Chiếc Thuyền Trăng Vượt Màn Đêm

Chương 1



Trong trái tim ta làm gì có thứ gọi là bóng tối. Trong ta chỉ có thể là bản thân ta. Cái gọi là bóng tối chỉ là cái tên tiện dụng mà những người không thể hiểu được điều ấy đặt cho những thứ mà họ không thể lý giải.

Tại cửa sau một tiệm rượu lớn, Kawase Fumito vừa vã mồ hôi trán vừa nhìn chằm chằm vào vầng dương giữa hè đang chìm về phía Tây. Người phụ trách mua hàng sẽ không chịu tiếp chuyện anh nếu ông ta chưa hoàn tất hết lượt công việc mình. Vẫn biết chờ đợi là một phần công việc tuy nhiên anh phát khổ với sự nhàm chán của nó.

Có một đám chừng bốn năm đứa nam sinh áng chừng đang học cấp ba đi ngang qua con đường phía trước. Những bộ đồng phục được mặc một cách luộm thuộm, tóc mái dài đến mức gây vướng víu. Tiếng cười ồn ào khả ố vô cùng gây bực bội. Thể nào đây năm sáu năm sau nữa chúng mày cũng phải gặp cảnh đóng vest, cúi đầu ton hót khắp nơi thôi. Nhận thây bản thân rủa thầm với cái lưng của đám nam sinh thật vô nghĩa, anh thở dài một cái rõ to.

Từ khi gia nhập LEMIO, công ty thực phẩm lớn nổi tiếng trong lĩnh vực mì ly, đến nay đã một năm bốn tháng trôi qua. Được phân vào bộ phận kinh doanh, ngày này qua ngày khác Kawase đều phải đi khắp các cửa tiệm buôn bán nhỏ để chào bán sản phẩm của công ty.

Nơi kỳ vọng là bộ phận kế hoạch sản phẩm mà thực tế lại được cho vào bộ phận kinh doanh, anh đã rất suy sụp. Tuy nhiên nghe nói đàn anh cùng bộ phận kinh doanh là Nunomiya đã nộp đơn thuyên chuyển bộ phận trong suốt bốn năm, anh mới biết ngay cả trong nội bộ công ty “LEMIO”, bộ phận kế hoạch sản phẩm cũng là một chốn được nhiều người hâm mộ, một cánh cửa rất hẹp. Mặc dù như thế ý nghĩ muốn chuyển bộ phận vẫn ngày một lớn dần trong anh.

Ngày nào cũng như ngày nào đều đi qua đi lại đến mức chân cứng ngắc như khúc gỗ lại còn phải cúi đầu liên hồi khi bị nói những câu khó ưa như sản phẩm đột phá của các anh chỉ có mỗi mì ly thôi nhỉ. Vẫn biết kinh doanh là một công việc quan trọng, song có cảm giác nếu chỉ làm mãi công việc này thì bản thân sẽ chẳng thể nào phất lên nổi. Đúng, không phải là bên bán, anh muốn làm bên chế tạo cơ. Nếu là anh… mặc dù đây chỉ là cảm giác mơ hồ thôi, song anh linh cảm mình có thể làm nên một sản phẩm tốt.

Khi chung quanh đã tối hẳn, cuối cùng anh cũng được vị phụ trách thu mua gọi đến. Đã phải chờ biết bao lâu, nếu là dạng hống hách thì không gì tệ hơn, song trái với vẻ bề ngoài thô thiển thái độ ông ta rất mềm mỏng, hợp đồng cũng được ký một cách rốp rẽng.

Anh vừa cúi đầu hết lần này đến lần khác vừa rời khỏi tiệm, và khi về đến công ty đã chín giờ tối. Vì đã báo trước sẽ về thẳng nhà, mà hơn nữa dù cũng ít thôi nhưng trên công ty vẫn còn việc phải làm. Cứ đinh ninh đến giờ này sẽ chẳng còn ai đâu thế mà tầng ba nơi có bộ phận kinh doanh đang sáng đèn. Nghĩ đến việc mình không phải là người cuối cùng, không hiểu sao anh lại thấy nhẹ nhõm.

Người còn ở lại chính là ngài giám đốc khối kinh doanh Shibaoka, ông đang một tay cầm cà phê lon, mặt thì nhìn vào màn hình máy vi tính.

–          Sếp vất vả rồi.

Giọng anh vang khắp căn phòng bộ phận kinh doanh yên tĩnh. Giám đốc chậm rãi ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía này. Ông thoáng đưa mắt xuống chiếc đồng hồ đeo tay.

–          Trễ quá nhỉ.

–          Bên kia bận quá, mãi mà không chịu tiếp chuyện. Nhưng mà hợp đồng thì lấy được rồi.

Đôi mắt giám đốc hơi nheo lại tạo nên một nụ cười.

–          Cậu đã rất cố gắng, vất vả rồi.

Đôi vai chợt trở nên nhẹ nhàng trước lời nói khích lệ. Kawase khá là ưng ý vị cấp trên hiền từ biết cho anh những câu anh muốn nghe, vào đúng lúc anh cần.

Giám đốc khối Shibaoka vừa cao vừa gầy nên dễ cho người khác ấn tượng là một người xét nét, tuy nhiên ông là người phóng khoáng hơn bất cứ ai trong bộ phận kinh doanh. Anh chưa từng thấy ông to tiếng. Mặc dù cũng có lần ông nổi giận, nhưng tuyệt đối không bao giờ nói ra cũng câu không hợp lý lẽ.

Cả việc sai phái cũng giỏi. Kinh doanh là công việc đòi hỏi phải có kỹ năng giao tiếp, cho nên cũng có người phù hợp cũng có người không phù hợp. Không hiếm những trường hợp chỉ cố gắng thôi cũng không nên cơm cháo gì. Giám đốc khối có thể nhanh chóng nhìn thấu tư chất này của nhân viên, một khi phán đoán người này không thể phát huy thực lực tại bộ phận kinh doanh sẽ cho thuyên chuyển đến một bộ phận hợp với tư chất của người đấy.

Cho nên tại bộ phận kinh doanh tất thảy không có một ai bị gọi là “kẻ không được việc” cả. Ai cũng bán được kha khá, và thành tích thì lúc nào cũng vượt mức bình quân mục tiêu. Trong cái bộ phận dễ gây sóng gió bởi định mức công việc, ai cũng thân thiện với nhau đến ngạc nhiên.

Đôi khi gặp lại bạn bè thời đại học, mỗi khi phải nghe những lời ca thán về các vị cấp trên khó chịu anh luôn thấy người có một “cấp trên vừa giỏi giang, vừa hiền hậu vừa đáng tin cậy” như mình thật may mắn.

–          Sếp vẫn chưa về sao?

Ừ nhỉ, giám đốc khối vừa thì thầm vừa dùng tay phải đẩy cặp kính đã bị trễ xuống lên.

–          Có về sớm cũng không có gì làm mà.

Giám đốc khối đã bốn mươi hai tuổi, còn độc thân. Hình như sau khi bị chia lìa bởi cái chết của người yêu đã từng tính đến chuyện kết hôn thời còn trẻ, vì không quên được người đấy nên không thể có một mối quan hệ sâu sắc với bất cứ ai. Sau khi nghe kể từ đàn anh, Kawase đã đồng tình một cách mơ hồ rằng nếu là vị giám đốc khối này thì dám có việc đó lắm.

Nhắc mới nhớ, mẹ của giám đốc khối đã mất vào cái năm Kawase đến làm việc tại công ty nên anh đã đi dự tang lễ. Tấm ảnh trước bàn thờ trông rất trẻ và xinh đẹp, đến mức khó tin rằng đấy là mẹ sếp. Lúc về anh có nghe thấy đám người phụ nữ trung niên mặc tang phục có vẻ là người quen kháo nhau rằng “…hình như là quá trầm uất nên mới tự vẫn đấy”, anh nhớ mình đã vô cùng ngại ngùng khi đã nghe lỏm chuyện nhà người khác. …giám đốc khối chỉ nói bà mất vì bệnh. Có vẻ phải lao tâm về chuyện đấy nên sau tang lễ của thân mẫu, sức khỏe của giám đốc khối đã sa sút nghiêm trọng phải xin nghỉ công ty chừng ba tuần.

–          Cậu đã ăn tối chưa?

Được giám đốc khối bắt chuyện, Kawase lắc đầu bảo “vẫn chưa”.

–          Tôi đoán mình cũng sắp xong rồi, nếu được thì ăn gì đấy rồi mới về chứ?

Sếp là người thân thiện cho nên anh rất thường xuyên nói chuyện, tuy nhiên cấp trên vẫn là cấp trên. Đây là lần đầu tiên anh được mời đi ăn một cách riêng tư như thế. Mặc dù thắc mắc giám đốc khối rủ một kẻ nhãi nhép như mình để làm gì, song trước tính thực dụng của việc biết đâu mình sẽ được đãi đồ ăn ngon, anh trả lời “vâng”.

Gần đấy có một quán thường lui tới, nên họ ra khỏi công ty rồi đi bộ một chút. Mặc dù là ban đêm song bên ngoài trời vẫn oi bức, những cơn gió thổi đến đâu đó mang theo hơi ấm.

–          Cứ như là cơn gió trước khi trời mưa ấy nhỉ.

Dùng tay phải vuốt chặt mái tóc bị cơn gió lớn hất tung lên, giám đốc khối thì thầm. Cùng bước cạnh nhau mới thấy giám đốc khối vẫn thấp hơn người có chiều cao một trăm tám mươi centi là anh một chút.

–          Đúng thật nhỉ, thấy hơi bức bối một chút.

Vừa bước đi vừa nói những câu chẳng có nội dung gì chừng mười phút, họ vào một quán nhậu nằm trên con đường hẻm. Chỗ ngồi trong quán phần lớn nằm ở quầy bar, bàn chỉ có hai chỗ. Bên trong quán được trang trí xinh xẻo, có nhiều loại shochu.

Giám đốc khối ăn rất khiêm tốn, rượu cũng ít, chỉ nhấm nháp tí chút. Mặc dù vậy ông gọi rất nhiều món còn nói  “Cậu vẫn còn trẻ nên cứ ăn mạnh vào”, nghĩ rằng chắc ông sợ mình ngại tuy nhiên anh vẫn ăn uống một cách không khách sáo.

Có vẻ hơi men khiến Kawase cảm thấy lâng lâng, anh liếng thoắng một mình về những chuyện đại loại như uống rượu bên trong trường lúc học cấp ba suýt nữa thì bị phát hiện hay là đã từng đi du lịch bụi thời đại học. Giám đốc khối vừa gật gù “rồi sau đó?” với vẻ thú vị vừa nghe anh kể.

Giữa chừng anh chợt nhận ra chỉ có mỗi mình nói chuyện, có lẽ nên nghe chuyện của giám đốc khối một chút thì hơn. Việc cấp trên mời cấp dưới đi ăn chắc chắn chỉ để ca thán hay đầu cơ.

Anh thử im lặng thì trên bàn ngay lập tức trở nên yên tĩnh. Giám đốc khối uống một ngụm shochu rồi chậm rãi đưa miếng trứng rán đã nguội ngắt vào miệng. Anh đoán mình nên gợi nên đề tài gì đấy nhưng lại không muốn nói chuyện về công việc. Nhưng mà phải nói về những chuyện nào thì giám đốc mới hào hứng tham gia đây?

–          Giám đốc trẻ thật nhỉ.

Điều này cũng thường được những người trong bộ phận định kỳ đem ra bàn tán. Giám đốc khối Shibaoka trông chỉ có ba lăm, ba sáu chẳng ai nghĩ ra đã quá bốn mươi. Bản thân anh cũng có một người chú bằng tuổi giám đốc khối tuy nhiên người kia thì hơi mập mạp, râu mọc lởm chởm còn hói nữa, rất không tưởng tượng nổi là hai sinh vật cùng tuổi với nhau.

–          Chắc vậy rồi.

Giám đốc khối đang khẽ cười, nên chắc là ông không cảm thấy phật ý đâu nhỉ. Được khen là trẻ hơn tuổi thật chẳng có ai lại cảm thấy khó chịu cả. Cơn im lặng lại đến thêm lần nữa. Đôi ngươi bình thản nhìn vào Kawase chăm chú đến mức đủ để cảm thấy ngượng.

–          Cậu đúng là rất khỏe mạnh.

–          Tôi tự tin về thể lực của mình lắm.

Anh bày ra tư thế phô trương sức mạnh, giám đốc khối mắt vẫn không rời anh lắc đầu.

–          Không phải thế, ý của tôi là trái tim cậu rất khỏe mạnh.

Giám đốc khối nói câu này y hệt chú của anh. Là bác sĩ chuyên khoa thần kinh “một trái tim khỏe mạnh” chính là câu cửa miệng của ông, tuy nhiên có gì đó lạ lẫm khi nghe điều này từ miệng giám đốc khối. Anh bất giác nhớ đến mẹ của giám đốc. Có lẽ bởi đã ở bên cạnh một người có trái tim không khỏe mạnh nên ông mới nói như thế chăng?

–          Chỉ cần nhìn cậu thôi là tôi có cảm giác mình khỏe lên hẳn đấy.

Giám đốc khối uống cạn chỗ shochu còn lại dưới đáy cốc. Có vẻ chỉ cần nghe những câu chuyện ngày xưa nhàm chán của cậu cấp dưới nhãi nhép thôi cũng đủ làm ông vui lòng.

Vì giờ chuyến tàu cuối đang đến gần nên họ ra khỏi tiệm. Đúng như những gì trông đợi, tất tần tật tiền cơm nước đều do giám đốc khối lo liệu. Anh nói một cách hình thức “tôi cũng trả nữa” thì bị từ chối “là tôi đã mời mà”. Đoán chừng đến đây là mình có thể thôi khách sáo được rồi, Kawase bèn cúi đầu một cách khoa trương trước cửa tiệm “cảm ơn bữa tối!”.

Bên ngoài gió lại thổi mạnh hơn ban nãy. Vì làm thế gần nhà ga tàu điện ngầm hơn nên anh đã băng ngang qua công viên, thế rồi bóng người bên cạnh chợt biến mất. Quay mặt lại, giám đốc khối đang đứng khựng lại cạnh khung sắt tập leo trèo.

–          Sếp sao thế?

–          À à, vì dưới chân tối quá…

Trong công viên có chừng hai chỗ bị tắt đèn. Mặc dù xung quanh khung sắt tối thật nhưng con đường trước nó vẫn sáng lờ mờ nên không đến mức không đi lại được. Nhưng nhớ lại thì chú anh vẫn thường than thở rằng “hễ qua tuổi bốn mươi là sự nhanh nhẹn và mắt sẽ bị ảnh hưởng ngay”. …chắc là đôi mắt lão hóa nhìn trong bóng tối cũng không được tinh.

–          Bên dưới không có gì đâu, sếp cứ đi thẳng không sao đâu.

Mặc dù đã nói như thế, song ông không cử động. Lo lắng trước việc giờ chuyến tàu cuối đang đến sát, Kawase bèn nhanh chân quay ngược lại. Anh nắm lấy tay của giám đốc khối. Đang giữa mùa hạ song những ngón tay ông lạnh như đá.

–          Không sao thật mà.

Anh kéo tay ông mới chầm chậm bước đi. Vừa ra khỏi công viên, xung quanh trở nên sáng sủa, không ai chủ động buông trước, những ngón tay rời ra một cách tự nhiên. Cầu thang dẫn xuống sân ga điện ngầm cũng tối hơn anh nghĩ. Lo không biết sếp có ổn không, quay mặt lại thì ông vừa nắm tay vịn vừa chậm rãi bước xuống.

Họ chờ xe điện tại sân ga lác đác bóng người. Nhờ bước bộ nên trạng thái lâng lâng hơi men đã tỉnh đi ít nhiều.

–          Không sợ bóng tối sao?

Kawase quay mặt lại trước tiếng thì thầm không rõ là giám đốc khối đang hỏi anh hay là đang lẩm bẩm một mình.

–          Mỗi khi nhìn vào bóng tối, tôi rất sợ vì cứ có cảm giác ngày nào đó mình sẽ bị nuốt chửng vào trong nó.

Đấy chỉ là một khe bóng tối hẹp tại công viên do đèn đường bị tắt. Chỉ cần bước vài bước sẽ thoát khỏi ngay.

–          Sợ gì những nơi tối tăm chứ, có còn là con nít đâu.

Bất cẩn xổ ra tiếng lòng mình. Anh e ngại câu nói có vẻ chê trách ấy sẽ làm giám đốc khối phật ý, song ông đã cười. Vừa cười ông vừa đưa mắt xuống chiếc đồng hồ nơi tay mình nói “xe điện vẫn chưa đến sao” rồi chăm chú nhìn vào bên kia tuyến đường tàu tối tăm.

… …

Từ dịp đấy, mỗi khi cần nhờ ai làm việc vặt gì, giám đốc khối bắt đầu thường xuyên chỉ đích danh Kawase. Cũng có khi cảm thấy phiền toái song bất kể điểm trừ ấy, số điểm cộng là được lọt vào mắt giám đốc cũng không tồi. Cả hợp đồng với khách hàng lớn, anh cũng là người đầu tiên được giao trong lớp những người vào công ty cùng thời. Trở nên nổi trội hơn những người xung quanh một chút. Việc cảm nhận bản thân “được việc” thật dễ chịu đồng thời cũng cho phép anh tự thấy mình hơn người.

Hễ ở lại trễ chắc chắn sẽ được mời đi ăn. Bởi biết sẽ được sếp chiêu đãi nên anh luôn mừng rỡ theo sau. Mặc dù ngồi ăn chung nhưng không nói về chuyện công việc, cũng không bị thuyết giáo. Chỉ cần kể làng nhàng về những câu chuyện ngốc nghếch thời học sinh hay những chuyện hươu vượn xảy ra gần đây.

Khi số lần đi ăn chung đã tăng lên, anh bèn thử giả vờ xỉn bày tỏ vài lần rằng “thật ra tôi muốn vào bộ phận kế hoạch sản phẩm cơ”. Từ việc những người không hợp với kinh doanh sẽ nhanh chóng được chuyển đến bộ phận khác, có thể suy ra giám đốc khối là người có máu mặt với bên nhân sự. Kawase trộm nghĩ, sếp thích mình nên nếu tỏ ý “muốn chuyển bộ phận” thì chẳng bao lâu ông sẽ đánh tiếng với bộ phận nhân sự giúp mình cho xem.

Công việc thì thuận lợi, song về riêng tư thì tệ hại vô cùng. Bạn gái đã quen nhau từ thời đại học đòi chia tay với anh bởi cô đã thích một anh chàng hơn tuổi cùng công ty. Thậm chí họ còn tính đến chuyện đám cưới, điều đó khiến anh bị đả kích. Chuyện bị bạn gái đá anh đã không thể kể với đồng nghiệp và đàn anh thế mà lại nói với giám đốc khối. Bởi anh biết nếu là con người này dù nói ra chuyện xấu hổ như thế cũng không bị anh xem là đồ ngốc.

Kết thúc cái mùa hè chán chường không có bạn gái, vào đầu tháng mười khi cái nóng còn sót lại sau một thời gian dài đăng đẵng đã dịu bớt, anh lại được giám đốc khối mời đi ăn. Mời đi ăn là chuyện như cơm bữa, tuy nhiên điểm khác với bình thường chính là, ông đã rủ mỗi một mình anh trước mặt mọi người.

Mặc dù được cấp trên ưng ý và biệt đãi đi nữa, Kawase đã không hề nói cho ai biết việc họ cùng đi ăn với nhau. Vì anh linh cảm chỉ cần chuyện mình được nâng đỡ như thế bị lộ ra sẽ bị đàn anh và đồng nghiệp ganh tỵ. Và anh cũng đã tin từ trước đến nay ông luôn lên tiếng mời khi không có mặt ai là bởi nghĩ cho anh.

Trước giờ tan ca, giám đốc khối cất công đến tận bàn của Kawase hỏi “tối nay cậu có dự tính gì không?”. Vừa ngần ngại trước ánh mắt của những người xung quanh vừa trả lời “không có” thì ông nói “Để trống đi. Ta cùng đi ăn tối”.

Sau đấy, Nunomiya ngồi bàn bên cạnh bèn ghé miệng hỏi “Tại sao chỉ có mỗi mày thế? Chắc là có chuyện gì đặc biệt rồi”. Chuyện bộ phận kế hoạch sản phẩm thoáng vụt qua trong đầu Kawase. Biết không chừng, đã có quyết định chưa công bố rằng anh sẽ được thuyên chuyển đến bộ phận mình kỳ vọng.

Với nỗi mong chờ trong lồng ngực, sau khi công việc kết thúc anh cùng giám đốc khối ra khỏi công ty. Nơi anh được đưa đến không phải là quán nhậu nhỏ quen thuộc, mà là nhà hàng trên tầng cao nhất của một khách sạn. Kawase ngần ngại đưa mắt sang hai bên nói “không khí khác với bình thường nhỉ” thì người kia mỉm cười “tôi nghĩ thỉnh thoảng thay đổi địa điểm cũng được”.

Bên trong cửa hàng rộng rãi lờ mờ tối, tiếng diễn tấu sống piano vang lên với một âm lượng dễ chịu. Những chiếc bàn cũng được bày khá thoáng, thoải mái, vì vậy hầu như không thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ bàn bên cạnh. Từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ, khung cảnh đêm của những tòa nhà sừng sững hiện lên thật đẹp.

Những món ăn được dọn ra theo đúng trình tự nghi thức và món rượu vang hiếm khi có dịp dùng. Không phải là bầu không khí mà Kawase có thể thoải mái nói liếng thoắng về những câu chuyện ngớ ngẩn của mình. Mặc dù không phải là lần đầu tiên dùng bữa chung thế mà thật căng thẳng. Cơn im lặng kéo dài thật lâu. Cảm thấy không thoải mái, anh cứ tự nhiên đưa tay đến ly rượu vang.

Sau khi chiếc đĩa của món ăn chính được dọn đi, cuối cùng người đàn ông trước mặt cũng đã lên tiếng.

–          Trước đây không lâu…nghe nói cậu đã chia tay với người yêu, từ đó đến nay đã thích ai đó khác chưa?

–          Làm sao có được. Hiện tại tôi chưa muốn dây vào chuyện tình cảm lắm.

Anh nhún vai, giám đốc khối mới thở ra “vậy à”.

–          …nói đến chuyện công việc, cậu có nói từ trước đây mình đã thích vào bộ phận kế hoạch sản phẩm phải không nhỉ.

–          Vâng.

Kawase nuốt nước ực bọt.

–          Nghe nói bộ phận kế hoạch cuối tháng mười sẽ có một nhân viên xin nghỉ việc. Nếu như cậu có nguyện vọng đấy, tôi định sẽ nói chuyện trước với giám đốc khối nhân sự.

–          Thật, thật à?

Quá mừng rỡ, giọng của anh run lên.

–          Ừ.

–          Cảm ơn giám đốc. Rất mong ông sẽ giúp tôi.

Tại đấy anh cúi đầu thấp đến mức trán chạm xuống cả mặt bàn.

–          Vì vậy, xem như là điều kiện để tôi làm trung gian, cậu vui lòng nghe một thỉnh cầu này của tôi chứ?

–          Xin giám đốc cứ nói, bất cứ điều gì. Tôi sẽ làm mọi điều giám đốc muốn.

Sau một hồi yên lặng, giám đốc khối nói với một vẻ thờ ơ.

–          Tôi muốn cậu làm tình với tôi.

Anh bất giác thốt lên “ơ”.

–          Tôi có đặt một phòng bên tầng dưới rồi.

Bằng một vẻ mặt không thay đổi, giám đốc bình thản nói. Kawase cảm nhận được cơ mặt của mình giần giật.

–          Ơ, cái đấy…là đùa phải không nhỉ?

–          Cậu có thể nghĩ đấy là một cuộc đổi chác cũng không sao.

Món tráng miệng được chuyển đến. Giám đốc cầm lấy muỗng. Chậm rãi đưa món sherbet lên miệng. Kawase nốc một hơi cạn chỗ rượu còn lại trong ly.

Định đặt ly rượu vang trống không xuống thì anh nhận ra tay mình đang run. Anh hiểu ý nghĩa của những ngôn từ ông nói, nhưng lại không muốn hiểu. Nếu bản thân là phụ nữ, ông muốn thân thể mình bằng cuộc trao đổi này còn hiểu được. Nhưng anh là đàn ông. Là đàn ông thế mà lại bị cấp trên là đàn ông đòi quan hệ thân xác. Giám đốc khối là dân đồng tính chắc? Nếu ông dùng ánh mắt dâm đãng nhìn anh, có thể anh đã dự đoán trước được tình hình này, tuy nhiên anh đã không hề cảm nhận được dù là một tí ti bầu không khí đáng ngờ kiểu ấy từ người đàn ông trước mắt. Hay chỉ là bởi bản thân anh không nhận ra đấy thôi?

–          Xin lỗi, quả nhiên là đùa đúng không?

Anh lặp lại với một hi vọng mong manh.

–          Không phải đùa.

Hi vọng bị phủ nhận một cách nhanh chóng.

–          Giám đốc là… người thuộc giới kia à?

Giám đốc khối nghẹo cổ, làm ra vẻ suy tư rồi đáp.

–          Bản thân tôi cũng không rõ lắm. Nhưng mà tôi muốn làm với cậu cho nên, không chừng là thế cũng nên.

Vẻ mặt của giám đốc khối cũng hệt như lúc nghe những câu chuyện ngốc nghếch của anh vậy. Kawase không còn hiểu được gì nữa. Chuyển sang bộ phận kế hoạch sản phẩm thì muốn thật đấy, song anh không thể tưởng tượng nổi vì cái đấy mà phải ngủ với đàn ông. Cũng không muốn làm.

–          Tôi, không muốn.

Giám đốc khối nhìn thẳng về phía anh thì thầm “vậy à”. Cứ tưởng sẽ khiến ông thấy khó chịu song trong giọng nói của ông không có lấy một mảnh nào của sự giận dữ. Chính bởi vì thế câu nói tiếp theo của ông mới càng gây bàng hoàng.

–          Nếu vậy tôi sẽ nói chuyện với giám đốc khối nhân sự, nhờ ông ta không cho cậu chuyển đến bộ phận kế hoạch sản phẩm cho đến khi tôi nghỉ hưu.

–          Khoan, khoan đã.

Tiếng nói bị dồn ép vang khắp nhà hàng yên tĩnh. Những ánh mắt dồn về phía này, quá xấu hổ Kawase đỏ mặt cúi xuống.

–          Tại sao giám đốc lại nói như thế chứ?

Anh hỏi bằng giọng nói đè nén.

–          Bởi tôi có mục đích mà. Để đạt được mục đích sẽ không từ mọi thủ đoạn. Nếu chấp nhận yêu cầu, cuối tháng cậu sẽ được chuyển đến bộ phận kế hoạch sản phẩm. Nếu từ chối thì sẽ không được đến bộ phận kế hoạch sản phẩm. Đến khi tôi nghỉ hưu còn mấy năm nữa nhỉ. Đến khi đấy, cậu đã mấy tuổi ấy nhỉ… chắc là vừa đúng tuổi của tôi hiện tại rồi… Đến chừng ấy tuổi cho dù có chuyển đi chăng nữa, cũng chẳng làm được gì ở đấy đâu nhỉ.

Một giọng nói lạnh tanh mà anh chưa từng được nghe trước đó. Đã luôn cho rằng ông là người cấp trên hiền từ, là người dễ bầu bạn thế mà bị bắt nhìn thấy một mặt hoàn toàn khác hẳn, anh cảm thấy lạnh sống lưng. Phải chăng đây chính là bộ mặt thật của người đàn ông này?

Mồ hôi rịn ra từ đôi tay nắm chặt đặt trên đầu gối. Một đe dọa không có lối thoát. Anh cảm thấy cơ thể mình như đang rơi xuống một đầm lầy không đáy. Anh muốn đến bộ phận kế hoạch sản phẩm. Anh muốn được về phía làm ra thứ gì đó, hơn là việc kinh doanh chỉ biết cắm cổ đi khắp nơi cúi đầu chào hàng. Song chỉ cần từ chối đề nghị, anh sẽ không thể thành người làm ra sản phẩm chừng nào người đàn ông ấy còn ở.

–          …ông, những việc ông làm thật bẩn thỉu.

Anh gầm gừ như con chó đang uy hiếp kẻ thù, nhưng giám đốc khối vẫn trưng ra vẻ mặt bình thản như chuyện không liên quan đến mình.

–          Cho dù cậu có nói thế nào đi nữa tôi cũng không có ý định rút lại đề nghị này. Lựa chọn của cậu chỉ có một trong hai thôi. Chấp nhận hoặc không chấp nhận điều kiện của tôi.

Chưa từng nghe qua chuyện nhảm nhí thế này bao giờ. Anh sẽ tuyệt đối không nghe theo. Mặc dù trong thâm tâm nghĩ như thế nhưng lại không thốt thành lời.

Giám đốc khối thoáng nhìn xuống đồng hồ đeo tay.

–          Bữa cơm đã kết thúc rồi, mười phút nữa ta ra khỏi đây nhỉ. Từ giờ đến lúc đấy chắc tôi có thể nhận được câu trả lời chứ?

Đã uống nhiều rượu vang đến thế mà cuống họng vẫn khô khốc.

–          Cho phép tôi được nêu ý kiến của mình để cậu tham khảo, nếu chỉ bằng một lần làm tình mà mong ước được thực hiện, chắc tôi sẽ không băn khoăn gì mà lựa chọn bên đấy. Vì nếu cứ chăm chăm cho cái tôi của mình rồi sống mười năm còn lại một cách lãng phí, thì thật ngốc nghếch làm sao.

Quyết tâm rõ kiên cố bỗng chốc đã có một vết rạn. Thời gian tốn cho cuộc làm tình chỉ có hai ba tiếng ít ỏi. Nếu đem nó và quãng thời gian mười năm lên bàn cân. Chỉ cần chịu đựng hai, ba tiếng đồng hồ đấy, anh chắc chắn có thể được đến bộ phận kế hoạch sản phẩm. Nhưng anh không muốn. Không muốn làm cái việc ngủ với đàn ông đấy. Tuyệt đối không muốn.

…giả dụ anh đã từ chối đề nghị. Nếu thế hẳn bản thân sẽ không được thuyên chuyển cho đến khi giám đốc khối ra khỏi công ty. Cho đến bây giờ anh đã được quý mến song vì việc đã khước từ biết không chừng sẽ bị đối xử lạnh nhạt. Bất kể bản thân có cố gắng bao nhiêu thì cũng bị cản trở đường thăng tiến, trường hợp tệ nhất không khéo còn phải gặp cảnh sống suốt đời trong vai nhân viên quèn. Mặc dù ông ta bảo anh có một trong hai lựa chọn, nhưng nếu muốn làm việc thuận lợi tại công ty thì câu trả lời chỉ còn có một.

Anh nên bị đối xử lạnh nhạt rồi chịu đựng? Hay là nhanh chóng chuyển đến bộ phận kế hoạch sản phẩm rồi thoát khỏi bàn tay quỷ của người đàn ông này? Tuy không cam tâm trước việc phải phục tùng, song cũng không muốn cứ ôm khư khư cái tôi của bản thân rồi phải chịu cuộc sống chán chường. Anh không muốn mình bị thiệt thòi.

–          Đến lúc ta nên ra khỏi đây rồi nhỉ.

Ơ, à… mặc kệ Kawase đang lúng túng, giám đốc khối đã đứng dậy khỏi ghế. Ông đi về phía lối ra vào. Bởi vì không trả lời nên biết đâu ông cho rằng mình đã khước từ lời đề nghị cũng nên. Anh lật đật đuổi theo sau, bắt kịp tấm lưng đang thanh toán ở quầy thu tiền.

Người đàn ông ra khỏi tiệm, đi qua hành lang và dừng chân trước thang máy. Tại đấy không có ai đang đứng chờ, ngoài họ. Cả hai bước vào. Cánh cửa thang máy vừa đóng, giám đốc khối bèn nhấn nút tầng một. Cảm giác lơ lửng khi đang rơi xuống một cách lặng lẽ đồng điệu với cảm giác hiện tại của Kawase. Nỗi lo sợ, nỗi thảm hại …cùng với nỗi hối hận.

–          Chỉ, chỉ một lần thôi…

Giám đốc khối nhìn về phía này.

–          Có, có thật là chỉ một lần thôi? Sau này ông sẽ không bắt tôi lại ngủ với ông chứ?

–          Chỉ cần một lần thôi.

–          Chắc, chắc ông sẽ không dọa dẫm tôi để làm theo ý thích mình rồi sau này lại bảo nào là lời hứa nói chuyện với bộ phận nhân sự chỉ là nói dối chứ?

Sau một hồi yên lặng ngắn ngủi, một tiếng thở dài đầy vẻ ngao ngán vọng lên tai anh.

–          Nếu cậu thấy không đáng tin thì để tôi viết cam đoan vậy?

Kawase cúi xuống, vừa nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình vừa thấp giọng nói “khỏi”.