Chiếm Hữu

Chương 29: Nằm viện



"Aaa!!!"

Khương Hà Nhi tỉnh lại sau cơn ác mộng, trán ướt đẫm mồ hôi, lúc cô mở mắt ra thì phát hiện xung quanh trắng toát, mũi còn ngửi được mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Nơi này không phải là phòng ngủ của Lê Tử Trung. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là cảnh xa lạ.

Nơi này không phải là căn biệt thự kia, đây là phòng bệnh.

Khương Hà Nhi đột nhiên nhớ tới chân mình, cô lật chăn cúi đầu nhìn, hai chân quấn đầy băng, cố định bằng thép. Cô nhăn mặt, đau quá, vô cùng đau. Vạn lần cô không ngờ đến suốt một năm được anh chiều chuộng kết quả lại vì bỏ trốn mà anh bẻ chân cô. Sức của anh quả không nên coi thường.

"Nhưng rõ ràng mình đã nhận sai rồi mà" Khương Hà Nhi rưng rưng nước mắt

Cô từng nghĩ những đứa trẻ làm sai mà biết nhận lỗi thì sẽ được tha thứ. Đêm qua cô nói yêu anh, không ngờ vì từ đó mà anh càng quyết phế đi chân cô. Cô để anh cắm cả đêm, kết quả anh lại không chút lưu tình khiến cô đau như thế. Cô lau nước mắt, từ nay không dám coi anh là người tốt nữa!

Cô nhớ rõ ràng Lê Tử Trung đã bẻ chân cô, chân cũng đau như cắt, dù cảm giác vẫn còn nhưng sau này có thể đi đứng được bình thường hay không? Cái gì mà tình yêu chứ? Yêu cô sao lại bẻ chân cô, giẫm lên tự do của cô?

Cô đang suy nghĩ thì cửa bị đẩy ra, một bác sĩ nữ lớn tuổi đi vào, sau bà còn có một bác sĩ trẻ tuổi nữa.

“Bác sĩ, chân của tôi thế nào?” Nhìn thấy bác sĩ cô không kìm nén nổi cảm xúc.

“Hai chân của cô bị đứt gân, thật may là đưa tới kịp thời, sau khi phẫu thuật thì phải nghỉ ngơi một thời gian.” Nữ bác sĩ nói

“Vậy...chân của tôi còn đi được không?” Cô sợ mình thật sự sẽ tàn phế, cả đời chỉ ở cạnh một tên điên như Lê Tử Trung, ai biết sau này anh chán rồi có giết cô không?

Nữ bác sĩ bật cười trước biểu cảm của Khương Hà Nhi, cũng là chấn an:

"Cô không cần lo, sau khi chữa trị một thời gian chân của cô vẫn tốt, muốn chạy muốn nhảy tùy ý"

Lúc này Hà Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống chân mình. Thật may, chân vẫn đi lại được, chẳng qua bây giờ rất đau, hoàn toàn không cử động nổi. Không biết Lê Tử Trung không đủ sức, hay là thương xót cô?

“Tề Minh, cậu xem bệnh nhân này đi, tôi tiếp tục kiểm tra các phòng khác.” Nữ bác sĩ cười hiền lành.

Khương Hà Nhi đưa mắt nhìn bác sĩ đóng cửa rời đi, hiện giờ không thể di chuyển chỉ có thể bất động ngồi đó.

Tề Minh nhận ra nữ bệnh nhân này rất đẹp, mặc đồng phục bệnh nhân, không trang điểm, hơn nữa vừa mới phẫu thuật xong nhưng vẫn xinh đẹp tựa như thiên thần đáng yêu. Nhưng lại không biết cô trải qua những chuyện đáng sợ gì. Anh từ từ nâng một chân của cô lên, hỏi:

“Đau không?”

“Có đau.” Khương Hà Nhi chân bị đè có chút đau, cô nhăn nhó. Nhưng động tác của vị bác sĩ này đúng là khác với Lê Tử Trung. Lê Tử Trung bẻ chân cô, anh ta lại dịu dàng xem giúp cô.

Anh đặt chân cô xuống, không biết viết cái gì trên tập tài liệu. Khương Hà Nhi hé mắt nhìn anh.

Sau khi phẫu thuật anh đã xem bệnh sử của cô, nguyên nhân viết trên đó rất mơ hồ, trước một người tuyệt sắc như Khương Hà Nhi, anh rất tò mò. Tề Minh hỏi cô:

“Bệnh nhân, cô làm sao mà bị đứt gân chân?”

Khương Hà Nhi đã sống cuộc sống đơn độc trong căn biệt thự lớn một năm, chỉ tiếp xúc với Lê Tử Trung, đôi khi là vệ sĩ giao đồ ăn, ngoài ra thì chưa từng tiếp xúc với người ngoài. Mới vừa nói đôi câu với nữ bác sĩ quan tâm chân mình, bây giờ lại bị một người xa lạ hỏi như vậy cô cũng không phấn khởi bao nhiêu. Bị nhốt lâu ngày, hình như cô đã sinh ra loại cảm xúc dựa dẫm Lê Tử Trung. Khương Hà Nhi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trắng bóc.

Tề Minh đã gặp nhiều các cô gái 22, 23 tuổi, không phải dịu dàng nồng ấm thì cũng ngây thơ trong sáng, không có ai giống tính tình lạnh lẽo không quan tâm đến người khác như cô, ánh mắt còn phảng phất cảm xúc khó nói. Anh nhớ tới một hàng vệ sĩ ngoài hành lang, đoán chắc cô là tiểu như nhà giàu nên mới nhìn đời bằng nửa con mắt như vậy.

“Nếu như muốn chân khỏi được thì phải nói chuyện tốt, cứ im lặng chân cô cũng không khỏi được đâu.”

Mặc dù Tề Minh cũng xuất thân từ danh môn nhưng cũng không thích loại thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, muốn trị khỏi bệnh công chúa cho cô. Nhưng anh nào biết cô chỉ là một đứa vốn dĩ không có người thân, gia đình, bị Lê Tử Trung nhốt lại.