đầu thu thập hành lý, trực tiếp trở về Quý Trạch.

Cô cũng không có chuyện gì khác.

Cô chỉ đơn thuần cảm thấy, bây giờ ở nhà, muốn đi đâu cũng được. Thể xác và tinh thần ở nơi quen thuộc mới thực sự thả lỏng, có thể so ra còn tốt hơn ở Bách Duyệt.

Giang Tịch không phải không muốn gọi điện cho cô sao.

Được thôi, cô liền không xuất hiện trước mặt anh nữa, khiến anh không cần gọi điện cũng được!

Dựa theo lời anh nói, dù sao hai người cũng chỉ là liên hôn.

Vậy cô cần phải rối rắm làm gì nữa?

Hai người cũng không cần phải thề non hẹn biển, hơn nữa, Giang Tịch ngày thường cũng không quá bạc đãi cô.

Không ai nợ ai.

Chẳng qua ―― Quý Minh Châu lại lần nữa nghĩ về nơi đó, vẫn cảm thấy trong lòng có chút tiếc nuối.

Quý Thiếu Ngôn biết Quý Minh Châu trở về Quý trạch cũng chỉ thấy kinh ngạc, cũng không hỏi cô tại sao, đại khái chắc lại hỏi thăm ai, mới hiểu sơ sơ được sự tình.

Nhưng lời nói kia của Giang Tịch, Lâm Mạn Hề bất luận như thế nào cũng không thể nào cứ thoải mái nói ra, chờ đến khi Quý Thiếu Ngôn gọi điện thoại lại đây dò hỏi, bà mới đành thú thật.

Quý Thiếu Ngôn hiểm khi nổi giận đùng đùng, nhưng là e ngại mặt mũi Lâm Mạn Hề, ông mới không thể không nể mặt mà phát tác.

Chẳng qua……… Bảo bối Quý Thiếu Ngôn ông cưng như trứng, ấy vậy lại bị Giang Tịch đối xử như vậy sao?!

Phí công ông lúc trước cảm thấy Giang Tịch người này quả thật không sai, gia thế tốt, bộ dáng tinh xảo, lại phù hợp với thẩm mĩ con gái ông, lại………

Nghĩ đến đây.

Quý Thiếu Ngôn chỉ âm thầm mắng tên tiểu tử thúi này thêm mấy câu nữa, liền đi tìm Quý Minh Châu để dỗ dành.

Lúc ông vào phòng, thì Quý Minh Châu đang ghé vào giường cứng nhắc xem video.

Trở về Quý Trạch được mấy ngày rồi, nó cũng không ra khỏi cửa, ngày thường bởi vì muốn quay video nên mới đi một vòng khu trung tâm mua sắm, còn không thì ai nói gì cũng không muốn ra ngoài gặp người.

Quý Thiếu Ngôn lén lút ra dấu cho Liên Đường nhưng cũng không ăn thua.

“Con muốn ở nhà thêm vài ngày nữa sao?” Quý Thiếu Ngôn ngồi ở bên cạnh giường, vu.ốt ve tóc cô.

Ngữ khí Quý Minh Châu buồn rầu, cô lại cầm lấy trái dâu tây đút vào trong miệng hết trái này đến trái khác, ‘’Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, ba vội vàng muốn đuổi con đi lắm à?”

Quý Thiếu Ngôn cười một cái, “Con nói như vậy, là con muốn kết hôn?”

Động tác Quý Minh Châu thoáng dừng, theo lời của Quý Thiếu Ngôn tiếp tục phân trần, “Đó là khi con còn chưa gả ra ngoài, thì đã bị ba vứt bỏ rồi.”

“Vậy con cả ngày ở nhà cũng không phải là biện pháp, hôm qua ba trở về đã nghe dì Lý tẩu nói, cả ngày qua con còn chưa ra khỏi phòng, cơm đều là dì ấy bưng lên cho con.” Hai ngày trước Quý Thiếu Ngôn khá bận, chỉ gọi điện thoại về dò hỏi, hôm nay mới có thời gian trở lại.

“Con rất vui mà.” Quý Minh Châu nói rồi cũng đút cho Quý Thiếu Ngôn một trái dâu tây trắng, “Ba ba, ba nếm thử xem dâu này ngọt hay không ngọt đi.”

“Đừng làm nũng nữa.” Quý Thiếu Ngôn không có biện pháp la mắng cô, nói như vậy xong, vẫn không nhịn được đối xử ân cần, “Mấy ngày này bên Giang thị kia không cần phải đi đâu, con cứ đi ra ngoài quay video, tốt nhất là đi học thêm mấy khóa yoga đấy, như vậy vẫn là tốt nhất.”

“Lúc này lại không phản đối con quay video nữa à?” Quý Minh Châu nói, chân trắng nõn lắc qua lắc lại trên không trung, “Lớp yoga bên kia con cũng xin nghỉ mấy ngày, vừa vặn cô giáo của con cũng có việc, con muốn đi cũng đi không được.”

Quý Minh Châu khá là giống ông, là nam thì mắt phiếm đào hoa tẫn hiện yêu nghiệt, nhưng nếu là đặt trên nữ giới, thì đó là diện mạo của mỹ nhân kiều diễm.

Đặc biệt là khi cô chu miệng lên, kỳ thật rất giống mẹ cô.

Chẳng qua mẹ cô tính tình nhu hòa, ít khi nào giở trò tiểu thư như thế này.

Quý Thiếu Ngôn thấy cô như vậy, ngữ khí cũng hòa hoãn đi nhiều, “Con yên tâm, ba ba lần này sẽ làm chủ cho con.”

“Ai đừng a ――” Quý Minh Châu kéo dài tiếng, vội vàng nghiêng người qua, trực tiếp túm chặt tay Quý Thiếu Ngôn, “Cứ như vậy đi ba, kỳ thật cũng không có gì không tốt, lúc trước con về nước đáp ứng việc hôn nhân này, cũng là vì ba hứa sẽ cho con tiếp tục làm video, không can thiệp đến việc của con.”

Có lẽ, không chỉ là vì lý do này.

Nhưng tới rồi lúc này rồi, cô cũng vẫn cảm thấy không có gì là không ổn cả.

Cùng lắm thì chỉ làm lớn một lần thế này thôi.

Quý Minh Châu lười phải nói nhiều, trên đời này thật sự có quá nhiều chuyện không thể nói rõ được.

“Dù sao con vẫn còn tốt lắm, không yếu ớt như trong tưởng tượng của ba đâu.”

Quý Thiếu Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, chỉ chậm rãi nói, “Con có muốn như thế thật thì cũng không sao.”

“Đương nhiên ~” Quý Minh Châu khẽ nâng giọng lên, “Coi như là con bị một cậu bé trắng trẻo đẹp trai đá, thì con vẫn nên vui chứ.”

“Nghe ngữ khí này của con, thì chắc chắn người bị hại không phải là con chứ?” Quý Thiếu Ngôn hồ nghi mà nhìn chằm chằm cô.

Theo những lời này của Qúy Thiếu Ngôn thì trong đầu Quý Minh Châu lập tức trôi dạt về lại quãng thời gian trước đây, cô đã rất nhiều lần ở trong phòng tắm cùng Giang Tịch, ở suối nước nóng, thậm chí ở những nơi mà không thể miêu tả được bằng lời.

Cô dừng một chút, tiếp tục cường điệu nói, “Con mặc kệ, dù sao cũng là con đá anh ta!”

Cái gì mà buồn hay không buồn chứ.

Quý Thiếu Ngôn nghe xong những lời này, hiếm khi nào ông chỉ biết im lặng như thế này.

Bất quá có lẽ lời nói của Quý Thiếu Ngôn thật sự có tác dụng.

Đến tối Quý Minh Châu đã chịu xuống dưới rồi.

“Đừng nhìn nữa, Thư Ngọc Hoa không có ở đây đâu.” Quý Thiếu Ngôn bắt chéo hai chân, lười nhác nghiêng người dựa trên sô pha, nhìn cô vẫn đang nhìn xung quanh khắp nơi.

Quý Minh Châu nghe xong hừ một tiếng, chạy đến cọ cọ bên cạnh dì Lý, nói muốn uống nước đường.

Lúc trở ra, cô đã bưng theo ly nước đường dưỡng nhan mà dì Lý tự mình làm cho, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Quý Thiếu Ngôn.

“Ba, con muốn cùng ba thương lượng một việc quan trọng.” Cô gắt gao dựa gần ba ba thân ái nhà mình.

“Gì đấy?” Quý Thiếu Ngôn nghe vậy liền đáp lời, khẽ nâng mí mắt lên.

Quý Minh Châu dùng thìa nước đường trong chén chấm chấm, “Con chuẩn bị đi Thụy Sĩ một tuần.”

“Sao lại đột nhiên muốn đi Thụy Sĩ?” Quý Thiếu Ngôn nghi hoặc hỏi.

“Vì con nghe cô giáo dạy yoga của con nói, cô ấy hàng năm đều ở bên kia, con nghe cô ấy miêu tả phong cảnh Thụy Sĩ, quả thật vô cùng xinh đẹp, cho nên con muốn đến đó một chuyến.”

Quý Minh Châu nói, ngay sau đó lại bồi thêm một câu, “Con không phải muốn lười biếng đâu, con chỉ là ――”

Mắt đào hoa của cô khẽ đảo quanh, “Đơn thuần muốn đi một chút, nhìn thử xem.”

Ở cái quốc gia vào mùa tuyết rơi kia, vào thời khắc cảm thụ thiên nhiên, có lẽ sẽ khiến cho suy nghĩ trở nên thông suốt, sẽ có được đáp án mà mình mong muốn.

Quý Thiếu Ngôn còn chưa kịp đáp lời, Quý Minh Châu lại nhìn về phía ông, “Nếu không có việc gì ngoài ý muốn, trở về chuyến này con liền trực tiếp vào Quý thị, hỗ trợ ba ba một tay.”

……

Quý Minh Châu nói là đi mấy ngày, nhưng lại không hề trở về Bách Duyệt báo một tiếng. Lâm Mạn Hề hung tợn mà nắm lấy lỗ tai Giang Tịch, tuy rằng bà đã nói sẽ không quản việc giữa hai người nữa, nhưng động tác lại vẫn luôn thành thật hơn.

Cô ấy về Quý trạch rồi, Giang Tịch ngược lại không có tâm trạng nào đến công ty nữa.

Có thời gian liền quay về Bách Duyệt, giống như Phật tổ cứ đứng ở đàng kia.

Tầm mắt cũng gắt gao khóa trụ cửa phòng cô, nửa phần cũng không nghĩ đến việc dời đi.

Đến lúc Lâm Mạn Hề gần đi rồi mà lời nói vẫn luôn vang vọng ở bên tai Giang Tịch.

Cái chữ “Từ hôn” này quả thực như là tiếng sấm sét, trực tiếp gõ vang lên trong đầu Giang Tịch từng hồi chuông cảnh báo.

Nghe được câu này phản ứng đầu tiên chính là, sao có thể.

Ý nghĩ như vậy, từ khi anh bắt đầu chuẩn bị về nước, chưa từng xuất hiện, cho dù chỉ là một lần.

Nếu như thật sự muốn buông tay theo như lời anh nói………

Anh không muốn, cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến.

Giang Tịch lặp đi lặp lại tình huồng này thêm mấy ngày, rốt cuộc vào một sáng sớm nào đó mà thực sự thông suốt.

Cả đời này, hiếm khi nào mình theo đuổi một thứ gì đó.

Mặc dù không thể bắt lấy, nhưng cũng không thể nào cứ mặc kệ trái tim mình đau đớn như thế này nữa.

Tóm lại cô vẫn là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh.

Chỉ cần Quý Minh Châu không đề cập tới bất cứ chuyện gì có liên quan đến việc giải trừ hôn ước, thì anh cũng nguyện ý dựa theo thời gian đã định, bồi hồi dừng lại tại chỗ, chờ cô.

Chuyện hôn ước này hoàn toàn có khả năng biến mất không một dấu vết, không dễ để hai người được ở chung như thế này, anh cũng không muốn sẽ tiếp tục lãng phí nữa.

Giang Tịch xóa bỏ toàn bộ cảm xúc tiêu cực của bản thân, trực tiếp lái xe đến Quý Trạch.

Lúc vào cửa, nghênh đón anh chính là dì Lý.

Phòng khách trống rỗng, không có một ai.

“Tiểu Giang tới sao, tới tìm tiểu thư sao?” dì Lý dẫn anh vào trong đại sảnh.

Giang Tịch gật gật đầu, “Đúng, con tới đón cô ấy về nhà.”

Không biết chữ nào đã chọc đến dì Lý, bà nhìn anh một cái thật sâu, “Tiểu thư hôm trước đã bắt phi cơ, đến Thụy Sĩ rồi, ngày hôm qua hẳn đã đáp xuống sân bay.”

Chờ Giang Tịch tiêu hóa lời nói của dì Lý tẩu, thoáng ngây người, “Thụy Sĩ?”

“…… Cô ấy đi bao lâu?” Giang Tịch cảm thấy giờ khắc này, giọng nói của bản thân chỉ còn lại những âm thanh thều thào, dường như không còn là bản thân thường ngày nữa.

“Cái này dì cũng không biết, nhưng nó không có khả năng sẽ ở đó lâu đâu, con yên tâm đi.”

Dì Lý cười một cái, do dự, nhưng vẫn chậm rãi mở miệng, “Dì không biết giữa các con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều là người trẻ tuổi, có cái gì không thể mở rộng lòng mình để nói ra chứ, năng lực tiếp nhận cái mới của bọn con vốn dĩ nhanh hơn thế hệ trước của chúng ta một bậc rồi, cãi nhau tới cãi nhau lui, cũng không quá tốt đâu.”

Giang Tịch nghe xong rũ mắt xuống.

Kỳ thật không chỉ một mình dì Lý nói vậy, trước đây Tiêu Dịch, rồi Lâm Mạn Hề đều đã từng nói qua.

Nhưng cái này nói ra thì dễ dàng, nghiêm túc thực hiện thì mới biết có bao nhiêu khó khăn, e rằng chỉ có tự bản thân mỗi người mới hiểu được.

Tính tình của Giang Tịch lại không cho phép, vì anh đã quen giấu đi cảm xúc thật của bản thân mình, cho nên muốn giải bày bộc bạch tưởng chừng như là chuyện không thể.

Cái khí thế lãnh đạo sau khi lắng đọng lại, thì chỉ còn lại sự kiệm lời, nó mang đến cho anh khả năng quyết đoán, nhưng cũng khiến anh thiếu đi khả năng diễn đạt và giao tiếp.

Thương trường không cần nhiều lời, nhưng kỳ thật trên phương diện sinh hoạt, thì lại tương phản hoàn toàn.

Giang Tịch nghe xong lời dì Lý nói, suy tư rất lâu.

Đúng lúc này, cầu thang gỗ bên cạnh truyền đến tiếng vang đi xuống của một người.

Giang Tịch xoay người lại, nhìn qua.

Quý Thiếu Ngôn đứng ở chính giữa cầu thang, cũng không tiếp tục đi xuống nữa. Vẻ mặt ông âm trầm, nhìn Giang Tịch nói, “Con cùng bác tới thư phòng.”

……

Một đường tới thư phòng, Quý Thiếu Ngôn cũng không thèm nhìn Giang Tịch lấy một cái.

Trên bàn sách của ông có đặt trà cụ, Quý Thiếu Ngôn dùng ngón tay chỉ, “Tự mình rót đi.”

Giang Tịch cũng không lộ vẻ khó xử, gương mặt vẫn như cũ, tuấn tú lạnh lùng.

Anh không nhanh không chậm bắt đầu châm trà, bất quá khi rót xong ly đầu tiên, Giang Tịch chậm rãi đẩy cho người ngồi ở vị trí đối diện, mở miệng nói, “Bác trai, con mời bác.”

Quý Thiếu Ngôn hừ một tiếng, “Con còn biết kêu một tiếng bác trai hay sao, ngày đó con nói như thế nào, bây giờ thì hay rồi con đem mặt mũi bác ném đi hết sạch.”

Giang Tịch trầm mặc không nói.

“Về sau này bác mới cảm thấy không thích hợp, đi hỏi Tiêu Dịch thì mới biết.” Quý Thiếu Ngôn nhìn anh, cũng không nói hết, cố tình giấu đi một số thứ, “Bác hiện tại chỉ muốn hỏi con, con đến tột cùng là nghĩ như thế nào?”

Môi mỏng của Giang Tịch nhẹ nhấp, thần sắc cũng không hề dao động, “Cô ấy không đề cập đến việc từ hôn, nên con vẫn sẽ tiếp tục hôn ước, cho đến khi con cùng cô ấy kết hôn rồi sinh con.”

“Vậy ý tứ của con là, nếu nó nói ra, thì con cũng sẽ rút lui?” Quý Thiếu Ngôn thưởng thức viên dạ minh châu trong tay, trực tiếp hỏi lại.

Giang Tịch lúc này không lên tiếng nữa.

Quý Thiếu Ngôn cảm thấy đây chính là lúc, từ từ nói, “Giang Tịch này, con có bao giờ nghĩ tới, thật sự là do bác vừa ý con, nên bác mới giao Minh Châu cho con không?”

Nói như vậy há chẳng phải, vì Giang gia thích Quý Minh Châu, cho nên Giang Tịch mới đồng ý ngay lập tức.

Có đôi khi đạo lý chỉ đơn giản đến như vậy.

Nhưng có người chẳng hay biết gì, cứ đâm đầu vào bóng tối rồi luẩn quẩn trong đấy, không thể tỉnh lại.

Đôi mắt đen của Giang Tịch chợt lóe, nhưng cũng ngay lập tức tắt lịm đi, tiếng nói trong trẻo sâu thẳm lại vang lên, “Chỉ là Giang Mặc bên kia, khó mà nói đến.”

“Chuyện này ngay từ đâu, đã không hề liên quan đến Giang Mặc.” Quý Thiếu Ngôn đem dạ minh châu bỏ lại vào tráp, “Con gái bác, bác còn không rõ hay sao.”

“Bác chỉ cho con thêm một cơ hội này nữa thôi.” Quý Thiếu Ngôn nói đến đây, tiện đà, ngữ khí ông đặc biệt trịnh trọng, “Bác không cho phép con gái bác, chịu thêm một lần thương tổn nào nữa.”

Giang Tịch được Quý Thiếu Ngôn chỉ điểm, chỉ cảm thấy nội tâm sâu thẳm bị lôi ra không chút dấu vết, rồi trực tiếp phóng đại lên gấp vạn lần.

Chỉ cần tiến thêm một bước, rồi lại thêm một bước nữa, anh đã có thể tự mình đẩy đám mây mù này ra.

Nếu nói, hiện tại đã không hề liên quan đến Giang Mặc.

Như vậy, anh có hay không……

Hoặc vốn dĩ, anh hoàn có thể.

“Ngài cứ ở chỗ này, con xin phép đi trước.”

Giang Tịch lưu loát đứng dậy, vừa muốn mở cửa đi ra, lại bị Quý Thiếu Ngôn gọi lại.

“Chờ một chút.”

Quý Thiếu Ngôn đưa cho anh một túi quà tặng, “Minh Châu trước khi đi nói muốn đưa cái này cho con.”

Dứt lời, Quý Thiếu Ngôn vỗ vỗ vai anh, biếng nhác ra ngoài.

Thư phòng giờ đây, chỉ còn mỗi mình anh.

Giang Tịch đứng ở chỗ này, nhìn chằm chằm túi quà tặng thật lâu, mãi vẫn không nhúc nhích.

Anh chậm rãi mở ra, bên trong là một cái hộp vuông nhỏ nhắn.

Bên ngoài được bọc bằng một lớp vải nhung màu xanh đen, bên trên được trang trí bằng một chiếc nơ bướm trắng tinh.

Trong hộp là một đôi nút tay áo, cùng với một cái khăn.

Giang Tịch dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, cái khăn chậm rãi mở ra.

Là loại khăn này được may thủ công hoàn toàn bằng sợi tơ vàng, kiểu vạt dày dặn với màu đen tuyền nhẹ nhàng, đơn giản mà hào phóng, thanh nhã nhưng vẫn để lộ sự cao quý sang trọng.

Chính giữa cái khăn, có thêu một con gà con bằng chỉ sẫm màu.

Tầm mắt Giang Tịch rơi xuống góc dưới cùng bên phải, nơi đó được bổ sung bằng một con heo con.

Anh nhìn hộp quà nho nhỏ, hình như còn có cả thiệp chúc mừng.

Mặt trên là bút tích tinh tú xinh đẹp ――

【 Giang tổng, sinh nhật vui vẻ nha. 】

Cổ họng Giang Tịch khẽ động đậy, tim anh như thể bị bỏ vào máy nén, không hề báo trước mà co rút, rồi lại bành trướng ra.

Một loại tình cảm bị áp lực nhiều năm như vậy vào giờ phút này như được chiếu sáng, quá nhiều năm tuyệt vọng, nên nó lần này khi thấy được chút tia sáng le lói, nó như liều mạng hướng về nơi nó khao khát.

Anh thu thập túi của mình xong xuôi, cầm hộp quà lên rồi chỉ biết nắm chặt nó ở trong tay.

Vừa xuống cầu thang liền gọi ngay cho Ứng trợ lý.

“Giang tổng?”

Thanh âm lạnh lẽo của Giang Tịch vang lên, nhưng lần này lại mang theo vẻ kiên định chưa từng có, “Giúp tôi đặt một vé bay đi Thụy Sĩ, ngay bây giờ.”