Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 50



Cái gì mà em bé?

Vậy, ý anh nói ——

Cô còn là em bé hết hạn nữa sao.

Mùa đông cuối sắp qua đi, mang theo mầm non xanh lục mới nhú.

Sự ấm áp chưa kịp bao phủ mặt đất, liền bị câu nói Giang Tịch đánh bại, đập nát, cứ như vậy đưa tới trước mặt cô.

Quý Minh Châu không thể tiếp tục ăn cơm, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm người ngồi đối diện.

Tim đập càng ngày càng nhanh, càng lúc càng mau

Cái người này sao lại đáng ghét thế!

Nói chuyện càng ngày càng làm cho người ta không thích nổi!!

Vì che giấu sự thất thần, phản ứng đầu tiên sau khi Quý Minh Châu hoàn hồn, đó là quay đầu nhìn phía sau.

Vẫn còn ổn, cửa văn phòng vẫn đóng chặt.

Trợ lý Ứng hẳn là không nghe được.

Cô quay người lại nhìn Giang Tịch, ngữ khí tuy oán trách, nhưng cũng không phải không động tâm, “Anh nói như vậy, tôi cũng không cần.”

Người khác lấy được phúc lợi, dùng tiền tài để cân nhắc, còn cần tầng tầng lớp lớp, mới có thể bắt tới tay.

Nhưng chỉ với cô, Quý Minh Châu hoàn toàn có thể tùy ý kéo lông mao trên người Giang Tịch.

Tùy ý, làm bậy.

“Ngoài tôi ra không còn ai khác nữa phải không.”

Giang Tịch yên lặng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, “Đương nhiên.”

“Bất quá cái đặc quyền này để sử dụng, khả năng phải thay đổi mối quan hệ hiện tại mới được.”

Quý Minh Châu nhìn biểu tình biếng nhác, thần sắc không thay đổi của Giang Tịch.

Lời này muốn không nghĩ nhiều cũng không được.

Cố ý hay vô tình, đều để cô phỏng đoán ra phương hướng kia.

Nếu nói đến thân phận vị hôn thê, thì thân phận và gia thế của Quý Minh Châu mới là sự khẳng định.

Như vậy, nửa kia của Giang Tịch chân chính, mới là hoa nở giữa trăng tròn, viên mãn.

Quý Minh Châu ngay lúc này, mới có thể từ trong miệng anh, cạy ra một chút ý nghĩ có liên quan đến Giang Tịch.

Buổi tối hai người cùng nhau trở về Bách Duyệt.

Chờ đến khi xe ổn định dừng lại trong gara, Quý Minh Châu tâm huyết dâng trào, nhưng vẫn ngồi ở ghế phụ, không nhúc nhích cũng không xuống xe.

“Làm sao vậy?” Giang Tịch nhướng mày nhìn lại.

“Giang Tịch, tôi muốn được anh cõng.”

Như lần trước vậy.

Giang Tịch yên tĩnh đưa lưng về phía cô, Quý Minh Châu lanh lẹ bò lên.

Gara có điều hòa, gió nhè nhẹ mát lành lạnh liên tục thổi.

Quý Minh Châu co rúm lại, càng dựa sát vào người Giang Tịch.

“Lần trước nói phải bồi thường cho anh mà vẫn chưa làm, bây giờ anh còn muốn không?” Quý Minh Châu thích cảm giác chỉ còn mình và Giang Tịch, kề sát vành tai anh, nhẹ giọng ôn nhu.

“Tôi nói muốn, thì em sẽ cho sao?” Giang Tịch bước vào thang máy, ngón tay thon dài như ngọc vươn ra, dùng vân tay để xác định tầng muốn đến ở Bách Duyệt.

“Đương nhiên, tại sao lại không chứ?” Quý Minh Châu nổi tâm tư tứ phía, tay để trước cổ áo anh vòng tới vòng lui, một hai phải khảy lộn xộn, bày ra bộ dạng hỗn độn bất kham, mới bằng lòng bỏ qua.

Không biết nhớ tới điều gì, hai chân Quý Minh Châu quơ quơ, không để ý đến Giang Tịch đột nhiên trầm mặc, chỉ muốn tiếp tục nói ra ý niệm trong đầu.

Người quả nhiên là động vật quần cư, ở chung lâu, sẽ có một số việc thay đổi một cách vô tri vô giác.

Từ trước đến giờ Quý Minh Châu luôn ôn nhu, nói chuyện hòa hảo không tranh cãi, không như đêm nay, mãnh liệt nói hết ra như vậy.

Ở trước mặt Giang Tịch, cô luôn có rất nhiều đề tài để nói.

Đại khái có lẽ bởi vì, Giang Tịch có thói quen, cũng thích, cứ như vậy lẳng lặng nghe cô nói, làm bạn với cô.

Đúng vậy, hai chữ “Làm bạn”, vô cùng đơn giản.

Nhưng lại tốt đẹp hơn mặt chữ rất nhiều.

“Nhưng anh biết không, tôi tặng quà sinh nhật cho anh, kỳ thật không đơn giản đâu.”

Cô nhìn chằm chằm cái nút xinh đẹp trên cổ tay áo Giang Tịch, từ sau khi Quý Minh Châu về từ Thụy Sĩ, chưa từng thấy Giang Tịch tháo xuống.

“Trước đây tôi còn nghĩ, khiến anh ca ngợi tôi một ngàn từ mới có thể chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, nhưng ai biết được vừa khéo đến vậy, Giang tổng, anh xem như nhặt được bảo bối to bự rồi.”

Quý Minh Châu nhờ Quý Thiếu Ngôn hỗ trợ, ngược lại trao cho Giang Tịch tiện nghi cực lớn.

Khi đó cô, thật sự ôm tâm tư bất chấp tất cả.

Giang Tịch cảm thấy một đường đi này, có vẻ không an ổn.

Cô gái trên lưng từ khi bước khỏi gara liền bắt đầu dông dài, hơi thở ấm áp hỗn tạp liên tục phà vào tai anh.

Hương thơm hoa hồng nhẹ nhàng phiêu theo tiếng nói.

Ngón tay bên gáy vẫn lộn xộn.

Cô đại khái cho rằng mình đã an toàn, nhưng lại không biết, Giang Tịch nhẫn nại bên cạnh cả một đoạn đường.

Vượt qua là thiên đường, cũng là địa ngục.

Nghĩ như vậy, trong lòng bắt đầu trấn định.

Sau đó Giang Tịch cảm thấy có người dán lại, là Quý Minh Châu.

Cô không biết là tùy ý, hay lơ đãng, chậm rãi cọ cọ vài cái, “Giang tổng, một ngàn chữ ca ngợi tôi, anh rốt cuộc khi nào mới đưa?”

Đúng lúc này, thang máy đến nơi.

Cửa chậm rãi mở ra.

Giang Tịch không rảnh bận tâm nội dung lời cô vừa nói, lực chú ý hoàn toàn tập trung vào thứ cô vừa làm.

Quý Minh Châu thấy anh sửng sốt, liền biết anh không nghiêm túc lắng nghe, chuẩn bị hảo hảo gõ đầu anh một phen, “Anh nói gì đi chứ!”

Rồi sau đó, Quý Minh Châu như ý nguyện được Giang Tịch đáp lời.

“Bồi thường như lời em nói, đến bây giờ vẫn chưa đưa cho tôi.”

“”

Hoá ra anh vẫn luôn nhớ đến chuyện này

Còn không phải sẽ được như ý nguyện sao.

Cô đối đãi như vậy, lại còn bị ăn không ít đậu hủ. Trước mắt Giang Tịch chủ động yêu cầu cô đương nhiên sẽ đáp ứng.

Quý Minh Châu cúi đầu, cố tình đè nặng hơi thở, giọng nói mang theo vẻ như có như không —— phả hơi bên tai anh.

Sau đó, cô lưu loát từ trên lưng Giang Tịch nhảy xuống, bước trước một bước vào chung cư.

Tốc độ đổi giày sang dép lê cực nhanh.

“Tôi nói được thì sẽ làm được, bây giờ anh vừa lòng rồi chứ?” Quý Minh Châu nói xong, xoay người đi không thèm nhìn, “Anh không cần làm bộ không nghe được lời tôi vừa nói a —— có tới có lui đáp ứng anh là được chứ gì! Tôi tạm thời cho anh ba ngày để soạn bản thảo một ngàn chữ khen tôi đấy ~”

Nói xong, đằng sau lại không thấy đáp lời.

Cô nghi hoặc quay lại nhìn, chỉ thấy Giang Tịch đứng ở huyền quan.

Thoáng rũ mắt, nâng tay khẽ sờ tai.

Anh vẫn không nhúc nhích, sườn mặt nhu hòa.

Như đã hãm sâu vào dư vị vừa rồi, không thể thoát ra được.

Quý Minh Châu thưởng thức bức họa mỹ nam trước mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một từ để hình dung.

Giang Tịch thật sự, quá thuần khiết.

Về đến nhà, người họ Giang nào đó vẫn muốn đi nấu cơm.

Quý Minh Châu làm tổ ở sô pha một lúc lâu, cảm thấy từng ngày cứ như vậy trôi qua cũng không tồi.

Cô có thứ mình yêu, có công việc yêu thích để làm.

Mọi thứ ở tương lai hết thảy đều có thể mong đợi, còn có chú gà mà cô có thể bắt nạt kia nữa.

Quý Minh Châu nhìn thân ảnh thon dài của Giang Tịch bận rộn trong nhà bếp, suy nghĩ bay đi đâu mất.

Dời đi rồi lại chuyển động.

Quay về lúc cô vừa mới đánh giá Giang Tịch.

Nếu Quý Minh Châu nhìn không lầm, nghi hoặc của cô trước đây, hết thảy đều có thể lý giải.

Vào giờ khắc này, đều có dấu vết để lại.

Mỗi khi trêu chọc Giang Tịch, lỗ tai anh liền đỏ đến nhỏ máu.

Hơn nữa

Lần trước ở Thụy Sĩ, cô cũng có cảm giác.

Lúc trong xe, giữa không gian chật chội.

Nhất cử nhất động, cũng trở nên có thâm ý, khiến cho người ta phải nghiền ngẫm.

Khi đó anh liên tục ẩn nhẫn, nhưng không thể gạt được Quý Minh Châu.

Cô rõ ràng chỉ ngồi trên đùi anh, lại cảm nhận được núi lửa phun trào.

Lướt qua anh, chỗ đó từ mềm mại trở nên căng cứng.

Đúng vậy, cô dám khẳng định.

Giang Tịch thanh lãnh như tuyết, băng nhan như sương.

Chỉ vì cô mà thần hồn điên đảo.

Quý Minh Châu nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy mị lực bản thân vẫn còn rất lớn, nhịn không được, bật cười.

Rồi sau đó, bên chân cô như có thứ gì cọ cọ.

Ngứa.

Quý Minh Châu cúi đầu xem, Tomi hơn mười ngày rồi không thấy đến bên chân cô cọ tới cọ lui —

“Nữ chủ nhân ~”

Âm thanh quen thuộc vang lên, Quý Minh Châu phục hồi lại tinh thần.

Đúng lúc Giang Tịch từ phòng bếp vòng lại đây, Quý Minh Châu sờ sờ cánh tay tên máy móc nhỏ thành tinh đang muốn cùng cô chào hỏi, “Giang Tịch, chúng ta đi nhiều ngày như vậy, nó vẫn còn sống sao?”

Anh đi tới, nửa ngồi xổm nhìn máy móc nhỏ thành tinh trước mặt.

“Đúng vậy, lúc trước đã nói với em rồi đấy, nó sử dụng năng lượng mặt trời.”

Quý Minh Châu nhìn một lát, cảm thấy có điểm không thích hợp, trước khi cô đi, Tomi vẫn còn bộ dạng lãnh khốc cao quý.

Hiện tại lại biến thành tiểu yêu tinh dính người không thôi.

Nghĩ đến đây, cô chậm rãi mở miệng, ngữ khí kì thật là thử, nhưng lại giống như tìm kiếm sự khẳng định nào đó, “Anh có phải lại thiết lập cho nó chế độ tình lữ rồi hay không?”

Giang Tịch nhìn về phía cô, mí mắt nửa nhếch, nhướn mày nói, “Như thế nào, có chỗ nào không đúng sao.”

Ngữ khí chắc chắn, không có nửa phần chột dạ.

Mở ra chế độ tình lữ của tiểu máy móc thành tinh, thì mấy năm tiếp theo, lại lần nữa khiến Quý Minh Châu lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Ở Giang thị làm trâu làm ngựa cho Giang Tịch thì không nói làm gì, về đến nhà, chỉ cần một thoáng không chú ý, liền bị nó hố.

Lại lần nữa tới cuối tuần, Quý Minh Châu không nói hai lời, trực tiếp đến Lệ Xá, tiếp tục theo học lớp yoga cô bỏ dở mấy tuần liền.

Một mặt không muốn phí công sức đã bỏ ra trước đó, mặt khác, cô cũng muốn cho chính mình được thả lỏng.

Tiểu người máy thành tinh cả ngày đều muốn cô cùng Giang Tịch ngủ chung một giường.

Chỉ thiếu nước giữ cửa khóa trái nữa thôi.

Quý Minh Châu lúc này rảnh rỗi, thoải mái dễ chịu treo người trên không trung, câu được câu chăng nói chuyện phiếm với Liễu Khê.

“Liễu lão sư, lần trước cô đề cử cho em chỗ ở kia, thật sự không tồi.”

“Em thích là được rồi, Thụy Sĩ đẹp lắm đúng không?” Liễu Khê ở phía đối diện, cười nói.

Quý Minh Châu ở trong mắt bà, tính tình đại tiểu thư nhưng lại rất dễ nói chuyện, ngẫu nhiên sẽ oán giận, nhưng càng tiếp xúc lâu sẽ càng thích cô hơn.

“Siêu cấp xinh đẹp, bất quá —— cô là Hoa kiều bên đó, lúc trước cô bắt đầu di dân khi nào?” Quý Minh Châu không khỏi có chút tò mò.

“Chắc là thế hệ ông bà đi, cụ thể cô cũng không rõ lắm, lần này về nước, là để bồi bọn họ trở về thăm người thân, cha mẹ cô vẫn còn ở Thụy Sĩ.”

“A như vậy sao.” Đây là lần đầu tiên Quý Minh Châu cùng Liễu Khê nói đến loại đề tài tương đối cá nhân như thế này, nhưng có lẽ là hai người biết nhau cũng khá lâu rồi, tương đối hợp nhau, cho nên tự nhiên đề cập đến, “Cha mẹ cô còn ở bên kia, nói như vậy, cô sẽ trở về đúng không?”

“Cô nghĩ, cô rất thích nơi này.” Liễu Khê cười cười.

Quý Minh Châu cái hiểu cái không gật gật đầu, “Vậy con của cô đâu, cũng đi theo cô về đây sao?”

“Cô không có con.”

“A?”

Câu trả lời này làm Quý Minh Châu có chút kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, “Thực xin lỗi, em không phải cố ý hỏi đến chuyện này.”

Liễu Khê cũng không cảm thấy bị mạo phạm, ý cười càng sâu, “Không có việc gì, trước đây não cô bị thương tổn, mất rất nhiều thời gian, cũng bởi vậy sinh ra phản ứng kích th/ích.”

Giọng nói bà chậm rãi, tựa hồ như cũng không cảm thấy khổ sở, “Cho nên, cô cũng không muốn lập gia đình, trên phương diện tình cảm, đại khái chắc không có duyên rồi.”

Quý Minh Châu cảm thấy mình đã chạm đến nỗi đau của người khác, cũng không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, “Xin lỗi Liễu lão sư”

“Có gì đâu mà phải xin lỗi.” Liễu Khê giúp cô điều chỉnh lại tư thế, “Thấy tâm tình em gần đây có vẻ không tồi, có phải đã buông xuống được chuyện gì rồi hay không?”

Buông xuống được chuyện gì?

Vận đào hoa có được tính không.

“Chuyện tốt cũng coi như có đi.” Mắt đào hoa chớp chớp.

Quý Minh Châu nhớ tới chuyện Giang Tịch giao phó cho mình trước khi ra cửa, cảm thấy bản thân mình hẳn nên đúng hạn trở về.

“Liễu lão sư, luyện thêm một giờ nữa, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, rồi em xin phép về trước.”

“Được, không thành vấn đề.”

Cùng Liễu Khê ra quán gần đó ăn bữa cơm, Quý Minh Châu rời khỏi Lệ Xá, trực tiếp lái xe chạy về Bách Duyệt.

Dọc đường đi cô nhớ lại buổi sáng trước khi ra cửa, Giang Tịch nói với cô ——

“Ăn xong cơm chiều, em về nhà luôn nhé.”

Nha a.

Ngữ khí này, Quý Minh Châu bây giờ nghĩ lại, cảm thấy như chồng quản vợ nghiêm khắc.

Cứ như cô hàng năm không về nhà, bên ngoài lăn lộn quán xá không bằng.

Nhớ tới gần đây Giang Tịch đối với mình ngoan ngoãn phục tùng, Quý Minh Châu thấy đuôi có thể nghếch lên tận trời rồi.

Trên đường lái xe về, cô nhận được một cuộc gọi.

Là Tiêu Dịch rất lâu rồi chưa liên lạc.

“Tiểu Bát, cậu đang ở đâu đấy?”

“Không nói.” Quý Minh Châu thấy anh ấy như đang làm cho cục cảnh sát, trả lời thêm, “Tớ đang trên đường về Bách Duyệt.”

“Được, cúp máy đây.” Tiêu Dịch nói xong liền cúp.

“?”

Quý Minh Châu không rõ nguyên do, ấy vậy mà ngay sau đó Liên Đường lại gọi điện thoại đến.

“Lại làm sao vậy?”

“Châu Châu! Cậu đang ở đâu đấy”

Quý Minh Châu thở dài, “Nói đi, cậu cùng Tiêu Dịch có phải đang chơi nói thật hay đại mạo hiểm uống rượu phạt đúng không?”

“Đúng rồi! Chúng tớ hiện tại đang ở quán bar này, cũng không có gì, chỉ gọi điện thoại hỏi cậu một chút, nghe giọng dục cầu bất mãn của cậu, ngữ khí lại còn khô quắt buồn tẻ, tớ có thể tưởng tượng trạng thái bây giờ của cậu rồi haha!”

“”

“Được rồi, không nói nhiều, cậu nhanh về Bách Duyệt đi, để Giang Tịch khiến cậu dễ chịu a ~~~”

Làm sao để nói chuyện với người này nữa đây! A!!

Nghe được câu này, Quý Minh Châu không thèm nhịn, dỗi cô nàng luôn, “Hừ, ai dễ chịu còn chưa biết đâu.”

“Hà hà hà ——” Liên Đường ngữ khí muốn mệnh, “Dù sao không nói nhiều nữa, tớ cúp đây!”

Lại một lần nữa bị bắt gián đoạn cuộc trò chuyện, Quý Minh Châu nhíu nhíu mày.

Tật xấu của hai người này, thần kinh qúa rồi, vừa thấy liền biết không có chuyện gì tốt!

Về sau nên đề phòng mới được.

Nghĩ đến đây, lúc Quý Minh Châu trở lại Bách Duyệt, liền mở di động ra, trực tiếp chọn nhóm “Vương quốc bảo hộ chăn nuôi heo gà”.

Quả nhiên, sự việc khác thường chắc chắn có ẩn tình.

Cái nhóm này mấy ngày trước liền bắt đầu an tĩnh, không ai hé răng gì.

Quý Minh Châu từ trước đến nay sẽ không chủ động khơi mào đề tài.

Mà Giang Tịch, để anh ở bên trong nói vài câu, còn khó hơn lên trời.

Từ trước đến nay Tiêu Dịch cùng Liên Đường là hai vị đại ca hoạt ngôn nhất lại liên tiếp không thấy bóng dáng, liên tưởng đến cuộc điện thoại không đầu không đuôi mới đây.

Quý Minh Châu quyết định mấy ngày kế tiếp, sẽ cách xa hai người này một chút.

Dọc đường đi thang máy, đến tầng lầu.

Quý Minh Châu suy nghĩ ngược lại về Giang Tịch.

Anh cũng thần thần bí bí, rốt cuộc là có chuyện gì đây?

Nhưng chờ tới khi bước vào huyền quan, sự thần bí này vẫn chưa bị vạch trần.

Căn phòng tối đen như mực, như chốn không người.

Đèn cảm ứng hình như cũng không hoạt động, thấy cô tiến vào mà vẫn không sáng lên.

Trong lòng Quý Minh Châu nghi hoặc, dò xét đi vào, giương giọng nói, “Giang Tịch?”

Không có câu trả lời.

Ngay lúc cô chuẩn bị dùng tay mở công tắc đèn, đèn pha lê trong lòng chợt sáng lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi thứ trước mắt sáng bừng.

Nhưng chỉ vì có một dàn đèn treo, vầng sáng mở ra mơ hồ mở ra, khắp nơi chậm rãi mờ mịt khuếch tán.

Một mảnh mông lung.

Thời điểm ánh sáng dừng trên sàn nhà, đèn xe bên ngoài cửa sổ sát đất phản chiếu ánh sáng lung linh huyền ảo.

Lúc này, Quý Minh Châu mới đem cảnh sắc trong phòng tất cả thu vào đáy mắt.

Như bước vào biển hoa.

Khắp nơi đều là từng cụm hoa rực rỡ.

Từng đóa hoa hồng nồng nhiệt như lửa.

Nhất thời nở rộ nơi huyền quan, phòng khách, cầu thang xoắn ốc, gương toàn thân. Có lẫn những cánh hoa rơi rụng, có những bông bình yên nằm góc.

Thời khắc này, tim Quý Minh Châu đập như trống bỏi, đến nỗi khung cảnh trước mắt như nhòe đi.

Cô lẳng lặng nhìn, nội tâm lại hoảng loạn như dời non lấp biển.

Hoa cứ trầm mặc nằm nơi đó, tuy không thể kể ra, nhưng lại im ắng truyền đến hơi thở không tầm thường.

Hoa hồng đỏ trước mắt như được gói trong tơ lụa xa hoa tinh xảo, đều là hoa hồng chu sa cao cấp được định chế riêng.

Tọa lạc ở giữa, là cây thông Noel, dùng hoa hồng kết thành chú heo con, cao gấp hai lần người bình thường.

Máy quay đĩa chậm rãi chuyển động, truyền đến âm thanh quen thuộc.

Đây là bản độc tấu dương cầm cô lên trình diễn ở lễ đường khi còn học cao trung.

Năm tháng ấy, tuy mơ hồ, nhưng ấn tượng lại không thể phai mờ.

Quý Minh Châu nửa ngồi xổm, chìm trong biển hoa, chóp mũi thấm đẫm hương thơm hoa hồng.

Giang Tịch xuất hiện ngay lúc này, trong tay anh cầm một cái hồ lô, dùng hoa hồng kết thành hình gà con, nửa ngồi xổm giống cô.

Tầm mắt hai người song song nhau.

Mặt Giang Tịch vẫn thanh lãnh như trước, nhưng trong bối cảnh này, lại bị biển hoa như lửa này làm nổi bật rực rỡ.

“Có thích không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Giang Tịch hỏi cô có thích không.

Nếu nói lúc trước cô trố mắt nhìn, thì tới giờ khắc này, Quý Minh Châu mới hiểu được.

Cô cho dù như thế nào, cũng không bao giờ giấu giếm được niềm vui từ sâu đáy lòng.

Tình ý cứ lan tỏa, lòng như rót mật.

Người mà cô thích từ thời niên thiếu, đã sớm khắc những mê hoặc đó thành mộng.

“Giang Tịch!”

Quý Minh Châu không do dự, vươn hai tay nhào về phía anh.

Động tác này khiến hai người cùng nhau ngã xuống sàn, lấy hoa hồng làm đệm giường.

Cánh hoa bắn lên không trung, rồi lại rơi xuống.

Giang Tịch cười đỡ lấy cô đang không ngừng kích động, ôm chặt eo cô, xoay người đem cô áp xuống thân mình.

Anh tiện tay đẩy thứ đang cầm trong tay ra, đầu ngón tay thon dài bóp chặt cằm cô, lấy khí thế che trời lấp biển áp môi mình lên thứ khiến anh không ngừng mơ về mỗi đêm kia.

Khác xa sự ngại ngùng trước đây, lần này thế như chẻ tre, tới rào rạt.

Đầu lưỡi cuốn lên, môi với răng bện chặt lấy nhau.

Hơi thở đan xen, Quý Minh Châu nức nở như không thể thừa nhận, nhưng vẫn lớn mật đáp lại.

Môi cô bị m/út đến nỗi nổi lên một tầng thủy quang, hô hấp hỗn loạn, tùy ý để hơi thở anh cuồng loạn lướt qua gò má.

Hai người kề trán, mắt Giang Tịch vào giờ phút này như ngưng tụ một tầng mây mù, d/ục vọng hóa thành nước, tích tụ trên người cô.

“Em vẫn chưa trả lời anh, thích không?”

“Em thích, Giang Tịch.” Nói, Quý Minh Châu ôm chặt eo Giang Tịch, cả người tựa vào lồng ngực anh.

“Anh đã chuẩn bị rất lâu.” Giang Tịch lại một lần nữa cười rộ lên, giọng nói không còn theo thói quen lạnh lùng trước đây, lúc nào cũng đạm mạc, nhu hòa đến mức cô sắp hãm sâu vào trong đó, kiếp này không thoát ra được.

Tiện đà, anh lại chậm rãi nói, “Em thích thì tốt rồi.”

Khóe miệng Quý Minh Châu khống chế không được nhếch lên, “Anh nói rất lâu, là chuẩn bị bao lâu?”

“Từ khi anh về nước, đã muốn bắt đầu trói em lại.”

Giang Tịch chạm nhẹ lên khóe môi cô.

Dứt lời, anh dường như cảm thấy chưa đủ, còn muốn chế trụ chiếc cằm tinh xảo đang có ý định ngóc trở lại, nhưng bị tay Quý Minh Châu giữ lại hai vai.

Giang Tịch bị cô ngăn lại thoáng nhướn mi.

Quý Minh Châu cho rằng sau khi từ Thụy Sĩ về, không nghĩ rằng sớm như vậy anh đã bắt đầu.

Hoa này đã được chuẩn bị khá lâu rồi ——

“Anh đáp lại nhanh, lại còn vô cùng thuần thục, có phải đã dùng trên người nữ sinh khác rồi hay không?” Quý Minh Châu ý vị không rõ hừ một tiếng.

Dù cho cô như mùa hạ chờ đợi cơn mưa, nhưng hơi ấm từ bùn đặc vẫn quấn lấy chân.

Cô muốn Giang Tịch cho mình một đáp án.

“Rose-only, cái thẻ bài định chế trên bó hoa này, là được đặt từ trước, chỉ có thể sử dụng duy nhất một thân phận để làm chứng.”

Quy định của Roseonly: Mỗi một người khách tới Roseonly đều phải đăng ký tên người mua và tên người nhận, gọi là ký hiệp ước. Có thể mua hoa nhiều lần, nhưng tên người nhận như một mật mã duy nhất, không được thay đổi. Dấu chấm trên logo của Roseonly đại diện cho chính dấu chấm trên chữ ký này, ý muốn nói đây là mối tình cuối cùng của họ trong cuộc đời này.

Người đặt mua hoa tại Roseonly để tặng người yêu sẽ chỉ được tặng cho một người duy nhất. Nếu khách hàng đó chia tay, sẽ bị gạch tên trong danh sách người mua hàng Roseonly mãi mãi.

1.jpg

Giang Tịch nói không nhanh không chậm, “Mà thân phận này, cả cả đời này chỉ có khả năng đặt hoa một lần, trên thiệp chúc mừng, chỉ có thể có tên của một nữ nhân, không thể sửa, cũng không có cách sửa.”

“Rose-only.”

Cả đời chỉ có một người.

Cả đời chỉ nguyện vì một người.

Cả đời chỉ yêu duy nhất một người.

“Huyết mạch tương giao, khắc cốt ghi tâm.”

“Như vậy, em đã hiểu ý anh chưa?”

Trên mặt Giang Tịch toàn là tình ý. Người trước sau lạnh nhạt, nhưng không phải lúc nào cũng luôn lạnh nhạt.

Núi băng tan, khoảnh khắc đấy chỉ cách cô một ngón tay mà thôi.

Anh nhìn Quý Minh Châu dưới thân vẫn mang bộ dạng đắc ý, như tiểu hồ ly vừa trộm được con gà.

Quý Minh Châu chạm nhẹ lên môi người đối diện như phần thường, ngữ khí giảo hoạt, “Ý của em đây, anh hiểu chưa?”

“Ừ.” Giang Tịch nhìn cô, “Anh đã chờ đợi ngày này, rất lâu rồi.”

Nói thật, từ biết được Quý Minh Châu cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm với anh, anh vẫn luôn ở nơi tối tăm, trong đêm khuya thanh vắng, yên lặng mơ ước.

Mà bây giờ, thứ anh muốn, lại càng nhiều.

“Tiểu công chúa, kỵ sĩ đã tỏ rõ lòng mình với nàng.”

Giang Tịch cúi đầu, tay chống hai bên eo cô ——

“Cho nên, nàng có nguyện ý nhận lời không?”