Chiếm Hữu

Chương 14: Kịch liệt trong phòng tắm



Lê Tử Trung đang chìm trong cơn mê cắm rút hoa h.uyệt Khương Hà Nhi đột nhiên nhìn thấy đồng hồ treo trên tường. Mới một chút vậy mà đã gần 1 giờ đồng hồ.

Khương Hà Nhi cảm nhận cực khoái xâm nhập từng tế bào, đôi mắt ươn ướt, hiện tại chỉ mong được anh cắm. Nhưng đột nhiên anh rút vật nam tính ra khỏi hoa h.uyệt, hoa h.uyệt trống rỗng khiến đầu óc cô mụ mị.

"Ưm...sao anh không đâm tiếp?" Cô hỏi

"Anh mệt rồi, đến lượt em"

Cảnh trên giường xoay chuyển...

***

Từ ngoài cửa phòng ngủ không đóng có thể thấy rõ khung cảnh lộn xôn trong phòng. Trên chiếc giường ngủ, đôi nam nữ không mặc gì. Cô gái vươn đôi chân thon dài ngồi lên c.ự vật của người đàn ông, để vật đó từ từ tiến vào hoa h.uyệt ướt đẫm. Chăn gối rơi vương vãi trên sàn, nhưng chẳng ai quan tâm.

Khương Hà Nhi thèm khát c.ự vật lấp đầy, hai tay chống trước ngực Lê Tử Trung. Eo và mông ra sức nhấp nhô cầu hoan:

"Ha...Tử Trung...mệt..." Cô chỉ vừa nhấp được 10 lần đã không còn sức lực, ánh mắt uất ức nhìn anh

Lê Tử Trung nhếch miệng cười, quả nhiên vẫn cần anh giúp. Đúng là để cô chủ động một lúc anh đã khó chịu đến mức đầu lông mày nhíu chặt rồi!

Anh liền ra sức đâm chọc, cả người Khương Hà Nhi ngồi trên anh như ngồi trên lưng ngựa xóc nảy:

"Hà Nhi...em đúng là d.âm phụ...làm chết em!" Lê Tử Trung giữ hai mông cô, không ngừng ra vào, cắm cho cô đến không thể ngồi yên trên người anh

"A...không phải...ah...ưm..." Cô lắc đầu kịch liệt, tuyệt không nhận mình là d.âm phụ như anh nói

"Tiểu h.uyệt ướt như vậy là muốn bao nhiêu?"

"Ưm...đủ rồi...đừng nói...ách...anh xấu xa!"

Cuối cùng anh cũng chịu bắn ra. Tiểu h.uyệt được rót đầy t.inh dịch sáng sớm. Cùng lúc đó cô cũng lên đỉnh mà phun mật dịch. Khương Hà Nhi mệt đến không còn sức nằm rạp trên người anh, cô thở hổn hển.

Anh đưa tay vuốt vuốt tóc cô. Cảm giác thật tốt.

Khương Hà Nhi biết sắp đến giờ anh đi làm, cô cử động muốn đi xuống khỏi người anh, không ngờ vừa động nơi vừa mềm nhũn chưa kịp rút ra lại cứng lên trong tiểu hoa:

"Anh...anh rốt cuộc muốn bao nhiêu đây?" Cô cũng có chút sợ

"Muốn thế nào cũng không đủ. Nhưng sắp đến giờ đi làm rồi, em giúp anh đánh răng rửa mặt, được không?"

Anh hỏi làm gì chứ? Cô vốn đâu có cơ hội từ chối?

Khương Hà Nhi không đáp, Lê Tử Trung cứ vậy bế cô vào phòng tắm cùng mình. Hai chân cô quấn quanh hông anh. Lê Tử Trung xấu xa vừa đi vừa để c.ự vật đâm vào lỗ hoa nhầy nhụa chất dịch, mỗi bước đi đều đâm lút cán. Cô nhích người muốn tránh khỏi tư thế đáng sợ này, nhưng anh lại đẩy mạnh vào.

"Ưm...Tử Trung...Tử Trung...đừng cắm nữa..." Cô cầu xin

Nhưng ai đó không muốn dừng lại. Mỗi bước chân anh lại đâm cô mấy lần. Nghe cô gọi anh càng hung hăng. Phòng tắm chưa cách đến 10 mét mà đi cực kì gian nan.

Khó khăn lắm mới đến nơi, anh để cô ngồi lên bồn rửa mặt, vẫn rút ra đâm vào mạnh mẽ. Lê Tử Trung với tay, đưa khăn mặt ướt cho cô, muốn cô lau mặt cho anh. Nhưng anh cứ đâm chọc với tốc độ nhanh và mạnh như vậy, khiến cô bủn rủn, không có chút sức. Hạ thân bị cây gậy của anh nhồi vào rút ra mạnh mẽ khiến cơ thể cô không yên lúc nào.

Khương Hà Nhi ngửa cổ thở dốc, tay nắm chặt chiếc khăn ngồi trên bệ rửa mặt mặc anh thao h.uyệt. Da đầu cô bị công kích từng cơn. Tiếng "phụt...phụt", "bạch...bạch" vang lên khắp phòng tắm.

Lê Tử Trung hôn cô, môi lưỡi đánh nhau. Lát sau kéo ra sợi chỉ bạc. Cô động tình cơ thể đầy hương xuân tình ái, muốn cô bao nhiêu cũng không đủ.

"Hà Nhi, em không lau cẩn thận là anh không đâm nữa" Anh đe dọa

Nghe vậy cô mới thức tỉnh, không thể để bản thân bị thao túng như vậy. Cô giơ tay, dùng khăn lau mặt cho anh, cô vịn vào người anh, động tác chậm chạp, cứ lau được hai lần lại không kiềm chế được.

Trên bồn rửa mặt, d.âm thủy tiết ra một vũng, Khương Hà Nhi không quan tâm. Với loại khoái cảm này cô chưa bao giờ chống lại được. Tay đánh rơi chiếc khăn mặt.

"A...anh...khăn rơi rồi...ah...ah...lau mặt...ưm...anh dừng..."

Khương Hà Nhi banh rộng đôi chân run rẩy, bên trong xiết chặt c.ự vật hung hăng cho đến khi cô phóng thích lần nữa.

"Hà Nhi, em lại ra nữa rồi. Nhanh quá" Anh nói, vẫn không ngừng nghỉ ra vào

"Ưm...đừng đâm...sâu...ư...sâu quá...đừng...ah..."

Lê Tử Trung nhìn biểu tình của cô, bàn tay day day nhũ hoa, ngay sau cúi xuống mút lấy. Những tiếng động đậm tình vang dội:

"Chụt...ah...chụt...chụt...a..."

Khương Hà Nhi câu chặt cổ anh, cô đã sớm mệt:

"Ah...đừng đâm nữa...nơi đó...ah...Hà Nhi...Hà Nhi không chịu được...chết mất...ahaa...đến giờ....Ưm...đi làm...hu...ah"

Bên trong tiểu hoa co bóp dữ dội, là muốn bức anh bắn ra sao? Anh cười gian tà, sao mà dễ dàng như vậy được?

Khương Hà Nhi biết rõ anh không muốn buông tha, cô đành dùng chút thủ đoạn:

"Ưm...Tử Trung...bắn đi...bắn cho em...bắn tinh vào tiểu h.uyệt...tiểu h.uyệt muốn...muốn ăn t.inh dịch...a...của anh...ah..."

Quả nhiên Lê Tử Trung không chịu được Khương Hà Nhi nhiệt tình, anh đâm thêm mười cái cuối cùng cũng gầm nhẹ bắn ra. C.ự vật rút ra khỏi hoa h.uyệt. Tiểu hoa bị thao đến miệng không khép được, t.inh dịch và mật dịch ẩn chứa bên trong nãy giờ phụt mạnh ra.