Chiếc Thuyền Trăng Vượt Màn Đêm

Chương 3



Hai mươi tháng mười, cái ngày mà Kawase phải khoác thêm áo khoác vải bông trước cái lạnh, anh đến công ty sớm hơn mười phút so với ngày thường. Trước tiên anh ghé thăm tấm bảng thông báo chung của nội bộ công ty được đặt ở hông đại sảnh. Vào ngày hai mươi mỗi tháng, nhân sự nội bộ công ty từ ngày một tháng sau sẽ được dán ở bảng thông báo. Vấn đề về thuyên chuyển nhân sự vẫn sẽ được gửi bằng mail nội bộ, tuy nhiên bảng thông báo là nơi sớm nhất.

Tháng không có sự kiện gì về nhân sự thì sẽ không có tờ giấy nào cả, tuy nhiên hôm đấy đã có. Nhìn vào dòng chữ “khối kế hoạch sản phẩm” tại phần trên tờ giấy, trái tim anh nhảy múa loạn xạ song chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

–          Không phải chứ…

Anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Tại đấy có đề tên nhân viên sẽ được bổ nhiệm đến bộ phận kế hoạch sản phẩm, tuy nhiên không phải là anh. Không chỉ có thế, nhân sự được thuyên chuyển không phải chỉ có duy nhất một người của khối kế hoạch sản phẩm.

“Khối kinh doanh,   Shibaoka Yasuhiro,  từ ngày một tháng mười một, bổ nhiệm đến chi nhánh Hokkaido”

Những nhân viên đến công ty cũng dừng chân lại ngó vào bảng thông báo. Trong khi những người khác cũng chỉ đứng nhìn trong vài giây ngắn ngủi rồi nhanh chóng bước vào thang máy thì Kawase lại đứng ngẩn người ra trước bảng thông báo.

Cuối cùng anh cũng đến bộ phận kinh doanh, khởi động máy vi tính rồi kiểm tra mail. Mail nhân sự nội bộ công ty có nội dung hoàn toàn giống với trên bảng thông báo.

Từ cái lần làm tình tệ hại đến nay đã hai tuần hơn một chút. Từ sau lần đó, ngoài chuyện công việc, Kawase không hề hé răng bất cứ lời nào với người đàn ông đấy. Chỉ cần nghĩ đến việc đang ở cùng một phòng với ông ta cũng đủ để anh thấy khó chịu, chỉ cần nghe thấy tiếng cười thôi cũng tức điên lên đến mức muốn lao vào mà đánh.

Anh đã tự thuyết phục với bản thân rằng cảm giác tức giận đầy bạo lực này hay cảm giác trống rỗng này sẽ chỉ tồn tại thêm một chút thôi để rồi chịu đựng đến ngày hôm nay. Thế mà người đàn ông này sẽ rời khỏi bộ phận kinh doanh trong khi lời hứa với mình vẫn chưa được hoàn thành. …như thể là ông ta định chạy trốn.

Một dự cảm tệ hại nhất bám lấy anh. Nói không chừng mình đã bị người đàn ông ấy lường gạt rồi. Thật ra lão ta chẳng hề có tầm ảnh hưởng nào đến bên nhân sự, biết đâu cả câu nói sẽ khiến cho anh được chuyển đến bộ phận kế hoạch sản phẩm cũng chỉ là sự dối trá nhằm đùa giỡn cơ thể anh…

–          Này, đã xem bảng thông báo chưa?

Nunomiya ngồi bàn bên cạnh nhoài người qua bên đây rồi hỏi.

–          À… rồi.

–          Vụ thuyên chuyển nhân sự của giám đốc khối Shibaoka, kinh ngạc ghê nhỉ. Đã vậy còn là tổng giám đốc của chi nhánh Hokkaido nữa. Nể thật.

–          Đúng, rồi nhỉ.

Nunomiya dựa người xuống ghế, thở dài não nề.

–          Không mấy người có khả năng điều động mát tay như giám đốc khối Shibaoka nên bất kể người kế nhiệm là ai đi nữa chắc cũng sẽ gặp bất mãn cho xem. A…a, sau chuyện này con đường đến bộ phận kế hoạch sản phẩm của tao lại càng xa xôi hơn nữa rồi.

Kawase quay lại “hử?”.

–          Chuyện này, tức là sao thế?

Nunomiya nhìn khắp xung quanh rồi nhỏ giọng xuống.

–          …vì là chú mày nên tao mới nói đấy, nhớ giữ bí mật với mấy người khác. Thực ra tao đã nhờ giám đốc khối Shibaoka giúp cho tao thuyên chuyển đến bộ phận kế hoạch sản phẩm rồi. Thì bởi, ông ấy có vẻ có tiếng nói với bên nhân sự mà.

Cả Nunomiya cũng đã suy tính đến chuyện y hệt mình…, vẻ ngượng ngùng làm cổ họng anh khát khô.

–          Tao cũng làm việc ở bộ phận kinh doanh đến nay là năm thứ sáu rồi, vì thật sự muốn sắp tới được làm việc bên kế hoạch nên đã học hỏi đủ thứ. Giám đốc khối cũng có nói với tao là chắc là không thể được ngay được, nhưng mà sẽ thử nói chuyện với bộ phận nhân sự.

–          Thế rồi sao!?

Anh hỏi với một vẻ hùng hổ thì thay vì trả lời, đối phương lại hỏi ngược lại “Sao thế?”.

–          Thế rồi sao, anh đã làm gì cho ông ấy rồi?

–          Làm gì là sao, tao chỉ nhở vả thôi mà. Có phải là mấy người lén lút đổi chác này kia đâu.

Một con bướm đen đang bay trong lồng ngực anh. Bên trong đầu óc trở nên nhốn nháo. Nunomiya còn nói thêm gì đấy nữa song anh chỉ biết gật gù “ừ nhỉ” còn nội dung thì hoàn toàn không được đi vào trong não.

Người đàn ông vốn luôn đến công ty sớm nhất, hôm nay cả đến khi buổi họp sáng kết thúc vẫn không thấy mặt mũi đâu cả. Anh ra ngoài tìm khách hàng và trở về công ty lúc hơn sáu giờ chiều. Trên bàn làm việc, chưa nói đến bóng dáng giám đốc khối, thậm chí cả chiếc cặp đi làm cũng không có nốt. Hỏi Nunomiya thì cậu đàn anh cho hay.

–          Trước trưa có đến một lần nhưng rồi lại đi đâu mất ngay lập tức. Có vẻ là bận rộn dữ lắm, tao có việc muốn hỏi mà cũng không có cơ hội bắt chuyện.

Không còn cách nào khác nên anh đành trở về nhà. Cho dù có về đến nhà đi chăng nữa bên trong não bộ vẫn xào xáo. Mình đã bị lừa rồi, đã bị người đàn ông ấy lừa rồi. Đã phải chịu đựng cái trải nghiệm kinh khủng đấy thế mà lại không được thuyên chuyển bộ phận, cuối cùng phải chịu cảnh uất hận mà không làm được gì. Chắc chắn là thế rồi.

Bụng đang đói thế mà lại không muốn ăn gì cả. Chính anh cũng hiểu bản thân mình có vấn đề bèn mở bịch bánh mì kem đã mua sẵn ban nãy. Rõ ràng là đang định ăn thế mà khi nhận ra ổ bánh mì đã nát bấy trong lòng bàn tay. Hỏng cả rồi. Chịu không nổi anh bèn gọi điện cho người đàn ông nọ. …không liên lạc được.

Có cảm giác đối phương thấy phiền toái nên đã phớt lờ mình.  Nghĩ như thế rồi nỗi uất hận trở thành tự ái, anh gọi liên hồi. Gọi chừng ba mươi phút thì có tiếng bắt điện thoại.

–          Vâng, Shibaoka đây.

Những gì muốn nói chất đầy như núi. …vì quá nhiều nên lại không thốt nên lời. Từ bên kia điện thoại vọng đến âm thanh ồn ào như chốn nhậu nhẹt.

–          Kawase kun à?

–          …ông giải thích rõ ràng đi.

Giọng anh run lên.

–          Lúc đấy ông đã hứa rồi đúng không. Nói là nếu làm tình thì sẽ cho tôi chuyển đến bộ phận kế hoạch sản phẩm. Mau giải thích rõ ràng cho tôi đi, chuyện này là thế nào?

–          Cậu có thể chờ một chút không?

Tiếng nhôn nhao sau lưng dần dần bị bỏ xa, có vẻ ông đã di chuyển đến nơi khác.

–          Tôi đang uống với đồng nghiệp vào chung thời. Vì là chủ tiệc nên không thể vắng chỗ ngồi lâu được. Tôi thành thật xin lỗi cậu về chuyện thuyên chuyển nội bộ.

–          Ông xin lỗi cái quái gì. Đã làm… làm cái chuyện kinh tởm đến thế kia mà.

Bàn tay cầm điện thoại run lên.

–          Ông, thực ra ông đâu có ý định cho tôi chuyển bộ phận đúng không? Ông chỉ có nghĩ đến chuyện lấy bộ phận kế hoạch sản phẩm làm con mồi để ăn thịt trai trẻ chứ gì. Đừng có xem tôi là thằng ngốc.

Bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu.

–          Tôi đã nói chuyện với giám đốc khối nhân sự rồi. Nhưng mà ông ấy đã trả lời là muốn chuyển một người đi trước bằng mọi giá.

“Shibaoka, ông ở đây à?”, từ đằng sau lưng người đàn ông vọng lại một giọng nói khàn khàn.

–          Không có ông thì còn gì là ý nghĩa chứ.

–          Ừ ừ, xin lỗi.

–          Đột nhiên ông biến mất nên cả đám đang tìm đấy. Hử, đang nghe điện thoại à?

–          Ừ, cậu cấp dưới trên công ty ấy mà…

Kawase bèn tắt điện thoại. Bây giờ, khi đã xác minh được sự thật anh không cần phải nghe giọng người đàn ông kia thêm nữa. Anh đã bị lừa, và đã bị chơi đùa.

Bên trong đầu anh sôi lên sùng sục, toàn thân nóng lên. Ngay bây giờ anh muốn chạy đến nơi người đàn ông kia, đánh gục lão. Mặc dù thậm chí không biết lão đang ở đâu, song anh thật sự muốn làm thế. Nếu là bây giờ anh có thể giết lão. Có thể giết chết lão mà không chút chần chừ.

Lấy bia ra từ trong tủ lạnh. Cậu anh đã bảo uống bia rượu quá độ sẽ khiến cho giấc ngủ không được sâu nên thôi đi, tuy nhiên anh không thể chịu đựng được. Như một người bị ném vào trong sa mạc, anh uống cạn hết lon này đến lon khác, khi bia trong tủ lạnh hết, anh bèn khui luôn cả bia để bên ngoài.

Sau khi uống được vài lon, anh vuột tay làm rơi mất. Bia đổ trên đầu gối, sủi những bọt trắng lên. Anh nghĩ  mình thật thảm hại, trong khoảnh khắc này, nước mắt bỗng tràn ra như đê vỡ. Anh vừa khóc vừa nấc vừa uống bia rồi lại khóc.

Anh không thể nói với ai về chuyện này. Vì muốn chuyển bộ phận, để trao đổi anh đã ngủ với người cấp trên cùng giới, chuyện đáng xấu hổ thế này có bị rách miệng anh cũng không dám nói. Đừng nói đến chuyện sẽ được an ủi, thậm chí còn bị cười, bị khinh thường rằng đáng đời tự làm tự chịu. Nhưng mà khi ấy anh đã nằm trong tình trạng không còn sự lựa chọn nào khác. Không, nếu muốn từ chối anh đã có thể từ chối. Song, quả nhiên anh vẫn muốn đến bộ phận kế hoạch sản phẩm, càng không muốn phải chờ đợi hàng mấy năm, hàng mấy mươi năm.

Người đàn ông đấy sắp đi mất. Được sung sướng một mình rồi đi mất. Bây giờ suy nghĩ lại, biết không chừng tất cả đều đã được tính toán cả rồi cũng nên. Len lén nếm thử người đàn ông mình hơi ưng ý một chút. Bản thân sẽ chuyển đi nơi khác thế nên sẽ không có gì phiền hà về sau. Cho dù có thế đi chăng nữa cũng thật tồi tệ. Một gã đàn ông tồi tệ.

Anh đã muốn chết. Chán ghét mọi thứ. Xấu hổ, thảm hại, ân hận quá, ân hận quá, ân hận quá… chết thôi. Đi chết thôi. Đứng dậy toan đi chết thế mà đầu gối không vững khiến anh bị ngã sõng soài tại chỗ.

Mặt anh ướt đẫm. Tấm thảm lót sàn bị bia thấm ướt chạm vào gò má lành lạnh.

… …

Khi Kawase đến được căn tiệm tổ chức tiệc chia tay thì đã quá tám giờ. Một quán nhậu kiểu Nhật ngồi sàn, đếm sơ sơ cũng trên dưới ba mươi người, gần như tất cả nhân viên phòng kinh doanh đều tham gia cả. Đưa mắt nhìn xung quanh, bên cạnh Nunomiya có chỗ trống. Là một chỗ khá cách xa lão, anh thở phào trong lòng.

–          Chú mày, trễ quá đấy.

Có vẻ đã uống khá nhiều, Nunomiya nói với gương mặt đỏ gay. Anh bèn nói dối “vì bên phụ trách nói chuyện lâu quá”. Thật ra vì ghét phải ở chung một không gian với người đàn ông nên anh mới cố ý đến trễ.

–          Tao cũng đã gửi tin nhắn cho chú mày rồi mà.

–          Xin lỗi. Em để quên điện thoại ở nhà mất rồi.

Đây là sự thật. Nunomiya đẩy vai lên.

–          Chú mày, là dân kinh doanh sao lại thế được.

–          Về đến nhà em sợ xem lịch sử cuộc gọi lắm.

Anh vừa nói vừa ngồi xuống. Người đàn ông đang ngồi ở phía trên, vừa cười nói vừa được các cô nhân viên nữ rót bia cho. Anh không muốn nghe thế mà lại phân biệt được rất rõ giọng nói của người mình ghét. Thật chói tai. Kawase đút tay phải vào túi áo vest. Cứ vuốt ve đi vuốt ve lại con dao gập rẻ tiền, thứ bần hàn duy nhất đứng về phía mình.

–          Trước mắt cứ uống một ly đã.

Nunomiya chìa chai bia đến, anh vội vàng đưa cốc lên.

–          Lần này, chuyện chuyển bộ phận của sếp Shibaoka đúng là bất ngờ nhỉ. Hình như thật ra người sẽ đi chi nhánh Hokkaido là giám đốc khối Inasaka bên thu mua mới đúng, nhưng lại đột ngột xin nghỉ công ty nên sếp mới được chọn đi thay đấy.

Vừa nhìn lớp bọt từ dòng bia được rót ra, anh vừa gật gù qua loa “vậy à”.

–          Chuyện này tao nghe kể từ đứa bên bộ phận khác thôi, nhưng mà hình như công ty mẹ không muốn nhường sếp Shibaoka cho bên chi nhánh đâu. Nhưng mà chính sếp lại nhất quyết muốn đi bên kia đấy. Nghe nói sếp vốn là người Hokkaido, vả lại còn có bà ngoại nữa nên đã đưa ra nguyện vọng muốn đi đến kia từ lâu rồi. Mà tình hình sức khỏe của bà ngoại kia cũng không ổn lắm nên vừa hay đây là cơ hội tốt.

Lấy việc chăm nuôi làm lý do thuyên chuyển… nếu chỉ nghe những gì ngoài mặt thôi thì quả là đứa cháu hiền hậu biết lo lắng cho bà. Tuy nhiên lão không phải là người tốt đẹp được như thế. Một gã đàn ông tệ hại lợi dụng chức vụ của mình để trục lợi từ kẻ yếu thôi.

Kawase nốc một hơi cạn chỗ bia được rót như suối trong cốc.

–          Giám đốc khối Shibaoka làm việc ở bộ phận kinh doanh lâu lắm rồi nhỉ. Chi nhánh Hokkaido có một chỗ xem như là cánh cửa để nhập nguyên liệu, ở cái nơi lĩnh vực khác xa như vậy không biết sếp làm việc có ổn không đây.

Anh thầm chế nhạo thì Nunomiya làm ra vẻ mặt sửng sốt, nghẹo cổ nói.

–          Chú mày không biết à? Nghe nói giám đốc khối Shibaoka khi mới vào công ty là bên thu mua đấy. Vì được việc nên bên trên cứ khoảng hai ba năm lại cho chuyển đến bộ phận sản xuất, rồi xuất nhập khẩu, rồi kế hoạch sản phẩm, hình như là gần như toàn bộ bộ phận có trong công ty. Từ ban đầu đã là ứng cử viên cho ban lãnh đạo rồi.

À à, vậy à… Kawase không biết nói gì hơn. Sau ly bia đầu tiên, anh đã uống thật chừng mực. Bởi không muốn cái đầu bị nhũn nhão vì rượu sẽ khiến mình thất bại.

Người đàn ông uống một cách hào hứng. Khi nói lời chào cuối cùng thậm chí còn cả vài nữ nhân viên khóc òa lên. Kawase chăm chú theo dõi khung cảnh ấy bằng đôi mắt lạnh như băng.

Vào chín giờ hơn thì tăng một đã xong. Cũng có gợi ý đi tăng hai song người đàn ông từ chối một cách nhã nhặn rằng còn phải chuẩn bị để chuyển nhà. Từ bây giờ đến cuối tháng, lúc lão thuyên chuyển, chỉ còn ngót một tuần.

Người đàn ông ôm hàng đống bó hoa rồi bước đi với vài người trong bộ phận. Anh giữ một khoảng cách ngắn rồi bám theo giám đốc khối và vài người nọ. Giữa chừng, người đàn ông chia tay với đám người trước đường sọc ngựa vằn cho người đi bộ rồi hướng về hướng Đông. Phía đối diện với đám người có ga tàu điện ngầm nhưng có vẻ giám đốc khối không dùng tuyến tàu đấy.

Người đàn ông bước trên con đường đêm được đèn đường chiếu sáng bằng một nhịp chân chậm rãi. Phía tay phải hiện ra một công viên nhỏ chỉ có chừng hai ba món đồ chơi. Người đàn ông đi vào đấy rồi dừng chân lại. Những bó hoa bị vứt xoàng xoạc một cách không thương tiếc vào thùng rác. Anh ngẩn người.

Đối với một người sống một mình, đã vậy còn phải chuyển nhà trong vài ngày nữa, có thể hoa hòe là một thứ cản trở cũng nên. Tuy nhiên ở người đàn ông này chẳng lẽ còn không có cả sự tử tế là mang về nhà trước lòng tốt của mọi người dành cho mình. Song anh linh cảm mình đã loáng thoáng nhìn thấy được bản chất đằng sau gương mặt trông có vẻ tốt lành kia.

Ra khỏi công viên, người đàn ông bước vào con hẻm có lác đác vài ngọn đèn đường. Vừa qua khỏi cửa hàng tiện lợi thì không còn ai qua lại và cả xe cộ cũng hầu như không có nốt. Kawase bèn một hơi rút ngắn khoảng cách. Người đàn ông không quay mặt lại. Rất có thể Shibaoka đã biết có người đến gần mình từ đằng sau, nhưng chắc lão không bận tâm.

Anh đứng ngay sau lưng lão, nắm lấy phần vai gầy guộc. Người đàn ông dừng chân, quay mặt lại, nhìn vào gương mặt Kawase rồi trợn mắt thật lớn.

–          Cậu…

–          Xin lỗi mau!

Kawase hét lên.

–          Quỳ xuống xin lỗi mau!

Người đàn ông há hốc miệng, chớp chớp mắt vài lần. Mới bất ngờ khi thấy đôi mắt lão bỗng híp lại thì hóa ra người đàn ông bèn đưa tay lên miệng khẽ cười.

Lão phô bày nụ cười đang ngày càng mở rộng, cuối cùng là đến mức đôi vai phải rung lên. Lão đã không xin lỗi, cũng không giải thích, chỉ mải cười. Trước khi nỗi tức giận ập tới, anh cảm thấy buồn nôn trước bộ dạng cười cợt như ác quỷ của lão.

–          Ông, cười cái gì chứ?

–          À, không. Tôi đang nghĩ hóa ra chỉ cần quỳ xuống thì cậu sẽ tha lỗi cho.

Dư âm của nụ cười được kéo lê, cuối câu nói của người đàn ông được đẩy cao lên. Mình đang bị biến thành thằng ngốc, vào khoảnh khắc nhận ra điều đó bên trong đầu anh bị nhuộm thành một màu đỏ ối. Kawase nắm lấy ngực áo người đàn ông, đấm một phát không khoan nhượng.

Một tiếng bốp đục ngầu vang lên, đầu người đàn ông vung thật mạnh về bên phải. Và theo cái đà đấy lão ta lảo đảo nghiêng ngả xéo về phía sau, gót chân bị vướng vào gờ đá ngăn cách giữa phần đường cho người đi bộ và phần đường cho xe chạy.

Từ đoạn đấy, anh có cảm giác đang xem một đoạn băng quay chậm. Người đàn ông lao vào đường cho xe chạy, té ngả về phía sau. Rồi tiếng chiếc xe hơi chạy đến gần từ đằng sau, ánh đèn lóa mắt.

–          Ah.

Tiếng của Kawase bị biến mất trong tiếng ke…t thắng gấp của chiếc xe. Một tiếng bộp đục ngầu vang lên, cơ thể của con người được hất tung lên như một quả bóng cao su, văng đến tận đường đi bộ bên làn xe đối diện.

Chiếc xe con màu đen ngừng lại. Sau một thoáng im lặng, tiếng khởi động xe vang lên. Chiếc xe màu đen chạy đi.

–          Ơ, khoan đã…

Mặc kệ tiếng kêu của Kawase, Chiếc xe lao đi mất hút bằng một tốc độ điên cuồng. Khi chỉ còn lại con người, xung quanh được bao bọc bởi một vẻ tĩnh mịch đến mức không thể tưởng tượng nổi vừa có một chuyện kinh khủng xảy ra. Người đàn ông bị tông, và anh.

Người đàn ông đang nằm sõng soài bên hông đường cho người đi bộ phía làn xe đối diện không có lấy một cử động nhỏ.

… biết không chừng lão chết rồi cũng nên. Thình thịch, thình thịch trái tim anh đập mạnh đến mức ồn ào. Đã cắn thật chặt thế mà không hiểu sao hàm răng cứ run lên cầm cập.

Đây… không phải là lỗi của mình. Mình không có lỗi gì cả.

Nhìn xung quanh. Chẳng có ai cả. Đôi chân bắt đầu cử động. Anh chạy. Anh chạy. Chạy trốn, phải trốn thôi, phải trốn thôi… trốn, để không bị ai phát hiện.

Anh không rõ mình đã chạy được bao xa. Ga tàu tư nhân đã ở ngay trước mắt. Kawase dừng chân trước máy bán nước tự động, thở hồng hộc. Giám đốc khối đã, đã, đã chết. Sau khi bị xe tông đã không có một cử động nào. Thậm chí cũng không nghe thấy tiếng rên rỉ. Máu, có chảy máu không nhỉ. Khoảng cách khá xa nên anh không rõ lắm.

Anh không hề có ý định giết chết lão. Mặc dù căm hận đến mức muốn giết lão, song anh không hề có ý định giết. Con dao anh chỉ mua với mục đích hù dọa mà thôi. Đút tay vào túi áo bên phải. Bạn đồng hành yếu ớt được Kawase vứt vào trong thùng rác tại máy bán nước tự động.

Vẫn chưa chắc chắn là lão đã chết. Nếu chỉ bị thương thôi biết không chừng vẫn còn có thể cứu sống được. Nếu như thế… lẽ ra, lẽ ra mình không nên chạy trốn, phải ở đấy gọi xe cấp cứu mới đúng.

Anh vội vàng tìm điện thoại di động. Không tìm thấy. Trong khi đang sốt ruột tìm thì nhớ ra hôm nay mình đã cố ý để quên điện thoại ở nhà. Anh vội vàng chạy đến nhà ga, lao vào trạm điện thoại công cộng được đặt bên ngoài.

–          …có, có người bị xe, xe tông… xi, xin cho xe cấp cứu tới đây.

Giọng anh run rẩy.

–          Tôi hiểu rồi. Anh có thể cho biết địa điểm không?

Giọng nói của người trực điện thoại rất hời hợt.

–          Lề, lề đường của con hẻm…

–          Anh có biết địa chỉ không?

–          Địa chỉ gì, tôi, tôi có biết đây là đâu đâu.

Giọng nói anh trở nên the thé.

–          Xin anh bình tĩnh lại. Các ngôi nhà hay cột điện xung quanh có gắn bảng ghi số đường không? Hoặc là nếu gần đấy có cửa hàng tiện lợi thì nó sẽ thành dấu mốc. Nếu cả đấy cũng không có thì xung quanh có ai đó biết địa chỉ không?

Kawase đặt ống nghe xuống, chạy về phía người phụ nữ trung niên trên dưới năm mươi đang đi ngang trước mặt, nắm lấy tay bà.

–          Gì, chuyện gì thế?

Đôi mắt người phụ nữ tỏ ra sợ sệt, nhìn vào cánh tay bị nắm và Kawase.

–          Xe, tôi muốn gọi xe cấp cứu. Bà có thể cho tôi biết tận phía bên kia con đường… gọi là gì không?

–          Vùng đấy chắc là Karatsu.

Chỉ nghe đến đấy, Kawase bèn chạy về buồng điện thoại công cộng, áp ống nghe vào tai.

–          Ka, nghe nói là nơi gọi là Karatsu. Đoạn đi từ cửa hàng tiện lợi ở khu đấy một chút…

–          Tôi hiểu rồi. Vậy xin hỏi có thể cho tôi xin tên và số điện thoại của anh, người đã gọi điện thoại đến cho chúng tôi không ạ.

Cử động của Kawase khựng lại.

–          Tôi thì sao mà chẳng được, tóm lại cứ đến đây nhanh nhanh giúp cho.

Người trực điện thoại im lặng trong một thoáng song lại tiếp tục hỏi thế này.

–          Vậy thì xin anh cho biết tình trạng của người bị thương. Khi lên tiếng hỏi có trả lời không?

Anh làm sao mà biết được. Anh đã bỏ mặc người đàn ông bị tông mà.

–          Tóm, tóm lại là đến ngay bây giờ đi.

Anh nói rồi tự ngắt điện thoại. Trở về trước máy bán nước tự động, ngồi thụp xuống tại chỗ. Cơ thể run cầm cập không dừng lại được. Anh lo lắng cho người đàn ông bị tông. Lo lắng nhưng lại sợ phải trở về nơi đấy.

Thời gian cứ thế trôi qua. Vẫn chưa có chiếc xe cứu thương nào đi qua con đường trước mặt.

–          Này, chậm trễ quá đấy!

Anh ngẩng đầu lên, hét lên với khoảng không trước mặt. Chắc bởi vì anh đã tự cúp máy trước nên người ta mới tưởng là ai đó chơi khăm, mới không chịu đến. Thời gian đã trôi qua lâu đến thế, nên hẳn là đã có ai đó khác phát hiện ra người đàn ông bị xe tông rồi. Và chắc chắn người đấy đang gọi xe cấp cứu… tuy nhiên, tại đấy hầu như không có cả người lẫn xe cộ qua lại.

Anh không muốn quay trở về nơi ấy. Song cũng không thể trở về nhà. Chẳng thể đi đâu. Mình đã ở yên một chỗ thế này bao lâu rồi… Cơn run rẩy đã dừng lại, Kawase chậm chạp đứng dậy. Anh lê bước trở về trên chính con đường mình đã chạy trốn một cách rề rà… bằng tốc độ hệt như đang bò. Đến gần hiện trường thì nhìn thấy đèn báo màu đỏ của cảnh sát chiếu sáng nhấp nháy.

Tại đấy chỉ có mỗi một chiếc xe cảnh sát đậu đơn độc sát lề đường. Người cảnh sát mặc đồng phục đang hỏi chuyện một cô gái trẻ mặc vest. Lách qua bên hông xe cảnh sát, chiếc xe hơi chạy qua thật chậm.

Không còn nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông bị xe tông ở bất cứ nơi đâu. Không biết ông ta còn sống hay đã chết. Anh quay người lại. Mồ hôi lạnh chảy trên tấm lưng đang trốn chạy, rơi xuống.

… …

Ngay cả khi đã về đến căn hộ của mình anh cũng không làm được bất cứ việc gì. Chỉ biết ngồi lên chiếc giường, cúi đầu xuống. Rất có thể anh đã giết người. Cho dù không có chủ đích đi nữa, chắc chắn anh cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.

Vẫn là biết không chừng “đã giết người” và biết không chừng là “chưa giết”. Người đàn ông ấy đã chết rồi, hay là vẫn chưa chết? Những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.

Chịu không nổi, anh cầm lấy chìa khóa nhà và đứng dậy. Mình sẽ đi đầu thú. Với tình hình này, không thể tưởng tượng nổi là bản thân sẽ không bị truy cứu trách nhiệm.

Trong đầu anh, gương mặt của gia đình và bạn thân thoáng hiện lên rồi biến mất. Nếu anh bị bắt, chắc chắn sẽ đem đến phiền toái cho họ. Bạn bè của anh… họ sẽ chán ngán anh chứ? Hay là khinh thường anh? Cái con người chỉ vì thuyên chuyển bộ phận mà ngủ với đàn ông, rồi vì điều đó không được thực hiện mà ôm hận rồi giết chết người đấy.

Anh ôm lấy đầu rồi vò tóc bứt tai. Anh không biết nên làm thế nào. Thật sự không biết. Hay là bản thân anh nên chết quách cho rồi. …nếu như thế mọi thứ sẽ kết thúc mà không cần phải lo nghĩ gì, anh sẽ được giải thoát.

Đêm tàn, trời trở sáng trong khi anh vẫn chưa chợp mắt được một giấc nào. Ánh mặt trời chiếu vào chiếc cặp được vất bừa.

Chín giờ hơn, chiếc điện thoại di động đã được đặt suốt trên bàn từ sáng hôm qua bỗng rung lên, anh giật mình đến độ nhảy dựng lên. Linh cảm là điện thoại từ cảnh sát, anh sợ đến mức không cầm lên nổi. Điện thoại ngưng reo một lần, mới thở phào được một chút thì năm phút sau lại reo lên lần nữa.

Một khi cảnh sát đã gọi điện đến đây thì không còn cách nào ngăn lại được. Biết không chừng cảnh sát đang chuẩn bị xuất hiện ở đây ngay bây giờ để bắt mình rồi cũng nên. Anh chuẩn bị tinh thần, bắt điện thoại.

–          Vâ… vâng. Ka, kawase đây.

Phía bên kia điện thoại im bặt trong một thoáng.

–          Chú mày, hôm nay bị sao thế. Tính xin nghỉ à?

Là Nunomiya. Mồ hôi rịn ra trên trán, không rõ là vì an tâm hay căng thẳng.

–          Sư, sứ, sức khỏe không đự được tốt lắm…

–          Giọng rung thế. Bị sốt hay sao?

–          À… vâng.

Vừa nói dối, anh vừa nắm thật chắc điện thoại.

–          Nếu sức khỏe không tốt phải nghỉ thì đành chịu thôi, nhưng mà nếu nghỉ thì phải báo cho công ty một câu là tôi nghỉ chứ. Để tụi này còn phải biết đường để hỗ trợ công việc.

–          Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi…

Giữa những tiếng xin lỗi, anh nghe thấy tiếng thở dài của Nunomiya.

–          Mau đi bệnh viện đi. Rồi… đúng rồi nhỉ, mặc dù chú mày đang không khỏe nhưng anh cứ báo vậy. Là chuyện của giám đốc khối Shibaoka…

Tên của người đàn ông mà hiện tại mình đang không muốn nghe thấy nhất. Kawase suýt nữa là gào lên.

–          Đêm qua, sếp bị xe tông đấy.

Những ngón tay cầm điện thoại run lẩy bẩy hệt như bị bệnh.

–          Sau buổi nhậu chia tay, lẽ ra sếp sẽ về chung với đám Kuwata nhưng đến nửa đường lại tách ra. Hình như là tai nạn xảy ra sau lúc đấy. Nghe bảo là chân với xương sườn bị gãy phải nhập viện ít lâu.

–          Vậy… à.

Giám đốc khối vẫn chưa chết. Vẫn chưa chết. Anh thở ra mà cứ như run.

–          Nghe nói là tông người xong rồi chạy trốn, vẫn chưa bắt được thủ phạm. Đúng là quá quắt.

Trước giọng nói bất bình của Nunomiya, anh gật gù cứ như là chuyện của người khác “đúng nhỉ” rồi ngắt điện thoại. Người đàn ông ấy vẫn chưa chết. Vẫn còn sống. May quá. Trước mắt đúng là may quá.

Vừa thấy an tâm thì mới nhớ ra việc bụng mình đang đói meo. Anh nấu mì ly, ăn như chết đói đến nơi, bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, anh quẳng mình xuống giường trong bộ vest tưởng chừng việc ban nãy không thấy buồn ngủ cứ như đùa.

… đang ở trong căn hộ của mình thế mà chẳng hiểu sao anh lại trở lại con hẻm ấy. Xung quanh tối om, đèn đường lờ mờ chiếu sáng chung quanh. Cả người đàn ông bị tông lẫn xe cảnh sát cũng không thấy đâu. Mặc kệ thế nào,  việc ở cái nơi đấy khiến anh khó chịu, bèn nhanh chân đi qua, ngay khi vừa đi khỏi con đường ấy thì khung cảnh xung quanh bỗng thay đổi.

Bức tường màu trắng, và bám dọc theo nó là một chiếc ghế nhựa dài màu đen được đặt trơ trọi. Xung quanh mờ mờ tối, không thể nhìn thấy phía bên kia hành lang. Có cảm giác trước đây mình đã từng đặt chân đến nơi này. Trong khi đang nghẹo cổ suy nghĩ thì nhớ ra. Trước đây… là bệnh viện mà bà anh đã nhập viện trước đây.

–          Chỗ này, chỗ này.

Giữa chừng hành lang có một nơi ánh sáng lọt vào. Là do cánh cửa của phòng bệnh đang mở. Sau đó anh đến gần cứ như là bị âm thanh mình nghe thấy hút hồn rồi thót tim ngay khi vừa bước chân vào phòng.

Chính diện căn phòng nhỏ sáng sủa có một chiếc giường màu trắng. Trên đấy có một người đang ngồi trong bộ dạng quấn băng từ đầu đến chân như bộ phim kinh dị anh đã từng xem hồi bé.

–          Đau quá, Kawase kun.

Là giọng nói của người đàn ông. Anh hốt hoảng quay đầu lại thì va phải ai đấy. Là Nunomiya.

–          Là lỗi của mày.

Kawase nín thở. Rõ ràng Nunomiya thấp hơn thế mà lại đang nhìn xuống anh từ trên cao.

–          Chuyện là…

Để ý mới thấy xung quanh anh đang bị bao vây bởi toàn bộ nhân viên của bộ phận kinh doanh. Những ánh mắt phê phán tập trung lại công kích anh.

–          Xi… xin lỗi.

Ai đó chỉ vào Kawase đang run sợ.

–          Mày đã ngủ với giám đốc khối vì muốn đến bộ phận kế hoạch sản phẩm chứ gì. Giỏi làm chuyện đấy quá nhỉ.

Những tiếng cười khúc khích vọng lên.

–          Là đàn ông thế mà, không thể tin nổi.

Những tiếng cười cợt vừa uốn con như con xoáy vừa chảy vào bên trong anh. Anh ngồi thụp xuống bịt tai lại. Xấu hổ quá, thê thảm quá. Tôi muốn chết… tôi muốn chết.

–          Ahhhhhhh.

Khi anh mở mắt thì mặt trời đã nghiêng hẳn về phía Tây. Bộ vest toàn là vết nhăn, mồ hôi lăn dọc xuống gáy. Nhìn chăm chú vào ánh tà dương màu cam rọi nghiêng vào trong phòng. Giấc mơ đấy chắc chắn không chỉ là sản phẩm của sự ảo tưởng. Nó hoàn toàn đủ khả năng xảy ra trong thực tế.

Đáy bao tử đau nhói, lồng ngực đồng thời cảm thấy nôn nao. Không chịu đựng ổi, anh lao vào nhà vệ sinh để nôn. Vừa nôn nước mắt lại nối tiếp nước mắt đua nhau trào ra. Anh không muốn khóc tuy nhiên nước mắt không biết đến bao giờ mới cầm lại được.

… …

Suốt cả một ngày anh nằm trên giường, không ăn không uống gì ra hồn mà cứ để thời gian trôi đi. Một khi không cử động thì bụng cũng không đói lắm. Bình minh đến rồi đêm đến, rồi lại bình minh đến. Chỉ mỗi góc độ của ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ mới cho biết những thay đổi của một ngày.

Mỗi buổi sáng anh lại gọi điện đến công ty “cơn sốt vẫn chưa thuyên giảm”. Nunomiya hay cấp trên chỉ tỏ ra quan tâm “cậu ổn chứ”, không ai bảo anh “giả bệnh để xin nghỉ chứ gì”. …cả “chú mày đẩy giám đốc khối ra giữa đường chứ gì” cũng thế.

Mỗi khi điện thoại rung lên anh lại giật bắn người, muốn bật khóc trước tiếng chuông điện thoại. Tuy nhiên có bao nhiêu ngày trôi qua đi nữa cũng không có cú điện thoại oán hận nào từ giám đốc khối, hơn nữa cả cảnh sát cũng không thấy xuất hiện.

Anh muốn chạy trốn. Bất cứ đâu cũng được, anh muốn đi đâu đó. Tuy nhiên anh linh cảm một khi cảnh sát đến mà bản thân không có nhà thì mẹ anh hoặc cậu anh sẽ bị viếng thăm, sẽ gây phiền toái không cần thiết cho họ. Bởi vì vậy anh không thể đi đâu cả.

Anh trải qua ba ngày chỉ biết run rẩy trong tấm chăn, đến sáng ngày thứ ba cuối cùng cũng bước xuống giường. Chỉ bước đi trong phòng thế thôi mà hai tay và chân lại nặng nề như đeo chì. Anh tắm vòi hoa sen rồi đi đến chiếc gương tại nơi cởi quần áo. Đôi mắt trũng xuống, má hóp lại… cứ như gương mặt một người đàn ông mà ngày mai là tận thế.

Anh thay vest, ra khỏi căn hộ. Cảm thấy con đường đến nhà ga xa đến độ tưởng chừng có thể giết người. Trong khi đang nghiêng ngả theo chuyến tàu điện đông nghẹt người anh dần thấy khó chịu, chóng mặt phải gắng hết sức bám chặt vào tay cầm. Vừa xuống tàu tại ga gần công ty nhất anh liền lao vào nhà vệ sinh trước tiên, nôn thốc nôn tháo. Bị kích thích bởi mùi hôi những thứ đã nôn ra, lại tiếp tục nôn. Nước mắt rơm rớm.

Bởi cứ nhốt mình trong nhà vệ sinh nhà ga, phải đến sát giờ bắt đầu công việc anh mới đến công ty. Thoáng đưa ánh mắt đến bàn của giám đốc khối. Tất nhiên nơi đấy chẳng có ai.

–          Ồ, đến rồi à. Chú mày trễ quá làm anh cứ tưởng hôm nay cũng nghỉ nốt.

Bị Nunomiya bắt chuyện, Kawase giật mình.

–          Chào buổi sáng…

Anh không thể nhìn thẳng vào người đối diện. Mà việc bị nhìn cũng khiến anh ngạt thở.  Biết đâu đấy hắn ta đã biết được bản thân anh đã làm những gì cũng nên.

–          Gương mặt chú mày kinh khủng quá. Có thật là ổn không đấy?

–          Khô, không sao. Sốt đã hạ rồi…

Anh sắp xếp mớ hồ sơ chất đống trên bàn hay vô số những tờ giấy note bị dán xung quanh máy vi tính, làm ra vẻ bận rộn thì không còn bị đối phương bắt chuyện thêm nữa. Một lát sau Kawase mới thoáng dò xét nét mặt của Nunomiya đang ngồi bên cạnh mình. ……không có gì khác so với thường ngày.

À đúng rồi! Nunomiya khẽ vỗ lên bàn như vừa chợt nhớ ra điều gì rồi quay mặt về phía này.

–          Nói mới nhớ hôm qua có điện thoại từ một người tên là Kurume bên cửa hàng Kawamoto gọi cho chú mày. Anh quên mất dán giấy ghi chú lại. Khi bảo là đang nghỉ phép thì bên kia nói hôm nay sẽ gọi điện đến.

–          Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.

Đôi mắt đang nhìn anh vẫn như mọi khi. Có vẻ hắn không biết chuyện đấy. Đã mơ thấy cơn ác mộng bị toàn bộ bộ phận chê trách thế mà vẫn có thể đến công ty được, có lẽ là do người đàn ông kia đã không nói với ai lý do mình bị thương.

Nếu ông ta khai đã bị mình đấm văng đi thì chắc chắn sẽ bị tra hỏi lý do. Và ông ta làm sao có thể mở miệng nói rằng đấy là do ông ta đã lấy việc thuyên chuyển bộ phận làm điều kiện trao đổi để đòi hỏi quan hệ với cấp dưới được. Một con người có nhân cách và được việc. Hẳn người đàn ông đấy cũng không muốn hình ảnh mình trong công ty bị sụp đổ.

Người đàn ông đã bị trừng phạt. Bị thương chính là cái giá phải trả cho việc đã nói dối để lợi dụng cơ thể cấp dưới, tự làm tự chịu thôi. Tuy nhiên anh cố gắng không nghĩ đến cái việc ấy, cái chuyện quá lớn để chỉ xem là năm mươi năm mươi.

Anh lặng lẽ dọn dẹp mớ công việc bàn giấy đã bị ứ lại thì chẳng mấy chốc đã đến trưa. Không muốn ăn, song nghĩ đến việc nếu không cho gì đó nhè nhẹ vào bụng thì sẽ không cầm cự được đến chiều, anh bèn cầm ví đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Ngay lúc đấy thì bị Yukawa, nhân viên vào cùng thời gọi lại.

–          Này, Kawase. Nghe nói ông không được khỏe phải nghỉ, có sao không? Gầy đi rồi này.

Kawase cười gượng.

–          Sốt hạ rồi.

–          Đừng có gắng sức quá.

Sau khi vỗ nhè nhẹ lên vai Kagawa, Yukawa bèn tiếp tục.

–          Ông từ bữa đó đến nay không đến công ty nên chắc không biết chuyện giám đốc khối Shibaoka bị thương phải nhập viện đâu nhỉ.

Tim anh đập thình thịch thật nhanh.

–          Biết chứ. …có nghe Nunomiya san nói rồi.

–          Ngạc nhiên lắm đúng không. Tôi cũng giật cả mình. Hình như vẫn chưa kiếm được thủ phạm nữa.

Hình ảnh còn sót lại của chiếc xe con màu đen đang chạy đi cắt ngang não bộ Kawase.

–          Từ bữa trước đến nay sếp cứ trong phòng điều trị đặc biệt nên không thăm nuôi gì được. Nhưng từ hôm nay sẽ chuyển đến khu phòng bệnh thông thường. Bởi vậy trong bộ phận mới bàn nhau mua quà thăm bệnh, ông có tham gia không?

–          Bao nhiêu?

Kawase mở ví ra.

–          Mỗi người một ngàn yên.

Anh đưa tiền thì Yukawa nhận lấy và nói.

–          Tôi định hôm nay xong việc sẽ đi. Ông có muốn đi chung không?

Yukawa nhìn vào gương mặt trầm mặc của Kawase, hỏi “ông sao thế?”.

–          Tôi thì xin phép từ chối. Cơ thể vẫn còn mệt mỏi lắm.

–          A, ông mới khỏi bệnh mà nhỉ. Xin lỗi nhé tôi vô ý quá.

–          Đừng để ý chứ. Thôi nhé.

Anh đi ngang qua Yukawa, ra khỏi bộ phận. Bên ngoài công ty nắng rất gắt, đôi mắt anh tối sầm trước ánh sáng chói chang nhưng chỉ trong một thoáng.

…mọi người không biết cũng đúng thôi. Bởi vì vẫn chưa có ai gặp được người đàn ông ấy từ khi tai nạn xảy ra. Hôm nay, nếu ông ta kể với ai đó đi thăm bệnh thì sao? Rằng sự thật là đã bị Kawase đánh chúi người ra giữa đường nên mới bị xe tông thì sao? Cho dù có không nói ra chuyện đã lấy cơ thể làm điều kiện trao đổi đi nữa thì vẫn có thể ngụy tạo đủ thứ lý do như anh hậm hực trong lòng vì trước đây đã bị ông ta nhắc nhở, hay là tranh cãi với nhau vì chuyện công ty chẳng hạn…

Nỗi bất an, sợ hãi đeo bám theo anh như một chiếc đuôi. Phiền phức quá. Khó chịu quá. Bực mình quá. Hay là cứ xin nghỉ việc quách cho rồi. Nếu như cứ phải bồn chồn vì nỗi bất an kiểu này thì cứ nghỉ cho xong. Tuy nhiên cho dù có nghỉ việc đi nữa, nếu người đàn ông ấy bắt anh phải chịu trách nhiệm về vết thương thì vẫn không đường nào chạy trốn được. Biết không chừng anh sẽ bị đóng dấu tội phạm, sẽ bị phán quyết trước bàn dân thiên hạ.

Khi nhận ra, anh thấy mình đang đứng trước lối đi cho người đi bộ băng qua đường. Đang là đèn đỏ, xe cộ qua lại không ngớt. Nếu như anh nhảy vào bên trong đám ấy thì sẽ được giải thoát. Sẽ không phải suy nghĩ bất cứ điều gì. Còn trẻ thế mà tội quá, chỉ bị nói thế là hết. Có thể mẹ và cậu sẽ khóc. Cả bạn bè nữa…

Cả khi đèn chuyển sang màu xanh, rồi lại chuyển sang đỏ thêm lần nữa, Kawase vẫn đứng như trời trồng trước vạch dừng đường cho người đi bộ, không động đậy gì cả. Anh muốn được giải thoát, nhưng trước hơn hết anh vẫn sợ cái chết.

… …

Trong tuần đầu tiên sau khi giám đốc khối bị tai nạn. Vào ngày một tháng mười một, một giám đốc khối mới tên Touno được chuyển đến. Tuổi chừng hơn nửa hàng năm mươi, người thấp đậm đã vậy tóc cũng thưa. Môi thì dày như trứng cá tuyết, vừa đỏ vừa bóng bẩy vô cùng nổi bật.

Mặc dù bầu không khí toát ra không phải của một người được việc. Song không thể đánh giá con người qua bề ngoài, ban đầu mọi người cứ coi tình hình xem khả năng của ông thế nào, tuy nhiên chưa đầy một tuần trôi qua ai cũng nhận ra vị sếp mới là một giám đốc khối hỏng bét y hệt như vẻ bề ngoài.

Trước mắt là làm việc quá chậm chạp. Nhờ phê duyệt hồ sơ mà không dặn sẵn “cần gấp” thì cứ ngang nhiên để mặc hai ba ngày. Kiểm tra các điểm quan trọng cũng qua loa, bị trả hồ sơ lại cả mấy lần vì bất cẩn nên rất tốn công sức. Hoàn toàn khác xa với vị giám đốc khối trước, đưa hồ sơ sẽ xem qua một lượt trong ngày hôm đấy rồi chuyển cho cấp trên mà chưa từng lần nào bị trả lại.

Ngay cả những cô nhân viên ban đầu còn tử tế, song từ khi thấy loáng thoáng được bản chất của vị sếp mới thì cách đối đãi cũng dần dần trở nên cáu bẳn, bắt đầu thường xuyên nói xấu sau lưng ông tại phòng máy nước nóng “cái con lợn trứng cá tuyết, nhìn mà phát gớm”. Lấy câu “giám đốc khối Shiaoka tốt biết bao nhiêu” làm câu đệm, những khuyết điểm của giám đốc khối mới cứ được đem ra kể hết cái này đến cái khác. Lúc đi ngang qua phòng nước nóng, anh đã thường giật mình mỗi khi nghe thấy tên người đàn ông kia, phải đến gần đây cuối cùng mới quen được.

Những tháng ngày cứ trôi qua như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hôm tiếp theo ngày vài người trong bộ phận kinh doanh đi thăm bệnh, anh đã ăn trưa với Yukawa. Bảo là có chuyện về công việc muốn bàn rồi rủ ra ngoài, song đấy chỉ là cái cớ, mục đích của anh chỉ là hỏi chuyện về người đàn ông ấy.

–          Chuyện đấy hả… nghe bảo là không gây ảnh hưởng gì đến tính mạng nên tụi tôi cũng nghĩ đơn giản đi. Nhưng mà lúc biết phải vào phòng điều trị đặc biệt thì lẽ ra phải dò đoán được một chút rồi mới đúng.  Đến phòng bệnh thì sếp chỗ nào cũng thấy băng bó, làm tụi này ngỡ ngàng đến nói không ra lời. Mặt bị sưng cũng chưa hết, tay với chân bị bó bột, nhìn thôi cũng thấy đau. Mặc dù sếp thì vẫn nói chuyện bình thường thôi. Còn nữa quả nhiên là thủ phạm tông người rồi bỏ chạy, vẫn chưa bắt được. Tuy sếp bảo là tại mình không nhìn trước sau đã băng qua đường, nhưng mà bình thường khi người ta té xuống thì phải xem cấp cứu cho người ta chứ. Nếu như giám đốc khối mà chết thì thành tội giết người mất rồi còn gì.

Cuộc đối thoại thông thường không có ẩn ý gì đâm vào tim anh đau nhói. Bình thường ai cũng sẽ làm cấp cứu. Chắc là vậy rồi. Nhưng mà anh đã không làm thế. Mặc dù có gọi xe cấp cứu đấy, có gọi rồi nhưng mà…

Người đàn ông đã không kể cho bất cứ ai chuyện anh đã đánh mình văng đi. Mà có thế thôi đâu, ông ta lại còn nói dối cứ như là để bảo vệ anh. Có khi nào, nhờ bị thương nên người đàn ông kia mới tỉnh ngộ. Rằng nếu chạm tay vào gai, không khéo sẽ bị gai đâm. Cả việc không kể cho ai nghe, biết đâu cũng là bởi không muốn can hệ gì với anh nữa.

Mình sẽ không bị cảnh sát bắt, cũng không bị bất cứ ai phê phán. Khi bắt đầu có thể nghĩ được thế này tinh thần anh trở nên thoải mái, cuối cùng cũng cảm thấy mình có lỗi khi khiến cho người đàn ông bị thương.

Và cứ thế chẳng mấy chốc đã tới cuối năm, rồi năm mới đến. Con người một khi khuất mặt thì bất kể có là người mang sức ảnh hưởng lớn đến mấy cũng nhanh chóng bị lãng quên. Đấy là ngày cuối tháng hai, trời cho một đợt tuyết lớn, khi mọi người đã quen mắt với việc con lợn trứng cá tuyết ngồi trên ghế giám đốc khối. Kawase trở về công ty sau khi vắng mặt hai ngày bởi chuyến công tác với cấp trên, thì được Yukawa vào cùng thời đưa cho anh một hộp quà vặt nho nhỏ.

–          Hử, gì đây?

Ngoài giấy gói của hộp quà có gắn một mảnh giấy trang trí ghi chữ “quà cảm ơn”.

–          Của giám đốc khối Shibaoka đấy. Là quà cảm ơn cho quà thăm bệnh.

Cứ như bất ngờ bị ăn đánh, anh nín thở.

–          Ô… ông ấy, xuất viện rồi à.

–          Hôm qua có đến đây vào giờ nghỉ trưa. Mặc dù chống nạng nhưng mà có vẻ khỏe mạnh lắm. Nghe nói hôm nay sẽ xuất phát đến Hokkaido.

Tự đáy lòng anh thấy may mắn vì đã đi công tác mà không có mặt ở công ty. Yukawa khẽ gảy gón tay lên hộp quà vặt đã đưa cho Kawase.

–          Cái này, là bánh nướng của Chubbys. Đám nhân viên nữ cứ nhốn nháo lên là mùi vị ngon, chẳng bù với ai kia.

Yukawa khẽ đưa mắt về phía chiếc bàn đằng sau. Quà công tác của con lợn trứng cá tuyết lúc nào cũng vị thế này đây, là loại bánh bao ngọt vừa rẻ vừa nhiều nên khiến người trong bộ phận bất mãn lắm.

–          Đúng là vậy thật.

–          Đúng đúng không?

Yukawa cười khổ sở, trở về bàn của mình. Thế là xong. Chuyện giữa anh và người đàn ông đấy đã thật sự kết thúc. Từ giờ sẽ không cần phải dính dáng gì đến nhau nữa. Kawase hơi cúi đầu xuống thở thườn thượt một hơi mảnh và dài.

Quá mười giờ sáng, anh chuẩn bị sẵn sàng để công tác bên ngoài, vừa cầm cặp lên thì “khoan đã, Kawase kun” anh bị con lợn trứng cá tuyết gọi lại.

–          Tôi có chuyện muốn nói. Cậu có thể đến đây không?

Chẳng lẽ ông ta không nhìn thấy hiện tại anh đang định ra ngoài à? Cái chuyện đấy chờ về rồi mới nói thì sẽ trễ chắc… kìm nén cơn bực bội, anh đi đến bàn ông ta.

–          Chuyện gì thế ạ?

Giọng của anh thấp hơn mọi khi.

–          Đến đây, đến đây.

Đã đến chỗ dư sức nói chuyện được với nhau thế mà vẫn còn bị vẫy lại. Không còn cách nào khác, anh đành vòng qua bàn, đến tận ghế ngồi của con lợn trứng cá tuyết.

–          Cậu ấy…

Đứng gần trò chuyện thì mùi hôi miệng của con lợn trứng cá tuyết nồng không chịu được.

–          Tôi đoán ngày mai sẽ có thông báo kín, chẳng là công ty đã quyết định từ tháng sau cậu sẽ được thuyên chuyển sang bộ phận kế hoạch sản phẩm.

Anh buột miệng hỏi lại “hả?”. Con lợn trứng cá tuyết chu môi với một vẻ phiền toái.

–          Là bộ phận kế hoạch sản phẩm đấy. Chẳng phải cậu đã nộp nguyện vọng rồi à?

–          Ah, vâng… có nộp rồi. Tôi mừng lắm.

Nỗi kinh ngạc lấn áp cả niềm vui mừng. Anh ngây ra cứ như bị hồ ly bắt mất hồn. Con lợn trứng cá tuyết đan hai cánh tay trước ngực, ngó lên Kawase rồi thở dài.

–          Nguyện vọng chuyển đến bộ phận kế hoạch sản phẩm nhiều quá, có cả nhân viên phải chờ đến hằng năm, sáu năm. Nghe nói cậu còn trẻ cũng chẳng có thành tích nhưng nhờ giám đốc khối Shibaoka trước đây đã tiến cử mạnh nên cậu mới được chọn. Mà thôi, cậu cũng đã làm việc rất tốt mà.

Anh nghi ngờ vào tai mình.

–          Ngày mốt sẽ chính thức có lệnh bổ nhiệm, cho nên từ giờ đến lúc ấy đừng có nói với ai đấy.

Sau khi nghe xong chuyện, anh ra ngoài tìm khách hàng. Ngay cả khi đang ngồi trên tàu điện, lời nói của con lợn trứng cá tuyết vẫn quay quanh não bộ anh.

–          …cậu còn trẻ cũng chẳng có thành tích nhưng nhờ giám đốc khối trước kia đã tiến cử mạnh nên cậu mới được chọn…

Cứ như loại cà phê có vị hậu vị tệ, một vị đắng nghét lan tỏa bên trong miệng. Anh đã đinh ninh rằng mình đã bị dối lừa, mình đã bị lường gạt, nhưng người đàn ông đấy đã tiến cử anh theo đúng như lời hứa.

Bên ngoài trời rất lạnh, song bên trong xe điện máy sưởi ấm đến mức vã mồ hôi, khiến anh cảm thấy khó chịu. Anh đã muốn đến bộ phận kế hoạch sản phẩm. Anh cứ đinh ninh rằng nguyên nhân mình không thể đến bộ phận theo nguyện vọng là do bản thân không được may mắn, hay là người lựa chọn không có mắt nhìn người. Tuy nhiên thực tế là do năng lực của bản thân chưa xứng với bộ phận kế hoạch sản phẩm, bởi vì thế…

Giá như vào tháng mười một người đàn ông kia nói lý do không được chuyển bộ phận là do “ cậu không có thành tích” thì được rồi. Nếu như bị nói một câu như vậy… liệu anh có chấp nhận không? Có thật lòng tin vào lời nói của người đàn ông kia chứ? Không. Chắc chắn anh sẽ không tin.

Nỗi xấu hổ vấy lấy toàn thân anh, anh không còn biết mình phải làm thế nào nữa. Anh đã hoàn toàn không nhìn thấy. Bản thân anh chính là người không nhìn thấy được nhất.

Sâu trong não bộ đau nhói. Anh không muốn suy nghĩ thêm gì nữa. Đến nước này anh không muốn nghĩ đến nữa song bên tai lại nghe thấy tiếng thì thầm “mày, hơi quá tay rồi còn gì”. Cho dù có đúng thế đi nữa, đến nước này còn xin lỗi thì được gì? Hâm nóng lại cái thứ đã kết thúc thì được cái gì cơ chứ?

Anh sẽ được đi đến bộ phận kế hoạch sản phẩm. Cái bộ phận mà anh đã mong mỏi muốn được chuyển đến đến mức nằm mơ thế mà lại trở nên nhạt nhòa như được đưa qua một bộ lọc. Bản thân anh thật đáng xấu hổ, thật chẳng ra làm sao. Bởi vì thế nên anh không thấy vui… Không có lý nào lại vui được.