Chiếm Hữu

Chương 44: Xuân dược



Khương Hà Nhi bị bế lên, Lê Tử Trung mang cô qua giường lớn. Anh lấy ra một sợi dây thừng, trói hai tay cô lại với nhau.

"Tử Trung, anh muốn làm gì?"

Anh vừa trói vừa mỉm cười:

"Thử trò mới, sẽ khiến em sung sướng"

Hai tay Khương Hà Nhi bị trói ra sau, không cách nào thoát ra. Lúc này cô không mặc gì, mỗi chỗ trên cơ thể đều lộ ra hết. Khương Hà Nhi chính là sợ, anh nói khiến cô sung sướng.

Lê Tử Trung nhàn nhã lấy ra rượu vang đỏ và một cái ly, từ tốn rót rượu vào đó. Loại rượu này giống màu của máu tươi...Anh cho một viên thuốc vào trong ly rượu, viên thuốc nhỏ từ từ hòa tan.

"Tử Trung...có gì từ từ nói, dù sao cũng làm, anh cởi trói cho em đi" Cô cầu xin

"Đây chính là điểm khác biệt, em sẽ sớm được thả ra thôi" Lê Tử Trung cầm ly rượu vang có thuốc đến bên cô: "Hà Nhi, uống chút rượu đi"

Hai tay Khương Hà Nhi bị trói, tất nhiên Lê Tử Trung sẽ phải giúp cô uống rượu. Cô không muốn uống chút nào nhưng không thể từ chối.

Lê Tử Trung đưa ly rượu lên miệng mình, uống một ngụm lại đem môi mình kề môi cô, ép cô mở miệng, rượu cũng theo đó chảy vào miệng cô:

"Thế nào? Có ngọt không?" Anh hỏi

Khương Hà Nhi bị ép nuốt rượu xuống, cô lắc đầu, rượu này không ngọt chút nào. Anh cũng không quan tâm, lại tiếp tục dùng miệng mình giúp cô uống rượu. Anh vô cùng cẩn thận, không nuốt chút rượu nào xuống, anh biết rõ trong rượu có thứ gì, sợ lát nữa không kiềm chế được mà làm chết cô.

Khương Hà Nhi bị ép uống phân nửa ly rượu, đầu óc đã hơi choáng váng. Tửu lượng cô không tốt. Lê Tử Trung cũng không ép cô uống thêm, anh để chiếc ly rơi tự do trên sàn, còn mình thì nhanh chóng đi tắm rửa.

Cho đến khi tiếng xả nước từ phòng tắm phát ra, Khương Hà Nhi mới cảm thấy cơ thể mình có gì đó không đúng lắm. Cô thấy cơ thể dần nóng lên, vô cùng khó chịu.

Bây giờ cô mới nhận ra Lê Tử Trung không chỉ cho cô uống rượu, mà trong rượu còn bị anh giở trò. Cô thầm mắng anh, vậy mà lại bỏ thuốc cô.

Khương Hà Nhi khó chịu cực độ, hai mắt ầng ậng nước, mặt ửng đỏ sắc tình. Cô không xong rồi, phía dưới hạ thân cực kì ngứa ngáy, tiểu h.uyệt đã ẩm ướt khó chịu, hoa tâm như có kiến bò.

"Ngứa quá...nóng quá..." Khương Hà Nhi rơi nước mắt, cô liều mạng cọ xát hai chân nhưng không đủ, vĩnh viễn không đủ. Lê Tử Trung thật ác độc!

Vậy mà con người độc ác kia vẫn không chịu ra ngoài, không phải là muốn làm sao? Khương Hà Nhi tự hỏi, lẽ nào nhìn cô thống khổ mới là kích thích?

Người bị trúng xuân dược nếu không được giải sẽ khó chịu đến chết đi sống lại, toàn thân bị dục hỏa thiêu đốt, ham muốn tăng cao. Khương Hà Nhi hiện giờ chính là khó chịu, cô muốn đàn ông đến sắp điên rồi.

Khương Hà Nhi lắc đầu, cố dùng chút lí trí cuối cùng để cự tuyệt. Cô không thể như vậy, không thể muốn đàn ông đến điên. Nhưng giây phút nhìn thấy Lê Tử Trung lí trí cô sụp đổ hoàn toàn. Trên người chỉ có chiếc khăn tắm che lại hạ thân, trên khuôn mặt tuấn mĩ điểm vài giọt nước, cơ thể đẹp đẽ thiếu vải lộ ra cơ bắp rắn chắc.

Khương Hà Nhi nhìn thấy một màn này khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô không thể phủ nhận giây phút này cực kì muốn anh, tiểu h.uyệt hưng phấn vì thuốc cực kì muốn cây gậy đó đi vào.

"Hà Nhi, anh vừa đi tắm một chút thôi mà đã lộn xộn cả rồi" Lê Tử Trung nhìn thành quả mình đạt được, anh ngồi bên giường, tay vuốt ve cơ thể cô.

"Ưm..." Khương Hà Nhi nhạy cảm cực độ, chỉ cần anh động nhẹ cũng có thể khiến cô phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

Lí trí bị đánh bay, Khương Hà Nhi không còn nhận ra mình đang trong tình thế nào. Cơ thể chỉ muốn anh tận tình yêu thương, muốn được hòa quyện với anh. Loại thuốc này quá đáng sợ.

Bàn tay Lê Tử Trung ngao du khắp thân thể Khương Hà Nhi như nghệ sĩ điêu khắc khám phá tác phẩm một tay mình tạo ra. Tay anh dừng trên bầu ngực sữa căng tròn, hai nụ hoa đỏ hồng vì thuốc đã sớm dựng đứng, cứng ngắc. Lê Tử Trung hài lòng với loại thuốc này, chẳng những cô không phản kháng mà còn hưởng ứng nhiệt tình như vậy.

"Tử Trung...em nóng quá...ngứa quá...anh giúp em" Khương Hà Nhi thút thít cầu xin

"Ngứa ở đâu? Hửm?" Lê Tử Trung giả vờ không biết, anh nhéo ngực cô.

Khương Hà Nhi cảm giác toàn thân nóng rực, môi khô cháy. Vào giờ phút này cô chỉ muốn anh, muốn đến mãnh liệt.

"Tử Trung...làm em...xin anh...ngứa quá!"

Lê Tử Trung cười gian manh, anh đem tay mở chân cô sang hai bên. Phải nói là Khương Hà Nhi đã quá ướt rồi, tiểu h.uyệt vẫn đang phun d.âm dịch ấm nóng. Khương Hà Nhi thấy anh nhìn nơi đó chằm chằm, nghĩ đến lát nữa anh sẽ đem gậy t.hịt lớn đi vào, động hoa rỉ ra một dòng nước ấm:

"Hà Nhi, em ướt quá...Là không chờ được anh cắm vào sao? Hay là vừa nghĩ đến bị anh cắm mới ướt?" Anh xấu xa hỏi

Bị đoán trúng, Khương Hà Nhi không dám trả lời. Lê Tử Trung cười, anh cởi bỏ cây trói cho cô. Khương Hà Nhi thân thể nóng rực, vô cùng khao khát anh:

"Sao em không trả lời? Em không trả lời anh sẽ rời đi"

Không được, anh mà rời đi cô sẽ khó chịu đến chết mất. Khương Hà Nhi không còn tỉnh táo, theo bản năng cô trả lời:

"Là vừa tưởng tượng bị anh cắm vừa chảy nước" Mặt cô đỏ ửng.

"Hà Nhi, em có thể d.âm đãng như vậy..."

Khương Hà Nhi xấu hổ đỏ cả mặt, anh nói cô không trả lời sẽ rời đi, cô trả lời rồi anh lại nói cô d.âm đãng.

"Anh chê em d.âm đãng, không cần em nữa sao?" Khương Hà Nhi ủy khuất, cô vừa say rượu vừa trúng xuân dược, lúc này sợ nhất là anh bỏ đi.

Lê Tử Trung nhìn bộ dạng của Khương Hà Nhi, khi động tình trông cô cực kì mê người, anh chính là không thể thoát ra:

"Không phải, vợ của anh lúc nào cũng dễ thương. Em d.âm một chút anh càng thích"

"Vậy...sao anh không làm em? Tử Trung...em muốn anh...muốn anh đi vào..." Khương Hà Nhi nũng nịu, cả người vặn vẹo

Lê Tử Trung không muốn nhìn thấy người mình yêu thống khổ, nhưng hiện tại anh lại muốn trêu đùa cô một chút:

"Em nghe lời anh, làm tốt anh mới cho em"

Nghe vậy Khương Hà Nhi liền gật đầu đồng ý:

"Anh muốn em làm gì?"