Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 74: Ngoại truyện - Tình địch



Pháo hoa làm sáng rực cả bầu trời rồi lại hệt như những ngôi sao đang rơi xuống. Trong không khí ngày lễ lãng mạn thế này.

Có rất nhiều cặp đôi đang ôm hôn nhau.

Thẩm Điềm và Chu Thận Chi cũng không ngoại lệ, anh rời khỏi đôi chút, Thẩm Điềm ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh, pháo hoa như thể đã rơi vào mắt cô rực rỡ sắc màu.

Chu Thận Chi một tay ôm cô, nhìn vào đôi mắt của cô, Thận Chi dần bị những vì sao trong đôi mắt cô thu hút.

Thẩm Điềm cười tít mắt.

"Lúc đó anh có nhìn thấy em không."

Chu Thận Chi gật đầu.

"Anh nhìn thấy rồi, khăn choàng màu đỏ."

Thẩm Điềm woa lên bất ngờ, cô giơ những ngón tay trắng nõn lên chạm khẽ vào mũi anh: "Em nhìn thấy anh đang hút thuốc ở trong xe."

Chu Thận Chi cười nói.

"Chết rồi, mặt xấu của anh để em nhìn thấy hết rồi."

Thẩm Điềm lắc đầu, cô cười nói: "Thật ra em lại thấy rất đẹp trai cơ."

"Lúc mà anh hút thuốc ấy, nhìn rất lạnh lùng, không dễ gần nhưng em lại rất thích."

Con tim Chu Thận Chi nóng ran.

Hai mươi bốn năm nay, lần đầu tiên cô dùng giọng điệu ngọt ngào mềm mại này để nói chuyện với anh.

Sức sát thương vô cùng cao.

Anh đưa tay lên xoa đầu cô, nói: "Nhưng sau này vẫn nên hút ít lại nhỉ."

Thẩm Điềm lẩm bẩm nói: "Bây giờ anh đã hút ít lắm rồi mà, lâu lắm rồi em không thấy anh hút ở trong nhà nữa."

Chu Thận Chi ừm đáp.

"Trong nhà có mùi của em."

Thẩm Điềm bỗng đỏ mặt.

Cứu tôi.

Sao anh lại khéo miệng thế này!

A!

Sự chân thành là cú chí mạng nhất.

Lúc này, chiếc màn hình LED phía sau lưng bắt đầu đếm ngược, dòng người chen chúc bắt đầu hét lên, xôn xao. Thẩm Điềm quay người lại, Chu Thận Chi đổi tay thành ôm eo cô từ phía sau, bọn họ đứng ở bên trong dòng người đông nghẹt, ngẩng đầu nhìn lên trên màn hình LED cũ kỹ đã phai màu, con số từ mười đếm ngược về trước.

10. 9. 8. 7. 6. 5. 4. 3. 2. 1

Ngày 1 tháng 1 năm 2022, năm mới vui vẻ!

Mọi người lên hô to lên.

Thẩm Điềm cũng giơ tay: "Năm mới vui vẻ, năm mới đầu tiên của tôi và Chu Thận Chi!"

Người con trai phía sau nghe thấy lời này, khẽ mỉm cười, nhẹ cọ chiếc cằm trên đỉnh đầu cô, ngay lúc này cô bỗng hắt hơi một cái thật mạnh.

"Hắc xì!"

Chu Thận Chi cau mày, cúi đầu nhìn cô.

"Chiếc khăn choàng của em đâu?"

Thẩm Điềm lấy tay nhẹ xoa lên mũi, ngoảnh đầu nhìn anh: "Hình như là em quên ở trong công ty mất rồi."

"Hắc xì!" Vừa nói xong lại hắt hơi thêm một cái nữa, Chu Thận Chi xoay cô lại rồi cúi người kéo dây khóa áo khoác của cô lên, kéo lên đến cổ, chiếc áo khoác của cô là kiểu sherpa* lông cừu màu đen, khi kéo áo lên cũng rất ấm áp. Nhưng mũi của Thẩm Điềm vẫn rất ngứa, tiếp đó lại hắt hơi thêm một cái nữa.

(*Vải Sherpa: thuộc loại vật liệu tổng hợp. Chất liệu này trở nên phổ biến nhờ phần giả lông ở mặt trước)

Chu Thận Chi chăm chú nhìn cô.

"Cái thứ ba rồi đấy."

Thẩm Điềm có chút oan ức, cô nói: "Nói không chừng có ai đó đang nhớ em thì sao."

Chu Thận Chi cười nhạt.

"Ai nhớ?"

Thẩm Điềm bĩu môi, Chu Thận Chi cởi chiếc áo vest màu đen của anh ra đưa cho cô mặc lên, Thẩm Điềm hơi kháng cự vì mặc vào trông rất cồng kềnh, Chu Thận Chi bèn nhìn cô.

Thẩm Điềm mím môi.

"Bây giờ có mặc hình như cũng không kịp nữa rồi... Hắc xì..."

Chu Thận Chi đứng thẳng người, nắm lấy tay cô: "Khoác cho kỹ vào, về nhà!"

Thẩm Điềm ồ lên một tiếng, khoác thêm áo ngoài của anh lên trông cô thật sự rất cồng kềnh. Cô được anh nắm tay dẫn đi, dòng người cũng dần tản ra hết đi về hướng bãi đỗ xe.

Thẩm Điềm hắt xì tận mấy cái liền.

Sau đó nước mũi bắt đầu chảy ra, cô theo phải xạ đưa tay lên lau đi, kết quả thì chợt nhìn thấy cúc áo màu vàng trên áo vest của anh, ngay lập tức buông xuống.

Tay còn lại của cô mò vào túi áo khoác, tìm thấy được một tờ khăn giấy, cô nhanh chóng lau đi.

Chu Thận Chi dẫn cô sang đường.

Nhìn xe ở hai bên đường rồi lại quay đầu nhìn cô.

Bỗng trông thấy cô đang lau nước mũi.

Thẩm Điềm trố mắt nhìn, bỏ khăn giấy xuống theo phản xạ.

Chu Thận Chi cảm thấy cô rất đáng yêu nhưng không lên tiếng, anh thu tầm nhìn về rồi dẫn cô sang đường. Đến một cửa hàng tiện lợi gần bãi đổ xe, anh bước vào trong mua một bịch khăn giấy.

Sau đó bước ra, rút một tờ đưa cho Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm đỏ bừng mặt, vô thức đưa tay ra lấy, anh bèn bật cười rút tay lại, sau đó đưa tay kia lên giữ cằm và lau cho cô.

Anh lau rất cẩn thận.

Trong tim Thẩm Điềm như đang thét lên!

Cứu tôi!

"Được rồi, đi thôi." Lau xong, anh vứt miếng khăn giấy đi, nắm tay cô đi về phía bãi đỗ xe, Thẩm Điềm đỏ hết cả mặt, rút ra một tờ khăn giấy khác đè lên mũi.

Thật là!

Mất mặt quá!

Hừ.

"Hắc xì..." Sau đó lại hắt hơi thêm một cái nữa.

Bước lên xe, đóng cửa lại, Thẩm Điềm đưa tay xoa lên mũi, ở bên trong xe rất ấm áp, hy vọng đừng hắt hơi thêm cái nào nữa. Chu Thận Chi khởi động chiếc xe, trở về Lam Nguyệt.

Xuống hầm giữ xe và đỗ xe xong.

Chu Thận Chi bước xuống xe, nắm tay cô đỡ cô bước xuống. Sau khi Thẩm Điềm đứng vững rồi lại gằn giọng hắt hơi một cái nữa. Lòng bàn tay của cô rất nóng, Chu Thận Chi ngẩn người, anh ngước mắt nhìn lên mặt cô.

"Có phải em sốt rồi không?"

Đúng thật là Thẩm Điềm có chút nặng đầu nhưng cô cảm thấy vẫn chưa đến mức đấy, cô đưa mắt nhìn rồi chớp mắt: "Em có thấy gì đâu."

Chu Thận Chi cau mày.

Anh tiến sát đến gần cô, anh kê trán của mình lên trán cô.

Sau lưng Thẩm Điềm là cửa xe, cô lùi tựa người về sau, hàng mi chớp liên hồi, tim cũng đập rất nhanh, da mặt của anh rất tốt, mũi lại thẳng nữa, a~.

Đẹp trai quá đi mất.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung.

Thì Chu Thận Chi buông ra: "Em muốn đến bệnh viện hay là có cách gì khác?"

Thẩm Điềm chợt bừng tỉnh.

Nói gì đấy?

Cô nhìn anh rồi giơ tay sờ lên trán mình, đúng là nóng thật.

Cô nói: "Em không đến bệnh viện đâu, sốt thôi mà, ở nhà mình có thuốc do ông nội bào chế đó."

"Chu Thận Chi." Cô níu lấy tay áo anh, có chút nũng nịu.

Chu Thận Chi hơi sững người.

Anh nhìn dáng vẻ làm nũng kia của cô.

Bất lực.

Ngoảnh đầu khoé môi cong lên.

Anh mỉm cười.

Chu Thận Chi nói: "Được, dùng thuốc của ông nội trước nếu không hết thì tính tiếp vậy."

Đôi mắt Thẩm Điềm sáng lên.

Anh bất lực liếc nhìn cô, sau đó nắm chặt tay cô đi lên lầu.

Bên trong nhà rất ấm áp, cảm giác ấm áp ấy tựa như là thiên đường vậy. Thẩm Điềm vừa bước vào nhà thay giày xong thì vội cởi áo khoác ra. Chu Thận Chi rót cho cô một cốc nước nóng đặt lên bàn trà, nói: "Uống nước đã rồi anh đi lấy thuốc."

Thẩm Điềm đặt chiếc áo khoác của anh xuống cẩn thận, tiếp đó thì cầm cốc nước lên, nói: "Ở trong hộp y tế đó anh, tuần trước ông nội mới châm thêm vào cho em đó."

Chu Thận Chi bước vào phòng ngủ chính.

Rồi cầm ra một hộp y tế đặt trên thảm, anh xổm ngồi xuống mở nó ra.

Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Điềm.

anh lấy ra hai bọc thuốc, Thẩm Điềm đang uống nước, nói một cách vô cùng đắc ý: "Ông nội là thần y đấy."

Chu Thận Chi cười khẽ.

Anh lấy máy đo nhiệt độ ra, áp sát vào trán cô.

Tít một tiếng.

37.8

"Sốt nhẹ." Anh nói, tiện tay cầm hướng dẫn sử dụng thuốc lên xem.

Thẩm Điềm cũng ghé qua tự mình xem một lát, cô nói: "Vậy cũng không cao lắm."

Anh nghe xong.

Bèn ngước mắt liếc nhìn cô.

Thẩm Điềm ho khụ một tiếng, nín bặt.

Anh đứng dậy mang một bọc thuốc pha vào nước, còn viên thuốc còn lại đưa cho Thẩm Điềm tự mình uống vào. Uống thuốc xong cô tựa người vào sofa, Chu Thận Chi đem ly đi rửa, lúc bước ra anh lau sơ tay mình và nhìn cô với dáng vẻ uể oải lười biếng, anh đi qua đó, nói: "Tối nay tạm thời không tắm nha. Nhưng phải lau mình."

Thẩm Điềm nhìn vào mắt anh, lắc đầu: "Thôi em vẫn tắm nha, tắm nhanh lắm."

Chu Thận Chi nhìn cô một lúc.

Cúi người bế cô lên.

"Tắm cùng nhau đi."

Thẩm Điềm hoảng hốt.

Vòng tay qua cổ anh: "Ê..."

"Chu Thận Chi."

Người con trai đó đưa mắt nhìn cô, ngữ khí mệt mỏi: "Không làm gì em đâu, đơn giản là tắm thôi."

Cổ Thẩm Điềm đỏ lên hết cả rồi.

A...

Anh nói gì vậy!

Cơ mà.

Cứ cho là không làm chuyện đó thì cũng sẽ ngại chứ.

Hơn nữa trong nhà vệ sinh không có bồn tắm, không trốn đi đâu được, a.

Thế là.

Trong lúc tắm.

Nước từng dòng chảy xuống, anh vẫn không kiềm được mà ấn cô vào tường hôn.

Giọt nước nương theo làn da của hai người họ, lách tách rơi.

Cơ thế cao to của anh, lả lướt của cô chạm vào nhau, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Hôn xong.

Thẩm Điềm mới kịp phản ứng rằng cô đang sốt và cảm lạnh mà, Thẩm Điềm kiễng gót cạ vào môi anh: "Lỡ đâu anh cũng sốt thì phải làm sao."

Chu Thận Chi ôm lấy eo cô.

Đáp: "Vừa hay, anh cũng đang muốn nghỉ làm."

Thẩm Điềm: "..."

... A!

Qua một lúc lâu sau, anh bế cô ra khỏi nhà vệ sinh với mái tóc ươn ướt của mình, lần tắm này của hai người cũng được tính là nhanh nhất rồi. Thẩm Điềm choáng váng được bế ra ngoài, cô mặc một bộ quần áo ngủ dài, nhẹ nhàng dịu dàng, anh bế cô vào phòng ngủ phụ và đặt cô xuống giường, xong xuôi thì lấy khăn lau tóc mình.

Giọt nước lăn dài trên cổ rơi vào cổ áo, tối hôm nay anh mặc quần áo ngủ màu đen, hình xăm ẩn hiện bên trong cổ áo.

Lúc nãy khi Thẩm Điềm được tắm bởi nước nóng, cô mở mắt nhìn thấy hàng chữ được xăm kia, tim của cô chợt nóng bừng lên.

Anh lau tóc xong thì ngồi xuống.

Nói: "Ngủ thôi."

Thẩm Điềm tựa lên đầu giường, nói: "Tự nhiên em lại không buồn ngủ nữa."

Chu Thận Chi nhìn cô một lúc.

"Muốn xem điện thoại sao?"

Cô cười tít mắt nói: "Chữ ký đâu nhỉ?"

Chu Thận Chi khựng lại, giờ anh mới sực nhớ ra, anh đáp: "Em đợi anh chút, anh đi lấy."

Thẩm Điềm ừm ừm hai tiếng.

Cơ thể cô đúng là có chút mệt nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt.

Chu Thận Chi đứng dậy bước ra ngoài.

Lật tìm trong túi áo vest ngoài, lấy ra một tấm bưu thiếp xinh xắn được gấp lại, anh đi về phòng ngủ phụ.

Thẩm Điềm thấy anh trở về bèn thả điện thoại xuống, vươn tay ra.

Chu Thận Chi đem tấm bưu thiếp đặt vào bàn tay cô: "Phấn khích vậy sao?"

Thẩm Điềm gật đầu.

"Tất nhiên rồi."

Cô mở ra xem.

Không ngờ lại là một chữ ký có tên người nhận.

Aaaaa.

To. Thẩm Điềm

Hy vọng em và những điều tốt đẹp sẽ không hẹn mà gặp, tháng năm dịu dàng đợi chờ em đến. Mong em và cậu ấy sẽ ở bên nhau đến lúc bạc đầu, trọn đời cùng nhau.

- -Mạnh Ánh

Ở bên nhau đến lúc bạc đầu, trọn đời cùng nhau.

Đôi mắt Thẩm Điềm bỗng ửng đỏ.

A!

Không hổ là người đẹp Mạnh Ánh!

Chu Thận Chi tựa lên đầu giường ôm lấy eo cô, cũng nhìn thấy lời chúc phúc này.

Anh khẽ nhướng mày.

Đột nhiên không ghen tị nữa.

Thẩm Điềm ngẩng đầu nhìn anh: "Chị ấy tốt quá. Chị ấy dịu dàng quá đi."

Chu Thận Chi ừm một tiếng.

Anh không nói với Thẩm Điềm mấy điều dây dưa vướng mắc giữa sếp Hứa và vợ của ông ấy.

Giống hệt như câu truyện trong một cuốn sách vậy.

Thẩm Điềm tỉ mỉ đọc lại vài lần mới xếp gọn tấm bưu thiếp vào, dán lại đặt trên đầu giường. Lúc này tinh thần cô đang rất tốt, cô hỏi: "Buổi liên hoan của các anh có tiết mục nào đặc biệt không."

Chu Thận Chi cầm điện thoại ở trên tủ giường qua, mở ra, nói: "Anh có quay lại vài cái, em xem đi."

Thẩm Điềm woa lên bất ngờ, dựa vào lòng anh, ghé qua xem.

Buổi liên hoan của tập đoàn lớn đúng là khác biệt, toàn mời những người mẫu và ngôi sao, còn tổ chức hẳn một sân khấu trình diễn, tất cả đều là những người đẹp trai, đẹp gái.

Thẩm Điềm xem đến đây.

Thì sực nhớ ra khổng tước cát tường của công ty cô.

Cứu tôi!

Sao mà dám đưa cho anh ấy xem chứ.

Hahaha.

Cô nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy phải chia sẻ với anh thôi, thế là cô cầm điện thoại của mình lên: "Em cho anh xem của bên em nè, hahaha."

Cô vừa nói xong thì đã phì cười trước rồi.

Giọng cười rất ngọt ngào, rất đáng yêu nữa.

Chu Thận Chi nhìn thấy cô như vậy cũng yên tâm nhiều rồi, anh ngoảnh đầu hôn lên trán cô rồi sau đó nhìn vào điện thoại của cô.

Thẩm điềm mở video khổng tước cát tường ra trước, cô nói: "Năm ngoái công ty em là chú chim bồ câu hòa bình, năm nay là khổng tước cát tường, vui lắm luôn, hành vi nghệ thuật của bọn họ rất thú vị."

Trong video.

Một chú khổng tước màu xanh chậm rãi bước lên sân khấu, sau đó cũng chầm chậm làm rơi một chiếc bao lì xì màu đỏ từ sau mông, hai bao lì xì, ba bao lì xì,... rơi ra suốt dọc đường. Tiếp đó thì bắt đầu diễn, chiếc đuôi rực rỡ đầy màu sắc dán lên bên trên hai chữ "cát tường", cứ như vậy chú khổng tước đi vòng quanh cả sân khấu.

Trên đất rơi đầy bao lì xì.

Những người khác xếp hàng, nhặt lên từng cái, Thẩm Điềm mở một cái ra, bên trên viết là "một cái tủ lạnh".

Thẩm Điềm cười tít mắt nói: "Em trúng được một cái tủ lạnh, vừa hay em đổi luôn chiếc tủ lạnh ở siêu thị."

Chu Thận Chi xoa đầu cô.

"May mắn quá đấy."

Những người khác có người còn mở ra "Chậm tay rồi bạn ơi, bao lì xì phát hết rồi".

Người đó vô cùng ủ rũ.

Thẩm Điềm phì cười, sau đó buồn cười hơn là khổng tước nhắc nhở anh ta, bảo anh ta sờ vào mông của mình thì có thể nhặt được thêm một bao lì xì nữa. Thế là người đó cũng đến sờ vào mông của khổng tước, mông của nó lại rơi ra thêm một bao lì xì cho anh ta, anh ta nhặt lên xem thì vẫn là "Chậm tay rồi bạn ơi, bao lì xì phát hết rồi".

Tất cả mọi người đều cười ầm lên.

Khổng tước chỉ tay lên hai chữ "cát tường", nói: "Tặng bạn nè."

Mọi người lại bật cười vang cả lên.

Bầu không khí ở hội trường vô cùng náo nhiệt, chính là kiểu náo nhiệt mà rất ấm cúng. Thẩm Điềm giờ xem lại video vẫn còn cười, đôi mắt cô cười lên cong cong, bờ vai khẽ run lên.

Chu Thận Chi mỉm cười, ôm chặt cô vào lòng.

"Công ty của bên em thú vị thật."

Thẩm Điềm cười nói: "Vui ha, có điều không phải tiếc mục nào cũng vui như vậy, cũng có vài tiết mục là nghiêm túc."

Cô vuốt điện thoại, mở ra một chiếc video khác: "Đến lúc hát đúng là có rất nhiều người giỏi, hát rất hay."

Video được phát.

Thì nhìn thấy Giang Hoài mặc vest, trên tay cầm chiếc micro màu đen thuần bước lên sân khấu.

Thanh tú nhưng hơi gầy một chút.

Trông rất điển trai, nếu có thể ăn mặc đẹp hơn thì đúng thật có thể lên màn ảnh rồi.

Chu Thận Chi nhướng mày.

Anh tựa lưng về sau, ôm eo của cô, im lặng mà xem.

Giang Hoài nhìn vào ống kính.

Một bài hát mang tên "Lãng phí" được cất lên.

Hàm ý ẩn dụ bên trong, rõ ràng biết bao.

"Em và anh ta chẳng được như ý nguyện, chỉ nửa năm ngắn ngủi đã bắt đầu rạn nứt... Tình yêu của tôi trước giờ chẳng hề thay đổi, ngay cả bản thân tôi cũng thấy khâm phục chính mình."

Chu Thận Chi vuốt mái tóc của Thẩm Điềm.

Ngữ khí uể oải mang theo chút sắt lạnh.

"Nghe hay không?"

Thẩm Điềm đang trong lúc chia sẻ với anh nên không nghe ra ý gì cả, cô ngoảnh đầu nghiêm túc nói: "Cũng tạm được, không hay như anh, chỉ có điều đây cũng được coi là tiết mục nghiêm túc nhất trong buổi liên hoan tối nay của bên em rồi."

Chu Thận Chi nhìn vào vẻ mặt không hay không biết gì của cô.

Cô không biết bài hát "Lãng phí" này cũng là một bài hát yêu thầm.

Anh tắt video đi, nhéo mũi cô: "Lần sau anh hát cho em nghe."

Đôi mắt Thẩm Điềm sáng lên.

Phấn khích vô cùng: "Thật hả anh?"

"Đúng vậy."

Trong tim Thẩm Điềm như gào thét lên, cô đặt điện thoại xuống, khoác tay vào cổ anh: "Vậy thì cảm ơn A Chi trước nha."

Chu Thận Chi cụp mi nhìn cô.

Rồi cúi xuống hôn lên đôi môi cô thêm lần nữa.

Thẩm Điềm đang cảm lạnh.

Nhịp thở gấp gáp, cổ và mặt đều đỏ bừng lên.

Anh xoa xoa eo của cô, thả cô ra, nói: "Phải đi ngủ rồi."

Thẩm Điềm bị anh hôn đến mức có chút choáng váng, có thể là do hiệu quả của thuốc. Cô gật gật đầu, nghe theo lời anh nằm xuống. Chu Thận Chi chỉnh lại chiếc gối, đặt điện thoại của cô lên tủ đầu giường, sau đó kéo chăn lên và nằm xuống cùng với cô. Thẩm Điềm rút người vào trong lòng cậu, dưới tác dụng của thuốc cô rất nhanh sau đó thì ngủ thiếp đi.

Trước khi cô say giấc ngủ.

Điện thoại của cô bỗng nhiên đổ chuông.

Cô cau mày, mở mắt ra.

Chu Thận Chi kéo điện thoại qua, đưa mắt nhìn, người gọi đến là đàn em khóa dưới Giang Hoài.

Thận Chi nheo mắt.

Rồi nhìn cô.

Thẩm Điềm hỏi: "Ai vậy anh?"

Chu Thận Chi vuốt vào nút xanh.

Mở loa ngoài.

Giọng nói của Giang Hoài vang lên: "Đàn chị ơi, chiếc khăn choàng của chị bỏ quên ở chỗ ăn tất niên rồi, em lấy về cho chị đây. Em đang ở cửa của khu dân cư, em nên gửi lại hay là mang lên cho chị luôn."

Thẩm Điềm đã quá buồn ngủ nên có chút mơ hồ.

Cô chớp mắt, đang muốn nói là gửi lại ở chỗ bảo vệ đi.

Thì Chu Thận Chi đã ngoảnh đầu nói bên tai cô: "Bảo cậu ta gửi lên đây, tối nay anh bỏ vào máy giặt giặt giúp cho em."

Buổi tất niên tối nay chủ yếu là ăn lẩu và đồ nướng.

Chiếc khăn choàng chắc có lẽ đã bám mùi rất khó ngửi rồi, Thẩm Điềm nghe vậy, không hề do dự, cô nói: "Vậy làm phiền cậu mang lên giúp tôi, để tôi nói một tiếng với bảo vệ đã."

Giang Hoài khựng lại, sau đó nói: "Dạ vâng."

Sau khi tắt điện thoại xong, Thẩm Điềm ngáp một hơi, muốn đứng dậy: "A, có chút hối hận khi bảo cậu ta mang lên rồi."

Chu Thận Chi chậm rãi đặt điện thoại xuống.

Sau đó chỉnh đèn ngủ tối lại rồi xoa đầu của cô: "Em không cần đi, để anh đi lấy là được rồi, em ngủ đi."

Thẩm Điềm đã rất buồn ngủ.

Nên vừa nghe vậy.

Cô đột nhiên yên tâm, ồ lên một tiếng, mỉm cười rồi hôn lên cằm của anh: "Vậy em ngủ đây."

Tiếp đó thì quay ngược về giường.

Chu Thận Chi đắp chăn lên cho cô, Thẩm Điềm thật sự đã rất buồn ngủ, cô chạm gối không đến ba giây nhịp thở đã đều đều, ngủ thiếp đi.

Chu Thận Chi vuốt nhẹ mái tóc cô.

Sau đó bước xuống giường đi ra ngoài.

Anh đóng cửa phòng ngủ phụ lại, vò vò tóc mình và rót một ly nước uống.

Tiếng chuông cửa lúc này cũng vang lên, anh đặt ly nước xuống, đi qua đó rồi mở cửa ra.

Bên ngoài cửa.

Giang Hoài xách theo một chiếc túi, vẫn còn mặc bộ vest ở buổi liên hoan tối nay, cậu ấy ngước mắt nhìn lên thì chạm vào mắt Chu Thận Chi.

Cậu ấy sững người.

Chu Thận Chi tựa vào thành cửa, khoanh tay lại, gương mặt điển trai trong màn đêm lộ rõ vẻ khó gần xa cách.

Tim Giang Hoài đập nhói một nhịp.

"Đàn chị đâu ạ?"

"Ngủ rồi." Giọng nói Chu Thận Chi trầm thấp, có đôi phần lạnh lùng, chân mày anh sắc sảo, anh vươn tay ra: "Khăn choàng."

Giang Hoài đưa chiếc túi cho anh, Chu Thận Chi nhận lấy rồi lấy chiếc khăn từ trong đó ra và vứt chiếc túi lại vào tay Giang Hoài. Chiếc túi nhẹ bay, Giang Hoài theo phản xạ bắt lấy nó.

Chu Thận Chi ngước mắt nhìn cậu ấy.

"Cậu có biết là cô ấy đã kết hôn rồi chứ?"

Giang Hoài khựng lại, cậu ấy gật đầu, đôi mày có phần chột dạ nhướng lên.

Dáng người của cậu hơi gầy, không bằng Chu Thận Chi cao ráo cùng đôi chân dài, vậy nên trông cậu chẳng có khí thế gì.

Chu Thận Chi nhìn cậu ấy chăm chăm.

"Biết gật đầu nhưng lại không biết né ra, cậu cảm thấy chồng của cô ấy không đối phó được cậu đấy à?"

Giang Hoài lắc đầu lia lịa.

Cậu ấy lùi về sau một bước.

Chu Thận Chi bước ra khỏi cửa, đưa tay lên nắm lấy đầu cậu ấy ấn vào vách tường.

Anh cúi đầu nhìn Giang Hoài.

"Giang Hoài, sau này né cô ấy ra xa một chút, còn nữa, đừng có hát bài hát yêu thầm gì đó, tôi thấy phiền lắm."

Nửa mặt của Giang Hoài áp sát vào tường.

Cậu ấy khẽ giọng nói.

"Xin lỗi."

Chu Thận Chi nhìn cậu ấy một lúc rồi buông cậu ấy ra, tiện thể đẩy Giang Hoài vào trong thang máy vừa mở ra.

"Đi thong thả, cảm ơn vì đã mang khăn choàng đến đây."

Giọng điệu anh uể oải, vươn tay ấn vào nút tầng trệt.

Giang Hoài cố đứng vững lại trong thang máy, không phát ra một câu nào, cảm giác như vừa sống sót qua khỏi một tai nạn. Cậu ấy cụp mi xuống, trông chẳng còn chút tinh thần gì nữa, chiếc cửa thang máy từ từ đóng lại.

Chu Thận Chi cũng đóng cánh cửa lớn của nhà mình vào.

Cạch.

Trong thang máy, không gian vô cùng yên tĩnh.

Dường như tình thế căng thẳng khi nãy chưa hề xảy ra vậy.

Chu Thận Chi xoa xoa cổ của mình, cầm lấy chiếc khăn của cô đi đến ban công, dùng túi lưới bọc vào rồi đặt vào trong máy giặt, sẵn tay đổ nước giặt và bắt đầu giặt rửa tất cả quần áo.

Loay hoay xong xuôi.

Cũng đã gần hai giờ sáng.

Anh đóng cửa ban công lại, trở về phòng ngủ phụ.

Cô ngủ đến nỗi chân đưa hết cả ra, anh cầm chân của cô đặt vào lại trong chăn.

Sau đó đến mép giường ngồi xuống, kéo ngăn tủ.

Lấy cuốn nhật ký từ trong đó ra.

Mở ra một trang.

Anh cầm bút.

Ngày 1 tháng 1 năm 2022

Cô ấy sốt rồi.

Điều hay ho nhất là, tên đàn em khóa dưới của cô ấy tà tâm vẫn chưa dứt.

Chậc.

Vợ tôi đúng là biết cách kiếm chuyện cho tôi.

- ------

[Tác giả có điều muốn nói]

Chà chà, bắt đầu viết nhật ký rồi ta.