Chiếm Hữu

Chương 31: Chân không phải của cô



Trong căn phòng lúc này chỉ còn Lê Tử Trung và Khương Hà Nhi. Không khí trong phòng quá áp bức, khiến Khương Hà Nhi không thoải mái.

Xoay người thấy trên bàn có cái cốc trống rỗng, anh rót nước, động tác ân cần như mọi lần, Khương Hà Nhi nhớ đến vừa rồi Tề Minh cũng rót nước cho cô.

Lê Tử Trung đưa cốc nước đến trước mặt cô, hồi nãy cô đã uống một cốc nước đầy, không thể uống thêm. Khương Hà Nhi không nhận, cũng không nhìn anh.

Lê Tử Trung thấy biểu tình chống đối của cô thì không vui:

“Muốn anh giúp em uống sao?”

Khương Hà Nhi không nói gì, cô lén nhìn anh. Người đàn ông này hồi sáng đã hung dữ bẻ chân cô, đau đến mức làm cô ngất xỉu. Cô không thích đối mặt với anh.

Khương Hà Nhi quả nhiên bướng bỉnh, Lê Tử Trung nhìn cô, đưa cốc nước lên miệng uống một ngụm nước lớn. Khương Hà Nhi còn đang ngắm nhìn cảnh vật lạ bên ngoài cửa sổ anh đã thì cúi người xuống, một tay giữ chặt gáy cô, dùng miệng mình đút nước cho cô.

Khương Hà Nhi tuy không muốn nhưng bị anh ép nuốt nước xuống, cô ủy khuất, đẩy được anh ra liền lau nước bên khóe miệng.

“Mùi vị thế nào?” Anh hỏi

“Cũng tốt!” Người trước mắt này lúc tức giận cũng có thể bẻ chân cô, cô dám ho he nói không tốt?

Ngón tay Lê Tử Trung dời từ mái tóc dài đến khuôn mặt cô, vuốt ve nói:

“Ngoan ngoãn ở bệnh viện chữa trị, đợi em khỏi chúng ta lại tiếp tục việc trên giường.”

Anh nói rất thản nhiên, cứ như việc chân cô bị gãy là thứ cô đáng phải nhận, anh không sai. Khương Hà Nhi bị một màn này làm khó chịu.

Khương Hà Nhi ở trên giường anh bị anh giày vò, từ lúc mới bắt đầu cô dần chấp nhận bị anh cưỡng đoạt về sau cũng tập mãi thành quen. Chân bị bẻ nhưng cũng may, không cần "phục vụ" anh theo kiểu đó. Chỉ cần không phải ngày ngày nằm trên giường của anh, bị anh làm đến đi lại không nổi thì cô mới cảm thấy cả người được thả lỏng.

Cô nên quý trọng thời gian này!

Anh đảo mắt xuống đôi chân băng bó của cô. Đôi chân này biến thành như vậy hoàn toàn là kiệt tác của anh, thật ra lúc ấy thấy cô ngất đi anh đau lòng, nhưng anh không nên nhân từ, để rồi cô lại coi thường anh, tiếp tục bỏ chạy.

Lê Tử Trung sẽ không phế đi đôi chân ngọc ngà của Hà Nhi, anh không muốn mèo nhỏ của mình ngày ngày ủ rũ, chống đối anh, chỉ là vì đe dọa cô nên làm đứt gân chân cô. Hà Nhi của anh thích tự do, nếu đã không có được tự do mà còn mất đi đôi chân, anh sợ cô tuyệt vọng. Cô vừa ngất đi anh đã mặc quần áo tử tế cho cô, ôm cô lên xe đến bệnh viện chữa trị, để kéo dài sợ không tốt cho chân. Tính ra khiến cô tạm thời không thể đi lại cũng tốt, thời gian sắp tới anh sẽ rời khỏi đây, cô không thể di chuyển anh mới an tâm.

Anh là trừng phạt cô không nghe lời anh, cũng là trừng phạt chính mình. Cô phải ở bệnh viện một tháng, cũng có nghĩa một tháng không thể đụng vào cô, anh cũng không nỡ ép cô "phục vụ" mình khi chân bị đứt gân. Không có cô nằm bên cạnh, không ăn cơm cô nấu, không thấy cô hàng ngày, cuộc sống thật sự rất nhàm chán.

Khương Hà Nhi cảm thấy bản thân đã đẩy Lê Tử Trung ra xa, hiện giờ là cảm giác khó xử. Cô bị anh đối xử như vậy, thật muốn phát tiết ra. Cô muốn nói cô muốn tự do, anh không thể giam cầm cô, phế đi đôi chân của cô, Khương Hà Nhi là Khương Hà Nhi, không phải là một món đồ chỉ thuộc quyền sở hữu của Lê Tử Trung anh. Nhưng cô không dám, chỉ có thể kìm nén trong lòng. Lê Tử Trung điên cuồng chiếm hữu, sẽ nghe cô nói sao? Chỉ sợ nghe xong anh càng tức giận, lại làm ra hành động gì quá sức tưởng tượng, cũng vượt sức chịu đựng của cô.

Khương Hà Nhi không nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai tay mình đan vào nhau:

"Tử Trung, không phải anh rất bận sao? Em muốn đi ngủ, anh cũng có thể rời đi. Anh yên tâm, chân em bị thương, không chạy được. Em cũng không thể để anh làm lúc chân bị đau. Đêm qua vừa làm xong em mệt lắm, chỗ đó vừa sưng vừa rát"

Khương Hà Nhi muốn đuổi anh đi, qua câu nói có thể thấy cô lo sợ những gì.

Lê Tử Trung cũng không phải tàn nhẫn với Khương Hà Nhi, cô thành ra như vậy vẫn muốn cô, đôi mắt anh dừng trên chân cô, trầm tư hồi lâu mới hỏi:

“Đau không?”

Khương Hà Nhi thấy bộ dạng dịu dàng của Lê Tử Trung cũng nới lỏng tâm phần nào:

"Đau, rất đau. Chỉ cần động là đau. Bây giờ đến cả đi thử cũng không được. Chân không phải của em rồi"

Đôi chân gắn với thân thể Khương Hà Nhi, nhưng mà lại là của Lê Tử Trung, cô đi đâu, chân đạp lên thứ gì đều do anh quyết định. Ngay cả lúc anh tàn nhẫn ra tay với đôi chân của cô, cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chân bị bẻ đến đứt gân.

Khương Hà Nhi ủy khuất dường như khiến Lê Tử Trung đau lòng. Anh đưa tay, bàn tay chậm rãi đặt trên đầu cô:

"Sau này em nghe lời một chút" Lúc mất khống chế anh cũng không biết mình sẽ làm ra những gì, sẽ vô thức tổn thương cô.

Qua chuyện này Khương Hà Nhi cũng nhận được bài học, hiểu rõ nhất thời xúc động, bị thương tổn cũng chỉ có bản thân cô, nên tốt nhất vẫn là thuận theo anh.

Lê Tử Trung xích lại gần Khương Hà Nhi, tay ôm lấy cô, cố không để cô phải động, tránh chân đau. Nếu không phải chân cô bất tiện, anh sẽ ôm cả người cô vào lòng. Hiện tại chỉ có thể ôm như vậy, thưởng thức mùi hương nhè nhẹ trên thân thể mềm mại của cô.

"Hà Nhi, em thật sự rất yêu em. Hôm qua em nói em yêu anh, anh rất vui"

Đối với Lê Tử Trung lúc này thật sự là khoảnh khắc hạnh phúc hiếm có, cô gái anh yêu cũng yêu anh, còn gì tốt hơn. Nhưng với Khương Hà Nhi lúc này chỉ có cảm giác mơ hồ, lẫn thêm sợ hãi. Thấy anh dịu dàng như những ngày trước, cô cũng buông lỏng:

"Tử Trung, cho dù anh yêu em cũng không nên bắt nhốt em, bẻ gãy chân em. Yêu nhau nên tin tưởng nhau, em sẽ không rời khỏi anh"

Khương Hà Nhi không dám tin Lê Tử Trung thật sự dành tình cảm cho cô. Nghe cô nói anh không tức giận, chỉ càng ôm chặt cô gái đang làm loạn trong lòng mình:

"Hà Nhi ngoan, chính vì yêu em, tin tưởng em nên anh mới nhốt em, khiến chân em bị thương. Em là của anh, anh tuyệt đối không thả em ra, để những tên khác lại gần em"

Khương Hà Nhi không muốn như vậy, suy cho cùng thì cô đối với Lê Tử Trung cũng chỉ như là một món đồ đáng quý, thuộc về anh, mọi thứ của cô đều là của anh.