Chiếm Hữu

Chương 19: Cái gì cô cũng không biết



Rất ít khi Khương Hà Nhi nghe được Lê Tử Trung nói chuyện điện thoại, cho nên cô phải nghe thật kĩ xem người trong đó nói gì.

"Lê tổng, đã tìm được Tạ Đình Sâm rồi" Đầu dây bên kia truyền lại

Khương Hà Nhi không nghe rõ vì anh không bật loa ngoài, anh còn đứng cách cô khá xa. Chỉ nghe được giọng anh:

"Tìm thấy rồi sao?"

"Tìm thấy gì cơ?" Khương Hà Nhi tự hỏi, cô hé mắt, nhìn biểu cảm của Lê Tử Trung, khuôn mặt anh đều lạnh như vậy.

Anh tiếp:

"Nếu đã tìm thấy thì đưa 100 triệu cho hắn ta, cảnh cáo hắn đừng bao giờ quay lại thành phố S, cũng đừng xuất hiện trước mặt Hà Nhi. Nếu hắn dám quay lại sẽ giết hắn!"

Khương Hà Nhi nhắm mắt, cô giả vờ ngủ rất bình tĩnh nhưng thật ra lòng đã rối như tơ vò.

Anh đang nói gì vậy chứ? Dễ dàng cho người ta 100 triệu, xem ra số tiền đó đối với anh không lớn, vậy mà vẫn còn nhốt cô ở đây, nói là muốn cô trả nợ. Rốt cuộc là tìm thấy ai, tại sao không được quay lại và xuất hiện trước mặt cô?

"Người thân duy nhất của mình chỉ có Tạ Đình Sâm thôi...lẽ nào tìm được ông chú rồi?"

Khương Hà Nhi thầm nghĩ, cô rất muốn bật dậy hỏi anh. Nhưng cô lại nắm chặt chăn, cố giữ bình tĩnh. Tạ Đình Sâm nợ anh 100 triệu, anh không đòi nợ, còn đưa tiền cho ông ta, nói ông ta không được xuất hiện trước mặt cô nữa. Xem ra là không muốn thả Khương Hà Nhi ra. Lê Tử Trung là muốn làm gì?

Sau khi dặn dò nốt một số việc, Lê Tử Trung tắt điện thoại. Anh tiến lại phía giường, thấy cô vẫn đang ngủ say. Anh cười, đưa tay nhéo má cô:

"Mèo lười, đừng ngủ nữa. Mau dậy ăn sáng đi"

Khương Hà Nhi giả vờ bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ, cô vùi đầu vào chăn:

"Không ăn"

"Ăn xong ngủ tiếp" Anh lật chăn ra: "Em biết anh không có hứng thú với bữa sáng bình thường mà. Em phải ngoan, nếu không sẽ trở thành bữa sáng của anh"

"Không" Cô kéo lấy chăn: "Hôm qua anh vừa ăn bánh ngọt rồi"

Lê Tử Trung nhấc bổng cô công chúa nhỏ của mình lên, anh ôm cô vào phòng tắm, tự mình đánh răng rửa mặt cho cô. Mỗi khi "ăn" xong anh đều đến hầu hạ cô.

Xong xuôi anh bế cô xuống phòng ăn. Lê Tử Trung đặt cô xuống ghế tự tay đút bữa sáng cho Khương Hà Nhi, vô cùng cưng chiều.

"Em tự làm được"

"Đừng động đậy. Em giữ sức tốt để anh 'ăn' "

"Anh xấu xa, hôm qua anh ăn rồi, còn dám bôi bơ lên em. Hôm nay không cho anh ăn nữa!"

***

Lê Tử Trung lại ôm Khương Hà Nhi về phòng, bữa sáng đã xong xuôi rồi. Cô thật muốn hỏi anh vì sao lại giấu cô chuyện đó, chuyện mà hồi sáng cô nghe được. Nhưng thật không có can đảm.

Tại vì Khương Hà Nhi cứ dính lấy nên Lê Tử Trung đi đâu là phải ôm cô đi theo.

"Sợ anh đi đến vậy à?" Anh nhéo mũi cô

"Sợ cô đơn, nếu anh thả em ra em sẽ không bám anh nữa"

Nghe đến đây Lê Tử Trung không vui, người ta là muốn cô bám như vậy.

Suốt cả buổi sáng Lê Tử Trung ngồi làm việc với máy tính, Khương Hà Nhi luôn ngồi ở bên cạnh thưởng thức dáng vẻ hoàn mĩ của anh. Sau một năm tiếp xúc, cô không ngờ học trưởng lúc xưa lại giàu và còn b.iến thái như vậy. Tuy là giam cầm cô và ham muốn cô đến mãnh liệt nhưng ngoài hai chuyện đó ra anh đối với cô rất tốt. Anh nhốt cô ở đây không biết anh đã có người yêu hay là gia đình chưa nhỉ? Cô tự hỏi.

Khương Hà Nhi chống cằm trên bàn làm việc nhìn anh, bất ngờ nhớ lại bài thơ năm đó:

"Anh, vì sao nói Tương tư, tương kiến tri hà nhật. Thử thì thử dạ nan vi tình?"

Lê Tử Trung không nhìn cô, hai tay vẫn đặt trên bàn phím, mắt vẫn dán vào màn hình:

"Vì nghĩa của nó là 'Nhớ nhau không biết ngày nào gặp. Lúc ấy đêm ấy chan chứa tình'. Đó là bài thơ Thu Phong Từ, nói về tình yêu đôi lứa"

"Ồ" Cô gật gù

"Sao thế? Năm đó học đến mấy bài này em thường thấy buồn ngủ nên lười học mà?"

Khương Hà Nhi tròn mắt nhìn cái người đang cười cười kia:

"Sao anh nhớ?"

Năm đó là có một đám bạn nữ rủ cô đi học nhóm, bọn họ mê học trưởng khó khăn lắm mới nhờ anh dạy kèm được. Khương Hà Nhi cũng chỉ là đi theo, cô lười học nên thường xuyên ngủ gật khi học đến mấy bài thơ. Những nữ sinh kia và Lê Tử Trung cũng để cô ngủ.

"Em ngốc nghếch nhất nhóm, cũng chỉ có mình em ngủ. Sao anh không nhớ được?" Anh chống cằm nhìn cô

"Ai ngốc nghếch chứ? Năm đó thi tuyển sinh lớp chuyên điểm của em lọt vào top 20 khối đó"

Lê Tử Trung bật cười, nói cô ngốc đúng là không sai. Với kiểu học đó của cô sao có thể thuận lợi vào lớp chuyên? Lại còn với số điểm lọt top 20? Năm đó cậu của anh là hiệu trưởng trường, anh ăn gian giúp cô không khó.

Khương Hà Nhi ngơ ngẩn nhìn nụ cười của anh, ngây ngốc nhìn mãi mới phát hiện anh đang cười mình:

"Không được cười em!"

"Được, được, được! Em thông minh, anh không cười em" Lê Tử Trung chịu thua

Có lẽ Khương Hà Nhi không biết ngay từ năm còn đi học cô đã bị Lê Tử Trung nhắm trúng rồi. Năm đó đám nữ sinh nhờ anh dạy kèm, nếu không có Khương Hà Nhi anh sẽ không đồng ý. Vậy mà cô là người đặc biệt trong vạn người, có nam thần dạy kèm mà chỉ mải ngủ, đến cả học cũng không chú tâm.